Trận đấu kết thúc cũng là lúc Julius được đám Harry mời đến cái chòi của Hagrid uống trà. Tuy nhiên, trên đường đi, con nhóc Julie luôn nhìn chằm chằm anh trai mình với ánh mắt tràn đầy vẻ tức giận.
Ngồi trong căn chòi của lão Hagrid, Julius đang thưởng thức một tách trà nóng. Trong cái không khí lạnh lẽo của tháng 11 này, được ngồi bên lò sưởi uống trà quả thật là rất hạnh phúc. Có lẽ hắn là Slytherin duy nhất được phép ngồi trong căn chòi này.
“Ồ, không cám ơn Hagrid nhưng cháu vẫn no” Julius từ chối khi được Hagrid mời món bánh do chính lão làm, cái bánh nhìn đen xì, trông thấy mà ghê, đưa cái đó vô bụng cho dù với thể chất của một thánh đấu sĩ, Julius cũng không tin mình có thể tiêu hoá được.
Thái độ lịch sự, lễ phép của anh em Julius làm Hagrid thấy rất vui. Trước giờ, chỉ có đám Harry là tôn trọng ông ta mà thôi. Còn đám học sinh là Slytherin, bọn nó chỉ coi Hagrid như một tên gác cổng mạt rệp.
Julius chỉ ngồi im lặng, lắng nghe cuộc thảo luận của bọn nhóc về trận Quidditch vừa rồi, tỉnh bơ không thèm quan tâm đến lời nói móc châm chọc của Julie. Điều này càng khiến con bé tức giận, nghiến răng trèo trẹo.
Nó biết anh trai nó đã điều khiển cây chổi của Malfoy, nhưng nó không có bằng chứng. Vụ trong lớp học bay lần trước, theo như lời giải thích của anh nó là tụi nó gần quá, anh mới điều khiển được, nhưng hắn cũng không nói rõ phạm vi.
Tụi Potter đang tranh luận về tình huống mất kiểm soát của cây chổi. Ron khẳng định:
“Chính lão Snape. Hermione, Julie và cả mình nhìn thấy lão đang ếm cây chổi của bồ, miệng lão lẩm nhẩm liên tục, mắt thì không rời khỏi bồ một giây nào hết.”
Nhưng lão Hagrid gạt đi:
“Nhảm nhí! Việc gì mà thầy Snape phải làm như vậy?”
Harry, Ron và Hermione nhìn nhau, xem nói sao với lão Hagrid đây. Cuối cùng Harry quyết định nói sự thật:
“Tụi con đã khám phá ra bí mật của ổng. Ổng tìm cách vượt qua con chó ba đầu trong đêm lễ Hội Ma. Ổng bị chó cắn. Tụi con nghĩ là ổng muốn đánh cắp cái mà con chó ba đầu đang canh giữ.”
Lão Hagrid làm rớt tách trà: “Làm sao các cháu lại biết về con Fluffy?”
Lúc này, Julie cũng cảm thấy tò mò cực độ, nó níu lấy tay Hermione, nài nỉ con nhỏ kể cho nó nghe mọi chuyện. Không để ý đến 2 đứa con gái đang rủ rỉ rù rì, Harry hỏi lại.
“Fluffy hả?”
“Ờ… nó là con chó của ta… Mua của một thằng cha người Hy Lạp mà ta gặp ở quán rượu hồi năm ngoái… Ta cho cụ Dumbledore mượn để nó canh giữ cái…”
Harry nôn nóng:
“Cái gì ạ?”
Lão Hagrid bỗng đổi giọng cáu kỉnh:
“Thôi, đừng hỏi ta nữa. Đó là chuyện tối mật, ừ, tối mật.”
“Nhưng mà lão Snape đang định đánh cắp nó mà?”
Lão Hagrid lại gạt đi:
“Nhảm nhí! Thầy Snape là giáo sư trường Hogwarts, đời nào ổng lại đi làm mấy chuyện đó!”
“Vậy thì tại sao ổng cứ tìm cách giết Harry?” Hermione kêu lên. Những biến cố hồi trưa dường như đã làm thay đổi nhận định của cô bé về thầy Snape.
“Bác Hagrid, cháu nhìn là biết cây chổi bị ếm mà, cháu đã đọc hết sách vở về đề tài đó rồi. Khi muốn ếm ai thì phải chăm chú nhìn không rời mắt khỏi người đó, mà cháu thấy ông Snape không chớp mắt! Chính Julie cũng có thể làm chứng, nó vừa làm cho thấy Snape phân tâm thì cây chổi của Harry lại trở lại bình thường.”
Julie cũng gật đầu lia lịa, khẳng định điều Hermione nói là đúng.
“Cũng có thể không phải thầy Snape làm việc này, việc nhìn chằm chằm có thể là ếm bùa, nhưng cũng có thể là để giải ếm.” Đến lúc này, Julius không nhìn được nữa, hắn bất chợt lên tiếng.
“Đúng là có việc này, nhưng…” Hermione do dự, việc Julius cứu cô nàng đã làm cô bé có ấn tượng rất tốt với Julius. Nếu ngay cả Julius cũng lên tiếng, Hermione cảm thấy cần xem lại chuyện này.
“Không nhưng gì cả, chắc chắn là lão Snape, lão đã ghét Harry ngay từ lúc mới vào trường. Người nhà Slytherin như cậu không hiểu được đâu.” Ron nói, chắc như đinh đóng cột.
