Chương 4: Thế nhân a

Lúc này một đám đông nho nhỏ đã đuổi kịp hai thầy trò lão đạo.

Không ít người cảm thấy sùng bái.

Đây là cao nhân nha.

Đừng đùa, một bước đạp không, vượt qua mấy tòa nhà như thế, ngươi nghĩ xem không phải cao nhân là gì.

Nếu có thể được cao nhân thưởng thức, theo học thêm một số bản lĩnh thì cũng đủ đổi đời.

Với phàm nhân mà nói, có một thân bản lĩnh cao cường, tiếu ngạo giang hồ cũng là một giấc mộng đẹp.

Lúc này có không ít người đã đuổi kịp hai thầy trò lão đạo, trong mắt lộ ra vẻ khao khát.

“Cao nhân…không… Tiên trưởng, tiểu nhân có mắt mà không thấy Ngưu Sơn, mong ngài nhận ta làm đồ đệ.”

“Cút, cút ra, ngươi mà xứng làm đồ đệ của tiên trưởng à, còn không chịu soi gương.”

“Tiên trưởng, ngài đừng nghe bọn chúng. Nhà ta là nhà phú thương có tiếng ở Thái An, nguyện đem toàn bộ gia sản phụng dưỡng lão nhân gia người. Chỉ cầu một chút tiên duyên bảo hộ.”

“Tiên trưởng…tiên trưởng, ngài đừng nghe họ. Ta nguyện bái tiên trưởng làm cha, cả đời phụng dưỡng!”

“Hắc hắc, tiểu tử ngươi nghĩ hay nhỉ, tranh thủ như thế cũng nghĩ ra được.”

“Tiên trưởng… tiên trưởng…”

...

Không khí chung quanh càng lúc càng náo nhiệt rồi, người người càng lúc càng náo loạn, vây quanh hai sư đồ tạo thành một vòng tròn nho nhỏ.

Lão đạo đang không ngừng dạy dỗ mông tiểu hài đồng lúc này liền buông tay, chậm rãi đứng dậy liếc nhìn đám người xung quanh, ánh mắt như điện.

Cả người lão lúc này khí thế xuất trần, cùng với ánh mắt khiến người khác nhìn vào có chút run rẩy.

Không khí huyên náo chung quanh đột nhiên như đông cứng lại.

Đám đông chỉ cảm thấy một áp lực vô hình, lại cảm thấy chút kính ngưỡng xuất phát từ nội tâm.

Mọi người nhìn lão đạo nhếch nhác với ánh mắt tuy sợ hãi nhưng cũng đầy sùng bái.

Đây rồi…

Đây thực sự là tiên nhân rồi.

Lúc này có không ít người đột nhiên có suy nghĩ hay là quỳ xuống, thể hiện kính ý, có khi như thế khiến tiên nhân cảm động, ban cho tiên duyên.

Vừa nghĩ là làm, có người đang chuẩn bị hạ gối dập đầu, thì bỗng nhiên:

“BỘP!!!”

Lão đạo sĩ thần tiên trong mắt mọi người lúc này đã đột ngột quỳ xuống dưới đất.

“Ọe…Ọe!”

Cả người lão đạo gập xuống, hai gối chạm đất. Trong miệng lão phát ra những tiếng nôn ọe kinh người. Một bãi nôn bẩn thỉu xuất hiện trên nền đất vàng.

Không khí chung quanh cứng ngắc.

Con mẹ nó cao nhân cũng nôn à.

Còn nôn một cách khí thế như thế chứ, mật xanh mật vàng còn trào hết ra ngoài kìa.

Còn nữa…

Sao mà khó ngửi như vậy.

Đám người chung quanh nhăn mặt, bịt mũi. Cả đám nhao nhao vừa rồi lúc này vô cùng ăn ý lùi lại phía sau ba bước. Có người mẫn cảm hơn thấy vậy còn lấy tay bụm miệng chạy vào một góc.

Lão đạo vẫn đang không ngừng nôn khan, trông bộ dạng vô cùng thê thảm. Tóc dài phiêu dật giờ đã rối bời, đạo bào thì bám đầy bụi đất, thậm chí còn bị một ít bãi nôn dính vào. Mùi hôi chua loét bốc lên làm người ta phải nhíu mày.

