Malfoy không thể nào tin được vào mắt mình khi sáng hôm sau vẫn thấy Harry và Ron nhởn nhơ thưởng thức bữa sáng sau khi đã gặp con quái vật ba đầu. Đêm qua, Malfoy không thể ngủ được, trông nó cũng bơ phờ như tụi Harry, nhưng nó không có sự phấn khởi như tụi Hary. Thật lòng, sáng nay Malfoy muốn dọn hành lí đi về, cách xa con quái vật gớm ghiếc đó càng xa càng tốt.
Cả Hermione và Neville cũng vậy, tụi nó chẳng quan tâm lắm tới chuyện cái gì nằm dưới chân con chó đó. Giống Malfoy, điều mà Neville quan tâm nhất bây giờ là tránh thật xa con quái vật đó, càng xa càng tốt. Hermione thì sau vụ đó không thèm nói chuyện với Ron và Harry nữa. Nhưng vì Hermione ưa làm ra vẻ hiểu biết nhiều, nên với Ron và Harry, không nói chuyện như thế lại càng hay.
Như đã đạt thành thoả thuận, tụi nó chẳng nhắc gì đến vụ quyết đấu nữa. Dù sao cũng chẳng hay ho gì khi để người khác biết bọn nó quyết đấu, ờ đánh tay đôi thì đúng hơn. Và thế là Malfoy và Harry Potter sống hoà bình, cho đến khoảng một tuần sau.
Như mọi khi, đàn cú túa vào Đại sảnh. Lần này, ai cũng đặc biệt chú ý tới một bưu kiện dài ngoẵng, phải cần tới sáu con cú to mới khiêng nổi. Cũng như mọi người, Harry rất háo hức muốn biết có gì bên trong cái gói đó, và nó vô cùng kinh ngạc khi những con cú thả cái bưu kiện ấy xuống ngay trước mặt nó. Bầy cú kia chưa kịp bay đi thì một con cú khác đã bay đến, thả xuống một phong thư, ngay trên bưu kiện.
Trong bưu kiện chính là cây Nimbus 2000 của Harry, nhưng đám sư tử con chưa kịp vui mừng thì lần này, một đàn cú còn đông hơn lúc nãy ùa vào, chúng nó chở theo một cái bao tải dài ngoẵng và thả xuống bàn nhà Slytherin, chỗ Malfoy đang ngồi.
Harry cũng cảm thấy khá tò mò về bưu kiện Malfoy mới nhận được. Không để Harry chờ lâu, giọng huênh hoang của Malfoy đã vang lên, kèm theo đó là tiếng xuýt xoa kinh ngạc của đám nhà Slytherin.
“Đây là quà tài trợ của ba tao cho đội Quidditch, ông ấy muốn chúng ta thi đấu dưới điều kiện tốt nhất”
“7 cây Nimbus 2000, cha chú mày cũng chịu chi nhờ”. Julius nhìn 7 cây chổi trên bàn, hắn cũng cảm thấy tắc lưỡi trước độ chịu chơi của bố con thằng này. Mặc dù nhà hắn cũng là quý tộc giàu có, so với nhà Malfoy thì còn giàu hơn, nhưng bảo hắn tài trợ mấy cây Nimbus cho đội Quidditch nhà thì quên đi.
À quên nói, sau vụ sóng gió trong lớp học bay, giáo sư Snape cũng không tính xử phạt gì Malfoy, nhưng sau khi biết được chuyện giáo sư McGonagall đặc cách cho Harry Potter tham gia đội Quidditch. Ông ta cũng đặc cách cho Malfoy, mà theo như ông ta, đã thể hiện nhừng kỹ năng xuất sắc, so với Potter thì Malfoy còn giỏi hơn. Nếu Harry Potter có thể được đặc cách thì tại sao Malfoy không được.
Và thế là, bố thằng Malfoy, để chúc mừng đứa con trai tài năng của mình đã trở thành tầm thủ trẻ nhất của Hogwarts trong một thế kỉ này (Lucius: Harry Potter là đứa nào?), và để nó phát huy được hết kỹ năng, hắn quyết định tài trợ cho đội Quidditch nhà Slytherin 7 cây chổi mới nhất trên thị trường.
