Chương 20: Lễ Hội Ma Halloween.

Đây là lần đầu tiên Julius hắn bước vào sân Quidditch, cái sân khá rộng với các khán đài nhô lên cho hàng trăm chỗ ngồi đủ cao để khán giả có thể theo dõi trận đấu diễn ra trên không. Ở hai đầu sân có ba cây cột vàng, đầu cột có những vòng tròn.

“Giống kiểu bóng đá chơi với mấy cái vòng ném còn của Việt Nam hồi trước thôi” Julius ngồi trên khán đài, nhàm chán nói thầm. Nói thật, hắn cũng chẳng hiểu cưỡi trên chổi, bay qua bay lại giành nhau mấy quả bóng có gì mà làm giới phù thuỷ say mê thế không biết.

“Chắc bọn họ chỉ có một môn thể thao này thôi”. Nghĩ vậy, hắn cũng ráng ngồi xem, vì muốn giúp đội nhà vô địch ít ra hắn cũng phải rõ luật chơi chứ.

Malfoy đang được đám cầu thủ nhà Slytherin rèn luyện bằng cách đuổi theo trái bóng Snitch trong khi cố gắng tránh né sự cản trở, quấy phá từ những thành viên khác, những quả Bludger được đánh tới tấp từ 2 tấn thủ của nhà Slytherin.

“Ít nhất thì Malfoy cũng có việc để làm, nó sẽ không có thời gian đi gây chuyện với người khác nữa”. Julius cũng không thích cái tính cách thích kiếm chuyện trêu chọc người khác này của Malfoy, cỡ như thằng này ở Việt Nam chắc không sống ra trường được :))

Lịch tập của đội Quidditch khá vất vả, cộng thêm việc học đã lên quỹ đạo với hàng tá bài tập, nên đám Malfoy và Harry Potter cũng không còn thời gian để chơi trò tình cảm “yêu nhau lắm, cắn nhau đau” nữa. Hogwarts có một đoạn thòi gian yên bình hiếm có, Julius cũng rất vui lòng tận hưởng cuộc sống học sinh vui vẻ này.

Thời gian cứ từ từ trôi qua, mới đó mà đã nhập học được 2 tháng, bây giờ ngôi trường Hogwarts này cũng đã trở nên quen thuộc với Julius rồi, hắn đã nhớ rõ mọi ngóc ngách trong trường, cũng đã tìm đến phòng theo yêu cầu, hắn cũng đã thử tìm kiếm tấm bản đồ đạo tặc nhưng không có kết quả. Còn phòng chứa bí mật của Slytherin, nơi nhốt con Tử Xà thì hắn bỏ qua, một phần vì không nói được xà ngữ, phần khác vì vị trí lối vào của nó (trong nhà vệ sinh nữ) hắn cũng không muốn bị mang danh là biến thái nên thôi, cứ để đó.

2 tháng qua, em gái hắn và cô nàng Hermione cũng đã trở thành đôi bạn thân, có thể bắt gặp 2 người đi chung với nhau khá nhiều. Nói thật hắn cũng cảm thấy khá tò mò, một con con yêu tinh bụng đen, chuyên gia gây chuyện như em gái hắn lại có thể trở thành bạn thân với Hermione, một học sinh ngoan ngoãn, luôn tuân theo nội quy của trường. Chỉ có thể nói, tình bạn của đám con gái rất khó hiểu.

Vào buổi sáng ngày lễ Halloween, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt khắp Sảnh đường. Đời càng đẹp hơn khi giáo sư Flitwick thông báo trong lớp học Bùa mê là thầy sắp dạy đến mục điều khiển đồ vật bay, điều mà lũ học trò ao ước bấy lâu nay. Chẳng là có lần chúng đã trông thấy thầy Flitwick làm cho con cóc của Neville bay vòng vòng khắp căn phòng.

Giáo sư Flitwick chia lớp thành từng đôi để thực tập. Julius bắt cặp với em gái mình, Julie. Harry bắt cặp với Seamus (cũng may, bởi vì Neville nãy giờ cứ tha thiết nhìn nó). Ron, xui xẻo sao, bị chia cặp với Hermione. Cũng khó mà nói được là trong sự hợp tác bất đắc dĩ này thì giữa Ron và Hermione ai là người tức giận hơn. Cô bé đã không thèm nói chuyện với cả Ron và Harry kể từ ngày Harry có cây chổi.

Giọng giáo sư Flitwick rin rít, và ông vẫn phải kiễng chân trên đống sách, như mọi khi:

“Đừng quên rằng các trò đang thực tập cử động cổ tay cho nhẹ nhàng. Điệu và nhẹ. Nhớ, điệu và nhẹ. Nhớ rằng đọc đúng lời từng câu thần chú là cực kỳ quan trọng. Các trò đừng quên cái gương lão phù thủy Baruffio, chỉ vì phát âm nhầm “f” thành “s” mà rốt cuộc bị cả một con trâu đè lên ngực, ngã lăn đùng ra sàn.”

