Chương 18: Con Chó Ba Đầu

Cả bọn chạy thục mạng, thẳng tới cuối hành lang thì đâm đầu vào một cánh cửa. Khi phát hiện không tài nào đẩy được cánh cửa đã bị khóa này, bọn trẻ trở nên tuyệt vọng, Ron rên rỉ:

“Tiêu rồi. Tụi mình hết cách rồi. Thế là xong!”

Từ đây, bọn chúng có thể nghe tiếng bước chân thầy Filch đang chạy thật nhanh về hướng có tiếng la của Peeves.

“Đây chắc là cánh cửa chỗ con chó 3 đầu rồi.” Julius nhìn cánh cửa, nghĩ thầm.

“Được rồi, tránh ra, các chú cứ để anh” Julius đẩy Harry qua một bên, giật cây đũa phép trên tay Malfoy, gõ vào ổ khóa, thì thầm: “Alohomora”. Tụi nhóc ánh lên sự mừng rỡ vì sắp thoát nạn, trong đầu của bọn nó, Julius là một phù thủy giỏi nhất trong đám tân sinh rồi, so với một số phù thủy năm 4 – năm 5 còn mạnh hơn nhiều.

Nhưng điều khiến tụi nó tuyệt vọng là cái ổ khóa vẫn không xi nhê gì sau câu thần chú của Julius, hắn vội thử lại mấy lần nữa nhưng kết quả vẫn như vậy. Điều này cũng khiến Hermione mất hết lòng tin, rõ ràng Julius đã đọc thần chú rất tiêu chuẩn, so với bản thân của Hermione còn đúng hơn.

“Có lẽ cái ổ khóa này đã được ếm bùa để không thể mở được” Ron tuyệt vọng kêu khi nghe thấy tiếng bước chân của giám thị Filch đã đến khá gần.

Julius hắn cũng hơi bất ngờ, rõ ràng trong truyện, Hermione có thể nhẹ nhàng mở được cái ổ khóa này, đến lượt mình, lại gặp khó khăn là sao. Hắn vội vàng suy nghĩ xem rốt cục nguyên nhân là ở đâu, Julius hắn không hề lo lắng sẽ bị giám thị Filch bắt được, cùng lắm là trừ điểm thôi. Hắn thừa sức kiếm trở lại số điểm này. Nhưng cảm giác không hiểu tại sao mình không sử dụng được phép thuật này rất khó chịu.

Đây là lần đầu tiên hắn rơi vào trường hợp này, lỡ như đang trong lúc hắn đối đầu với kẻ thù mà phép thuật mất linh nghiệm là chết chắc.

“Rõ ràng mình đã làm rất tiêu chuẩn, nhưng sao lần này không có hiệu nghiệm gì hết” Julius bực mình, giơ tay lên gãi đầu. Nhưng khi nhìn đến cây đũa phép trên tay thì hắn đã biết nguyên nhân.

Hắn liền vứt trả cây đũa phép cho Malfoy, rút cây đũa phép hàng chính hãng của mình ra, gõ vào ổ khóa, đọc thần chú: “Alohomora”

Tức thì ổ khóa bung ra, cánh cửa mở toang. Cả bọn nhào vô, đóng sập lại, rồi áp tai vào nghe ngóng.

Bên kia cánh cửa, chúng nghe thầy Filch hỏi Peeves:

“Chúng đi đường nào hả Peeves? Nói cho ta biết mau lên.”

“Ông phải nói “Làm ơn, Peeves!”.

“Đừng lôi thôi nữa, Peeves! Nói ngay, chúng ở đâu? ”

Giọng Peeves ngân nga nghe thật nóng máu:

“Không nói “Làm ơn” thì khỏi trả lời! ”

“Thôi được… Làm ơn. ”

“Ha ha ha!!! Không thèm nói. Đã bảo là không trả lời nếu không nói “làm ơn” mà. Ha ha haaaa!!! ”

Cả bọn nghe tiếng Peeves bay vù qua, kế đó là tiếng thầy giám thị Filch điên tiết xỉ vả.

Lúc này, Julius mới nhận ra một điều. Đó là hắn không hề có tí xíu pháp lực nào hết. Cuộc sống rất công bằng, được cái này thì mất cái kia. Julius hắn có được sức mạnh bá đạo từ Cosmo khổng lồ của mình, nhưng đồng thời Cosmo này cũng tiêu diệt hoàn toàn ma lực trong cơ thể hắn, kể từ lúc sinh ra, Julius hắn chỉ có thể sử dụng sức mạnh từ Cosmo mà thôi, do đó khả năng điều khiển các vật thể khác đều là do niệm lực từ giác quan thứ 7 mang lại (giống trường hợp của Mu).