Trong ánh mắt hâm mộ của đám nhóc, Malfoy nghênh ngang đi đến bàn nhà Gryffindor, nó không mượn dịp này để khoe khoang với Harry Potter thì nó không phải là Draco Malfoy nữa rồi.
“Cái gì đó Potter, mày cũng nhận được một cây chổi à? Chắc là Comet 260 hả” Malfoy nhìn cái bưu kiện trên bàn của Harry, châm chọc.
Ron không nhịn được, đứng dậy nói:
“Đây không phải là cây chổi cùn vớ vẩn nào nha, đây là cây Nimbus 2000!”
Malfoy quát tháo vào mặt Ron: “Mày biết gì mà nói? Mặt mày không mua nổi nửa cái cán chổi quèn, chứ đừng có mà nói hiệu này hiệu kia. Mày với mấy thằng anh mày tao chắc là phải chắt bóp từng xu, từng xu một ấy!”
Không chờ Ron đáp lại, Malfoy lại nhìn về phía Harry Potter
“Cứ cho là mày có một cây Nimbus 2000 đi, nhưng mày sẽ làm được gì, tụi tao có đến 7 cây, và đối thủ của mày chính là tao. Tao đã thắng mày một lần, tao sẽ tiếp tục làm điều đó”. Malfoy nói, hồn nhiên quên là cái chổi của nó đã bị ai đó điều khiển.
“Ít nhất thì Harry, cũng không cần hối lộ để được vào đội” Ron nói.
Malfoy chưa kịp đáp lại thì giáo sư Flitwick đã xuất hiện, ông nói như rít qua kẽ răng.
“Cãi vã nhau chuyện gì đó?”
“Dạ tụi con chỉ trao đổi về mấy cây chổi mới thôi ạ”. Malfoy nhanh nhảu đáp.
“À phải rồi, tôi có nghe nói về trường hợp đặc biệt này, cha trò quả thật là một người rất hào phóng”. Giáo sư Flitwick cười, nói với Malfoy sau khi nhìn thấy 7 cây chổi mới tinh được đội Quidditch nhà Slytherin cầm đứng sau Malfoy. Thật lòng, ông cũng khá hy vọng nhà Ravenclaw của mình có được phụ huynh chịu chơi như vậy. Nhưng rất tiếc, đám quý tộc lắm tiền nhiều của kia đa số đều tập trung ở nhà Slytherin hết rồi.
Harry và Ron vội vàng ôm cái bưu kiện rời khỏi phòng ăn, tụi nó sợ sẽ không kiềm chế được khi nhìn cái bản mặt khoe khang của Malfoy mà tiến lên đấm cho nó một trận. Bước lên những bậc thang bằng cẩm thạch, khi gần đến tháp Gryffindor, Harry cũng không chờ được nữa. Nó muốn chạy thật nhanh về phòng ngủ để tha hồ ngắm nghía cây chổi cùng với Ron
Bỗng một giọng nói mỉa mai phát ra từ phía sau: “Vậy hóa ra đó là phần thưởng cho việc vi phạm nội qui sao?” Thì ra là cô nàng Hermione đang bước đùng đùng lên cầu thang cùng với Julie.
Harry trêu:
“Tôi tưởng bạn không thèm nói chuyện với tụi tôi nữa mà?”
Ron bồi thêm:
“Cứ đừng nói nữa đi. Như vậy tốt cho cả hai bên nhiều lắm đó.”
Hermione và Julie bỏ đi với cái mũi hĩnh lên trời.
Trở lại phòng ăn, sau khi đám Harry đi, mất đối tượng châm chọc, Malfoy liền rủ Juliusxem nó tập chung với đội Quidditch. Sáng nay không có giờ học, tụi nó đã không chờ được muốn đến sân tập, leo lên cây chổi mới bay vài vòng.
P/s: Cái laptop của em mới bị hư ổ cứng nên mấy hôm nay chỉ có 1 chương, khi nào sửa xong em sẽ cố gắng bù lại. Mong các lão tiếp tục ủng hộ, góp ý để em có thể tiến bộ hơn. Em xin cảm ơn.