Quả là khó. Harry và Seamus đã lắc mãi cổ tay, thật điệu và thật nhẹ, nhưng mấy cái lông chim chúng muốn làm cho bay lên cứ nằm ỳ trên sàn. Seamus mất hết cả kiên nhẫn, rút cây đũa phép ra, chọc vào làm nhúm lông chim cháy đùng đùng; đến nỗi Harry phải vội lấy nón mà dập lửa. Điều này làm cho Malfoy thích chí vô cùng, cái giọng cười khinh bỉ của nó vang lên khắp phòng học.

Ở bàn bên cạnh, Ron cũng không may mắn gì hơn. Nó vung vẩy cánh tay như cánh quạt gió, đọc to “Wingardium Leviosa”. Julius có thể nghe rõ tiếng Hermione càu nhàu:

“Bạn đọc sai rồi. Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ “gar” một cách duyên dáng.”

Ron quạu:

“Bạn giỏi thì sao không làm đi?”

Hermione nổi nóng, xắn tay áo lên, phẩy nhẹ cây đũa phép của mình, đọc

“Win… gar… dium… Levi… o… sa…”. Mấy cái lông chim trên bàn bỗng bay lên, chập chờn lơ lửng trên đầu chúng cả thước. Giáo sư Flitwick vỗ tay:

“Giỏi lắm. Làm đạt lắm! Mọi người xem này, trò Hermione đã thành công!”

“Thánh thần ơi, làm sao trò làm được, trò Julius”. Tiếng thốt đầy kinh ngạc của giáo sư Flitwick vang lên hấp dẫn cả lớp quay đầu lại.

“Bao nhiêu năm dạy học, lần đầu tiên ta gặp một học sinh năm nhất có thể thực hiện bùa chú mà không cần đọc thần chú, trò quả là thiên tài!”. Giáo sư Flitwick cảm thán nói.

“Dạ thưa thầy, đây chỉ là một bùa phép cơ bản, con còn phải học nhiều!”. Julius trả lời nhẹ nhàng. Điều này làm cho những đứa như Ron có cảm giác muốn hộc máu, đúng kiểu “con nhà người ta” nha.

“Xì, sử dụng niệm lực thì có gì hơn người”. Con nhóc Julie khinh bỉ

“Em làm được không?” Julius nhìn em gái, mặt vênh lên.

“Nhìn cho kỹ đi, ông anh”. Julie vung tay lên, chỉ đũa về phía cái lông, ngay lập tức nó bay lên trong sự kinh ngạc của cả lớp.

Lúc này, những đứa như Ron và Harry đã mất đi khả năng suy nghĩ, đúng là người so với người, tức chết người nha.

Cuối buổi học đó Ron mang tâm trạng ủ ê chưa từng có. Khi cả lớp tan học, Ron nói với Harry:

“Thiệt tình không ai chịu đựng con nhỏ đó. Nó đúng là một cơn ác mộng.”

Bỗng một người nào đó vội vã vượt qua mặt hai đứa, xô mạnh vào cả Harry. Thì ra là Hermione. Harry liếc nhanh, nó ngạc nhiên thấy Hermione ràn rụa nước mắt.

“Này Hermione, chờ mình với”. Julie vội chạy theo Hermione, sau khi ném cho Harry và Ron ánh mắt hình viên đạn.

“Này nói xấu người khác là không tốt đâu nhé”. Julius nhẹ nhàng nói, nhưng điều này lại làm Ron càng khó chịu hơn, mặc dù làm Hermione khóc, nó cũng cảm thấy hơi áy náy.

“Rồi sao? Lẽ ra nó phải nhận thấy vì sao nó không có bạn bè chứ!”. Ron nói.

Tiết học sau đó không thấy Hermione trở vô lớp, cả Julie cũng cúp tiết, có lẽ con nhóc đang tìm cách an ủi bạn mình.

Trên đường đi xuống Đại Sảnh đường để dự buổi tiệc lễ Hội Ma, Ron và Harry nghe lóm Parvati nói với cô bạn Lavender rằng Hermione đang khóc trong phòng vệ sinh nữ, và Julie đã cố tìm cách an ủi cô nàng nhưng vô dụng. Hermione bảo là muốn ở một mình.

Ron càng cảm thấy khổ tâm về vụ này, nhưng chỉ được một chút; khi cả bọn bước vào Đại Sảnh đường trang hoàng rực rỡ, thì hình ảnh Hermione tự động mờ nhạt đi trong đầu hai thằng con trai.

Hàng đàn dơi được treo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm. Đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, y như trong bữa tiệc khai giảng hồi đầu năm học vậy.

Julius đang chuẩn bị thưởng thức món khoai tây nướng thì giáo sư Quirrell chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt. Mọi người tròn mắt nhìn theo ông chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp:

Quỷ… Quỷ khổng lồ… xổng chuồng… thiết tưởng ngài nên biết…