Trông lão còn thê thảm như ăn mày… Không, đến ăn mày còn không thảm như lão.

Sao vị tiên nhân xuất trần vừa nãy chớp mắt đã biến thành như thế này.

Không ít người cảm thấy ái ngại.

Lão đạo ho khan thêm vài tiếng, gượng dậy thở dài:

“Khụ khụ… Bần đạo không sao, chỉ là trước đây từng đại chiến Yêu Vương, vì diệt trừ tai họa cho nhân gian mà trúng phải kịch độc nên thỉnh thoảng độc tính phát tác. Chư vị đừng để ý…”

“Thương thế này này chỉ cần một ít trân tàng diệu dược, tu dưỡng năm, bảy năm là có thể khỏi…”

Ánh mắt lão đạo lúc này ngó nghiêng xung quanh, gương mặt nhăn nheo nở nụ cười chua loét.

“Vừa rồi có vị đạo hữu nào nói sẵn sàng đem gia tài phụng dưỡng lão đạo, hay muốn nhận lão đạo thành cha mà hiếu kính. Lão đạo ta nhìn người đều nhìn duyên phận, lúc này thu thêm vài đồ đệ tuyệt đối là vì yêu tài… khụ khụ, nhất quyết không phải vì tiền bạc…”

“Thần toán Đạo Nhân ta tinh thông kim cổ, uy chấn bát phương, tuyệt đối không từ chối người hữu duyên!”

Thân hình lão đạo lúc này đã chậm rãi đứng dậy, lưng thẳng mắt sáng, lời nói tỏ vẻ trang nghiêm thành khẩn.

Nhưng mà con mẹ nó ngươi có thể lau vết nôn trên râu đi được không.

Nhìn tởm không chịu được.

Có người không chịu được lúc này đã quay người lặng lẽ bỏ đi.

Để thành tiên mà bộ dáng như lão thì thôi, ta chấp nhận cả đời không có duyên với tiên lộ.

Những người khác lúc nãy vừa nhao nhao lên tiếng cũng vô cùng ngập ngừng, lùi lại từng bước. Có người ngẩng đầu nhìn trời huýt sáo mấy cái.

Hồi nãy là tên nào nói ấy nhỉ, nhất định không phải ta đâu nhé.

Lúc này tiểu hài đồng bên cạnh lão đạo thở dài, trên gương mặt nhăn nhó còn vương nước mắt ủy khuất. Một tay ôm mông, tay còn lại vẫn nắm chặt lấy cây cờ đen, nhăn nhó lẩm bẩm, tiếng của hài đồng tuy nhỏ nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe rõ:

“Sư phụ người bị kịch độc quấn thân hồi nào thế? Không phải do người khí lực không đủ, lại cố cưỡng ép sử dụng Thu Phong bộ pháp nên khiến cho nội thể xáo trộn. Chẳng phải lần nào dùng sư phụ cũng nôn lên nôn xuống như vầy sao…”

Lão đạo biến sắc, muốn đưa tay bịt miệng hài đồng nhưng hiện tại hắn khí lực không đủ, chỉ có thể run rẩy trừng mắt.

Không để ý lão đạo đang tuyệt vọng đưa mắt ra hiệu, hài đồng vẫn thao thao nói tiếp.

“Sư phụ người dạy đệ tử rằng bộ pháp này là tuyệt học duy nhất của bổn môn, là thần thông chạy trốn bảo mệnh nhất lưu. Tuy có hơi khó luyện một chút, tác dụng phụ nhiều một chút, lại không có uy lực gì nhiều ngoài nhìn cho đẹp… Thì chỉ cần chăm chỉ luyện ba, bốn chục năm nhất định đạt tiểu thành. Lúc đó thì trời đất bao la, tha hồ chạy trốn…”

Lời hài tử lúc này lẫm liệt tự nhiên, lộ vẻ sùng bái tự hào.

Lão đạo trợn mắt, tức đến nỗi trán hiện gân xanh.

Bần đạo anh minh một đời, sao lại đi nhận cái tiểu tử ngu ngốc này làm đồ đệ vậy.

