Số là mọi chuyện nó như thế này. Từ lúc mới sinh ra, do Cosmo mà Julius phát ra tạo nên một sự kiện mà theo nhiều người thì đó là điềm báo “người đã được số mệnh định sẵn sẽ trở nên vĩ đại”, lo lắng sẽ có tiếp một phù thủy bóng tối tàn bạo hơn cả Grindelwald, hay Voldemort, giáo sư Dumbledore đã quyết tâm giáo dục hắn cẩn thận khi hắn đến Hogwarts. Để tránh lặp lại sai lầm, cụ đã ếm vào chiếc nón phân loại một câu thần chú để đến khi nó gặp người nhà Landcaster sẽ xếp cho hắn vào nhà Gryffindor thay vì nhà Slytherin như bình thường. Cụ hy vọng những đức tính tốt đẹp của nhà Gryffindor sẽ ảnh hưởng tới hắn trong quãng thời gian hắn sống ở Hogwarts. Mọi chuyện theo đúng kế hoạch, Julie Landcaster trở thành thành viên nhà Gryffndor nhưng khi đến lượt Julius, hắn lại có thể phá bỏ câu thần chú của cụ, và tất nhiên là một quý tộc, cái nón sẽ xếp cho Julius vào nhà Slytherin như những quý tộc khác. Tất nhiên, người biết kế hoạch này của Dumbledore chỉ có mình giáo sư McGonagall mà thôi, đó cũng là lí do tại sao bà đã tỏ ra kinh hãi khi Julius, một đứa trẻ mới 11 tuổi lại có thể phá vỡ được câu thần chú của cụ Dumbledore, người được công nhận là phù thủy vĩ đại nhất trong lịch sử. Tuy có muôn ngàn câu hỏi muốn hỏi cụ nhưng với tư cách là một giáo sư, người sẽ thay thế cụ Dumbledore khi về hưu, giáo sư McGonagall vẫn bình tĩnh cho buổi lễ tiếp tục. Tiếp theo, tới lượt Neville Longbottom, nó run lập cập, đến nỗi vấp ngã mấy lần. Đội nón lên đầu, có lẽ cái nón cũng cảm thấy khó khi xếp cho tên mập vừa hậu đậu vụng về, lại nhút nhát và hay đãng trí như thế này vào nhà nào. Cái nón phải mất khá lâu mới đưa ra quyết định - Nhà Gryffindor!
Neville nhảy câng lên, quên cả giở nón ra. Nó phải chạy trở lại trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người để đưa nón cho giáo sư McGonagall, mà nó lắp bắp gọi nhầm là MacDougal… Morag. Tới lượt Malfoy. Nó bước đi khệnh khạng tới trước và đạt được điều ước nguyện ngay lập tức: Cái nón chưa kịp chạm vô đầu nó đã tuyên bố liền: - Nhà Slytherin! Malfoy nhập bọn với Crabbe và Goyle, ngồi đối diện Julius trông nó cực kỳ thoả mãn. Chẳng còn lại mấy người nữa. Moon!…, Nott!…, Parkinson!… Rồi đến một cặp sinh đôi khác Patil và Patil!…, Rồi đến: Perks!…, Và rồi cuối cùng cũng đến: Harry Potter! Khi Harry bước tới, tiếng xì xầm nổi lên khắp bốn phía. Có phải giáo sư mới gọi Potter không? Có phải giáo sư mới gọi Harry Potter không? Cái nón được đội lên đầu Harry, che đi cả đôi mắt nó. Julius thấy cái nón và cả thằng Harry nữa, đang nói chuyện liên tục. “Chắc lại câu, đừng vô Slytherin chứ gì” Julius nói, ánh mắt khá hài hước, thật ra thì không phải cứ vào Slytherin là xấu, mà bởi vì danh tiếng của Voldemort quá kinh khủng nên nhà Slytherin, nơi hắn đã ở cũng mang tiếng xấu không kém. Sau một lúc im lặng khá dài, cái nón cất tiếng lên - Nhà Gryffindor! Nghe cái nón xướng lên từ cuối cùng đó thật lớn cho cả sảnh đường cùng nghe. Harry giở nón ra và bước về phía bàn của Gryffindor, chân còn run. Nó đang lâng lâng cảm thấy nhẹ nhỏm khi không bị chọn vào Slytherin. Percy Weasley đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt trong khi 2 đứa em sinh đôi của hắn thì gào lên: Tụi mình có Landcaster rồi bây giờ lại có Harry Potter nữa! Bỏ qua cái đám ồn ào nhà Gryffindor, nói thật Julius cũng hơi hâm mộ, hắn nhớ đến những thằng bạn học kiếp trước của hắn, cũng ồn ào nghịch ngợm như đám nhà Gryffindor kia, nhìn sang đám nhà Slytherin, bọn này có vẻ giống hội con nhà giàu kiếp trước hơn. Julius đưa mắt nhìn về phía bàn của các giáo sư, hắn đã nhận ra ánh mắt khác thường của cụ trùm Dumbledore nhìn nó từ ngay khi nó bỏ cái nón phân loại ra, nở một nụ cười với vị giáo sư già xem như chao hỏi, hắn tiếp tục theo dõi buổi lễ phân loại. Lúc này chỉ còn 3 đứa đứng đó mà thôi. Giáo