Khác với em gái hắn, Julie mới thật sự là người vừa có pháp lực vừa mang trong mình sức mạnh của Cosmo, tất nhiên, Cosmo của con nhóc yếu hơn nhiều so với anh trai nó, vì thế mới có thể tồn tại cân bằng với sức mạnh phép thuật trong cơ thể.

Julius hắn có thể sử dụng niệm lực để phá hủy luôn cái ổ khóa lẫn cái cửa, nhưng nếu bảo hắn dùng niệm lực để mở khóa thì hắn chỉ có thể giơ tay đầu hàng, hắn đâu có chuyên tu luyện niệm lực đâu.

Đến đây, hắn mới nhận thức được vai trò của cây đũa do ông thần tặng cho hắn. Cây đũa giống như một cái máy có thể chuyển đổi sức mạnh Cosmo của hắn để nhân vật chính của chúng ta có thể sử dụng được bùa chú của thế giới này một cách bình thường. Nói túm lại thì, khi không có cây đũa của mình, hắn vẫn dư sức đưa một đám phù thủy khác lên bảng đếm số, nhưng hắn lại không thể sử dụng bùa phép, dù là mấy cái bùa cơ bản được.

Nghĩ thấu đáo mọi việc, tảng đá trong lòng Julius cũng rơi xuống. Lau mồ hôi trên trán, hắn nhìn về phía đám nhóc, cũng mới thở phào:

“Ổng nghĩ là cánh cửa này khóa, chắc tụi mình thoát rồi… Buông ra nào Neville.” Harry thì thầm.

Nhưng Neville vẫn bám lấy áo nó, giọng lắp bắp “Cái gì kìa.”

Lúc này, cả đám mới quay người lại và thấy rõ ràng “cái gì” là cái gì. Trong tích tắc ấy, tụi nhóc tin chắc là mình đang trong cơn ác mộng. So với tất cả những gì đã xảy ra, đây mới là điều kinh khủng nhất: Cả bọn hiện đang ở trong hành lang, chứ không phải một căn phòng như chúng tưởng. Và đây chính là cái hành lang cấm ở tầng thứ ba. Chính lúc này chúng biết được tại sao hành lang ấy lại cấm.

Trước mặt bốn đứa là một con chó quái vật, tấm thân lấp hết khoảng không từ sàn tới trần. Nó có ba đầu, ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăm nhúm chun về ba hướng, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng từ những chiếc răng nanh vàng khè.

“Xấu thật, nhìn mày chả giống con chó ba đầu trong tưởng tượng của tao chút nào” Lúc này, người duy nhất còn giữ bình tĩnh được là Julius, hắn còn đưa ra lời chê bai con chó. Thật vậy, con chó ba đầu này giống loại chó Staffordshire Bull Terrier, chỉ khác là nó có 3 cái đầu thôi. So với trong tưởng tượng của Julius về một con chó ba đầu khác, con quái vật canh giữ cổng địa ngục thì con chó trước mắt này giống một con vật nuôi trong nhà hơn.

Nhưng với bọn trẻ, con chó “xấu xí” trước mắt chính là một con quái vật ăn thịt người, và lí do duy nhất tụi nó còn sống là vì chính con quái vật cũng hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của bọn trẻ. Nhưng phút bất ngờ ấy qua nhanh, con quái vậy gầm gừ một tràng dài như sấm dậy, và ai cũng hiểu được những tiếng gầm gừ đó có ý nghĩa gì.

Harry vặn ngay nắm đấm cửa. Giữa ông Filch và cái chết, thì thà chọn ông Filch vậy.

Cả bọn nhào ra cửa và Harry đóng sập cửa lại sau lưng. Bốn đứa lại chạy tóe khói ngược lên hành lang, trở về tháp Gryffindor, trong khi Julius mang theo Malfoy trở về nhà Slytherin, lúc này mặt thằng Malfoy đã trắng bệch, tùy ý Julius lôi kéo nó chạy vì giờ phút này, nó đã chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.

Thầy Filch hẳn là đang bận lùng kiếm chúng ở chỗ nào khác, bởi vì chẳng thấy bóng dáng thầy đâu nữa. Nhưng mà cũng chẳng đứa nào còn hồn vía để xem ông ở đâu. Lúc này, tụi nhóc chỉ muốn chạy thật xa, càng xa con quái vật càng tốt.

Đưa Malfoy về đến phòng sinh hoạt chung, lúc này Malfoy mới sực tỉnh, nó bắt đầu càu nhàu

“Ai cho lão Dumbledore lại nuôi một con quái vật kinh khủng như vậy trong trường, tao phải nói chuyện này với ba tao, tao không muốn đến gần con quái vật ghê tởm ấy thêm một lần nào nữa”

“Thôi đi ngủ đi, nó cũng chỉ là một con chó giữ nhà như bao con vật nuôi khác thôi mà, anh thấy chú mày nhát quá rồi đấy” Julius nói, không chờ Malfoy trả lời, hắn đã đứng lên, đi về phòng ngủ của mình.