Hagrid nóng nảy bảo:
“Ta nói với tụi bây là tụi bay nhầm rồi! Ta không biết tại sao cây chổi của Harry đâm giở chứng như vậy, nhưng thầy Snape không đời nào tìm cách giết học trò! Này, nghe đây, cả đám tụi bay… tụi bay đang xía vô chuyện không dính dáng gì tới mình cả. Nguy hiểm lắm. Tụi bay quên con chó đi, quên luôn chuyện nó đang canh giữ cái gì đi. Đó là việc của cụ Dumbledore và cụ Nicolas Flamel mà thôi.”
Harry reo lên:
“A! Vậy là có ai đó tên là Nicolas Flamel liên quan đến vụ này, phải không bác?”
Nghe tới đó. Lão Hagrid liền trông như nổi điên lên với chính mình.
“Nicholas Flamel.” Julius đọc lại cái tên, nhìn về lão Hagrid, mặt đầy ẩn ý. Một người sống lâu đến nỗi sắp biến thành yêu quái như “trùm trường” Dumbledore sẽ không bao giờ tiết lộ cho một người thật thà, dễ dụ như Hagrid một thông tin quan trọng như vậy.
Có lẽ ông già đó chỉ muốn mượn cái miệng của Hagrid để nói cho đám nhóc này thôi, sẵn dịp để rèn luyện tụi nó. Chỉ có tên ngốc Hagrid này đến bây giờ vẫn đang tự trách vì đã làm lộ bí mật thôi.
“Anh biết người này sao?” Con nhóc Julie hỏi, mắt sáng như 2 ngôi sao. Với một cô công chúa được nuông chiều như nó, cái bản tính không biết thì không sợ của nó bộc phát ngay khi nó đánh hơi được mùi mạo hiểm trong chuyện này. Đám Harry cũng đang nhìn về phía Julius, đợi chờ câu trả lời.
“Tất nhiên, mấy người cũng biết ông ấy mà.” Julius mỉm cười, ra vẻ năn nỉ đi, anh nói cho mà nghe.
“Tụi bay… Nghe đây nè…Ta dặn tụi bay rồi… dẹp cái vụ đó đi. Con chó có canh giữ cái gì thì cũng không dính dáng tới tụi bay hết!”
Hermione nói:
“Tụi con chỉ muốn biết Nicolas Flamel là ai thôi mà!”
“Tụi này cũng biết,” Harry hỏi lại, nó cũng có cảm giác đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi nhưng nó chỉ mới tiếp xúc thế giới phù thuỷ, làm sao nó biết Nicholas Flamel là ai, không lẽ là một nhân vật trong giới Muggle.
“Nói đại đi anh Ju, đừng úp mở nữa.” Julie bất mãn.
“Được rồi.” Julius búng tay một cái, lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện một cái thẻ. Đưa cho Harry rồi mỉm cười không nói.
“Hả, đây là cái thẻ từ thỏi chocolate ếch mà, nhưng tôi nhớ là không có cái thẻ nào có Nicholas Flamel hết.” Ron nói, hơi bực mình vì Julius cứ úp mở.
“Cứ xem đi” Julius chỉ nói như vậy rồi tiếp tục thưởng thức trà. Không quan tâm đến tụi nhóc nữa.
“Đây là một tấm thẻ cụ Dumbledore thôi mà, có gì lạ đâu, cái thẻ đầu tiên của mình cũng là cụ” Harry đáp, giọng hơi thất vọng
“Khoan đã, nhìn nè”con nhóc Julie kêu lên: “cụ Dumbledore đặc biệt nổi tiếng nhờ đánh bại phù thuỷ Hắc ám Grindelwald vào năm 1945; khám phá ra mười hai cách sử dụng máu rồng, và nhờ tác phẩm của cụ về thuật giả kim soạn chung với người cộng tác là Nicolas Flamel!”
“Đi theo tôi.” Nói rồi, Hermione đứng phắt dậy. Kể từ lần cả đám lấy lại điểm cho nhà Gryffindor nhờ làm mấy bài tập về nhà xuất sắc, cô bé chưa bao giờ trông có vẻ kích động đến như thế này.
Cả đám lập tức chạy về toà lâu đài quên luôn cả việc chào Hagrid. Chỉ có Julius vẫn bình tĩnh, lịch sự chào Hagrid, cảm ơn về tách trà, rồi mới khoan thai dạo bước về lâu đài.
Đám sư tử con đã chạy về phòng sinh hoạt chung, không chần chừ, Hermione lập tức kéo Julie về phòng ngủ nữ. Ron và Harry chưa kịp thở thì 2 cô gái đã trở lại, trong tay Hermione còn cầm theo một quyển sách vĩ đại.
Cô bé hồi hộp giải thích:
“Mình không hề nghĩ tới tra cứu cuốn này. Mình mượn của thư viện mấy tuần trước, định đọc giải trí nhẹ nhàng thôi.”
“Thế này mà nhẹ nhàng?”
Ron thắc mắc, nhưng Hermione bảo nó im đi, cho đến khi cô bé dò tìm ra được cái gì đó, thoăn thoắt lật trang, lẩm bẩm một mình. Cuối cùng cô bé có vẻ đã tìm được cái cần tìm:
“Mình biết rồi! Mình biết được rồi!”
Ron hờn dỗi nói:
“Tụi này được phép nói chưa?”
Nhưng Hermione vẫn không chú ý đến Ron. Cô bé nói với giọng đầy kịch tính:
“Nicolas Flamel là tác giả duy nhất của Hòn đá Phù thủy!”