sư McGonagall tiếp tục đọc tên, Dean Thomas - một thằng nhỏ da đen cao hơn cả Ron, được phân vào nhà Gryffindor Lisa Turpin vào nhà Ravenclaw. Và đứa cuối cùng, chính là Ronald Weasley, tất nhiên, như những thành viên nhà Weasley khác Ron cũng được phân vô nhà Gryffindor. Buổi lễ phân loại kết thúc, giáo sư McGonagall cuộn tờ danh sách lại, cất cái nón đi. Lúc này, trùm trường – cụ Dumbledore đứng dậy, tươi cười với tất cả các học sinh, dang hai tay ra và bắt đầu nói: Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn! Nói xong mấy lời mà thực sự Julius cũng chả hiểu nó có nghĩa gì, kiếp trước hắn có đọc mấy lời giải thích, nhưng lâu quá rồi, quên. Hắn cũng chả quan tâm tới cái vấn đề ấy nữa mà bắt đầu tham gia vào đội quân diệt mồi của Hogwarts, Julius hắn tự nhận là xui xẻo khi ngồi gần 2 thằng Goyle và Crabbe, hai thằng có cái tướng ăn thô tục thì đừng nói. Thôi kệ nó, con nít, bố không chấp. Nghĩ thế rồi Julius cũng bắt đầu thưởng thức bữa ăn ở Hogwarts, mặc dù thua kém bữa ăn ở gia đình hắn, nhưng mà so với bất kì bữa ăn ở bất kì ngôi trường nào của Việt Nam hồi trước, Julius chỉ có thể bày tỏ aaa, chênh lệch không phải là 1 hay 2 điểm mà chắc là cũng cách nhau nửa vòng Trái Đất. Những chiếc dĩa trước mặt hắn chất đầy thức ăn, với đủ các loại thịt, thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và… chắc để cho quái dị, có tí phong cách phù thủy, có cả những con bọ the. Trong khi đang ăn uống ngon lành, một tiếng nói vang lên. Julius ngẩng đầu lên, và hắn đã hối hận vì hành vi của mình. Một con ma ghê rợn, hai mắt trống không nhìn đăm đăm vào đống đồ ăn, khuôn mặt buồn thảm, và tấm áo dài bê bết máu lấm tấm bạc đang ngồi cạnh Malfoy. Mie nó, nhìn tình cảnh này mà bọn học sinh cũ nó cũng ăn được. Lau miệng, Julius cũng chưa quen với cái việc ngồi bên cạnh một cái xác be bét máu để ăn uống nha, đây không phải là vấn đề về can đảm, bởi lẽ hắn tự nhận là ngay cả Voldemort cũng chưa thể làm mình sợ chứ mấy con ma tuổi tôm này. Có lẽ cũng nhìn thấy sự khó chịu của những tân sinh mới, Nam Tước Đẫm Máu cũng rời khỏi chiếc bàn của Slytherin, tiến lên nhập hội với những con ma khác. Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái dĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, ché nếp… đủ thứ. Bên dãy bàn nhà Gryffindor, con nhỏ Julie và Hermione xem ra đã trở nên khá thân thiết, thỉnh thoảng những tiếng cười như tiếng chuông vang lên từ hai cô gái nhỏ. Cũng phải thôi với tính cách của em gái mình, nó thích hợp với nhà Grynffindor hơn là nhà Slytherin. Sau khi ăn xong món tráng miệng, giáo sư Dumbledore lại đứng lên, ra hiệu cho mọi người im lặng. E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy. Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:
Tôi cũng được ông Filch, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó. Và bây giờ, trước khi lên giường, chúng ta cùng hát một bài ca của trường. Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo: Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu: Và cả trường gào lên: Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều Dù chúng tôi già hói Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét! Những điều thú vị Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí Ruồi chết và ít lông bụi Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết Trả lại điều gì chúng tôi đã quên Hãy làm hết sức mình Phần còn lại để chúng tôi tự do Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa. Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau cùng, chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng cái giai điệu mà người ta vẫn sử dụng trong khi đi hát thuê đám ma. Chờ tụi nó hát xong, cụ giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói: Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!