Còn gương mặt chung quanh của mọi người thì vô cùng cổ quái.

Con mẹ nó thì ra cả môn phái chỉ có mỗi môn cái công phu này.

Vừa khó luyện, vừa tốn thời gian, lại tác dụng phụ nhiều.

Mà nhất là.

Ba bốn chục năm mới đạt tiểu thành, ngoài màu mè một chút ra thì chỉ có tác dụng chạy trốn.

Người ta đạt tiên duyên để dời non lấp biển, vung tay định càn khôn.

Ngươi bái sư tu luyện cái này thì ngược lại hay rồi, chỉ có mỗi một trò bay nhảy để đào mệnh còn vỗ ngực tự hào?

Còn nữa, không lẽ mỗi lần dùng ngươi lại ói một bãi, khiến cho đối thủ ngửi thấy sợ hãi bỏ chạy à?

Lúc này mọi người nhìn lão đạo có chút khinh bỉ. Ấn tượng về lão đạo tiên phong đạo cốt chỉ vì mấy câu của tiểu hài đồng mà trở về số âm vô cực.

Ánh mắt sùng bái của ban nãy biến thành bối rối hoài nghi, thậm chí có chút chán ghét.

Lão đạo ngươi còn dám tự nhận là tiên nhân, đạp tiên lộ, diệt Yêu vương?

Thì ra chỉ là giang hồ đạo sĩ, lại muốn lừa gạt người.

Ánh mắt của mọi người nhìn vào tiểu hài đồng, cảm thấy may mắn. Nếu không có tiểu hài thành thật này, tất cả chúng ta không phải là bị lão đạo khốn kiếp này lừa thảm rồi sao.

Không ít người lại tỏ vẻ cảm thương, một tiểu hài đáng yêu, cuối cùng rơi vào tay lão đạo tha phương cầu thực, bị lão già khốn kiếp này lợi dụng.

Thế đạo gian nan, lừa đảo giờ có ở khắp nơi a. Mọi người nhất thời cảm thán.

Có người thở dài một tiếng, đứng ra chắp tay với lão đạo.

“Tiên trưởng tại thượng, ta cảm thấy phúc duyên của ta nông cạn, không thể theo bước tiên trưởng. Đành chấm dứt nhân quả của chúng ta ở đây…”

“Tiên phàm cách biệt, tiên trưởng bảo trọng!”

Khóe mắt có chút rưng rưng, nhưng vừa dứt lời liền tiêu sái xoay người rời đi, để lại tiếng trầm trồ của mọi người.

Lão đạo thấy thế liền trợn mắt, trong lòng chửi thề mấy tiếng.

Khốn kiếp, vừa rồi chính ngươi to mồm nhất đòi hiếu kính gia sản, còn chuẩn bị quỳ gối dập đầu trước bổn đạo nhân. Giờ thấy không ổn liền dứt khoát phủi đít rời đi, còn thể hiện cái rắm.

Tuy nhiên hiện tại đang đông người nhìn, lão đạo không thể phát tác. Chỉ có thể giả bộ vuốt râu thở dài, thể thiện bộ dáng thế ngoại cao nhân.

Ừm, sẽ rất ra dáng nếu lão chùi sạch mớ nôn còn dính lại trên râu đi.

Mọi người thấy có người xuất đầu, liền nhao nhao tản đi như ong vỡ tổ.

“Ui, ta có việc gấp, cần phải trở về nhà, tiên duyên nhường cho ngươi đấy!”

“Không dám, không dám. Huynh đài cốt cách tinh kỳ, chỉ có huynh mới xứng đáng theo đạo nhân đây!”

“Quá khen, quá khen!”

“Ha ha… ha ha!”

“Ha ha… ha ha!”

Hai người vừa hành lễ vừa khách khí nói chuyện, tiếng cười tiêu sái ngạo nhân. Nhưng mà hai chân đã cách xa ngoài đám đông mười trượng, sau đó biết mất phía xa.

Khả năng chạy trốn tuyệt đối không thua gì lão đạo nào đó dùng Thu Phong Bộ pháp.

Có người nóng tính hơn, không ngại thân pháp kì dị của Thần Toán Đạo Nhân. Mà nhổ toẹt một miếng, khinh bỉ chửi to:

“Móa, thì ra là đạo nhân lừa đảo, còn làm ta tưởng là tiên nhân thật chứ, thật phí công của lão tử!”

Lời này nói ra khiến Thần Toán đạo Nhân trợn mắt, gân xanh đã chằng chịt trên trán.

Con mẹ nó, tên hán tử to xác nhà ngươi, đúng chính ngươi vừa lên tiếng đấy. Ngươi vừa rồi còn rống lớn muốn hiếu kính ta như cha đấy thôi. Lão đạo thầm gào thét trong lòng, tâm trạng phẫn uất cực độ.

Nếu không phải hiện tại đang phải vận công điều khí, bần đạo nhất định tiến lên đánh cho ngươi thật sự phải khóc lớn gọi cha.

Ừm, tuyệt đối là như vậy, do đạo nhân ta phải vận công điều tức nên ta nhịn.

Chứ không phải đạo nhân ta sợ cái tướng tá to như gấu với đám cơ bắp khủng bố của ngươi đâu… Khụ khụ… tuyệt đối không phải sợ đâu nha.

Một gã mặt vuông tai lớn, chính khí lẫm lẫm giữa đám đông lúc này đột ngột cao giọng:

“Chư vị, nghe tin ở thành Bắc mới có tiên nhân đang khai môn giảng đạo, tuyệt đối là hàng thật giá thật. Chúng ta mau chóng tới đó, có khi còn kịp.”

“Thật à!? Con mẹ nó, phí thời gian ở đây vì thứ lừa đảo này. Huynh đài, mau chỉ chúng ta tới đạo trường tiên nhân được không?” Có người vội vàng hỏi.

“Không dám không dám, tiên nhân đăng đàn, đích thực là vì phàm nhân khai đạo. Nghe nói chỉ thu chút phí tượng trưng. Năm lượng một người, đi hai tặng một, tuyệt đối không nhiều…”Gương mặt chính khí vừa rồi hiện tại liền đổi thành có chút hèn mọn.

“…”

“…”

Gã vừa nói xong liền lập tức bị một đám quây đánh thành đầu heo.

Xung quanh hỗn loạn thêm một lúc.

Cả đám người hiếu kì dần dần mất đi hứng thú, lúc này như ong vỡ tổ đều dần tản đi. Tiếng người chửi rủa, than thở xen lẫn với tiếng cười nhạo, cuối cũng thay phiên nhau rời khỏi. Trả lại cho Nam môn Thái An thành một chút bình yên lúc chiều tà.

Cả một đám phàm nhân đông đúc, cuối cùng tản mác tan rã.

Để lại hai thầy trò Thần Toán Đạo Nhân bơ vơ.

Tiểu hài đồng ngơ ngác có chút không hiểu, nó khẽ kéo tay áo sư phụ hỏi thầm:

“Sư phụ à, tình cảnh này là thế nào vậy? Mọi người thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách.”

Lão đạo sĩ nhếch nhác cũng không hề đổi sắc, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía đám đông đang tản đi, toát nên vẻ cao thâm mặc trắc. Thở dài một hơi, lão lẩm bẩm:

“Thế nhân a…”

Sau đó lắc đầu cười khổ.

Tiểu hài đồng nghiêng đầu, gương mặt tỏ vẻ không hiểu, chỉ cảm thấy là lời sư phụ có chút đạo lý. Nó liền nhắm mắt nhăn mặt, ra chiều suy tư lắm, thi thoảng lại gật gật đầu, bàn tay nhỏ vân vê cái cằm bóng loáng.

Khá giống lão đạo nào đó đang vuốt râu dài.

Lão đạo thấy nó tỏ vẻ ông cụ non cũng thấy vừa bực vừa buồn cười. Lão đạo liền nở nụ cười có chút cưng chiều rồi khẽ xoa đầu nó.

Đột nhiên:

“Hì hì…”

Một tiếng cười như chuông bạc vang lên khiến hai thầy trò ngước nhìn.

Một thiếu nữ xinh xắn, gương mặt thanh tú đang nhìn cả hai người, trên cái miệng nhỏ xinh không hề dấu nổi nụ cười khẽ.