“Thoát nạn rồi, ta thật sự thành công chạy thoát rồi…”
Dưới chân Ngưu Sơn, ngoài bìa rừng, Trương Nhất đang thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
Cả người gã nhếch nhác đến cực điểm, áo da trên người rách nát không chịu nổi, có thể thấy vài vết thương không nhẹ, hai chân của gã thì đang run rẩy vì mệt mỏi.
Gã đã chạy trốn liên tục một ngày một đêm, dù là đã có kinh nghiệm, gã cũng không ngờ mình lại làm được như thế. Thầm nghĩ quả thực vì cầu sinh mà con người có thể kích phát tiềm năng của mình.
Trên mặt gã không khỏi hiện lên sự sợ hãi, đồng thời cũng có chút hưng phấn khó tin.
Trương Nhất hắn lại thoát khỏi Ngưu Sơn Cấm địa.
Gã thậm chí còn đoạt được bảo vật trước mặt yêu quái.
Cũng may là gã có chút quen thuộc địa thế trong rừng, mới có thể đào thoát khỏi yêu quái kia đuổi bắt.
Vận khí của gã thật sự không tồi. Trương Nhất thầm cao hứng.
..
Do mải miết chạy trốn, gã chưa một lần dám dừng lại kiểm tra bảo vật.
Tới lúc này đã thực sự thoát khỏi Ngưu Sơn Cấm địa, lại không còn yêu quái quấn thân. Trương Nhất mới cảm thấy có chút an toàn.
Gã cố gắng bình tĩnh lại, run rẩy rút ra một vật từ trong ngực áo.
Trong tay Trương Nhất, một đoạn gỗ nhỏ tỏa ra kim quang rực rỡ, trên thân gỗ có những đường vân kỳ ảo như lôi điện, thoạt nhìn thôi cũng có thể nhận thấy là thần vật bất phàm.
Kim quang phát ra khiến cho Trương Nhất không khỏi thất thần.
Vàng bạc châu báu, trân châu bảo ngọc cũng chưa chắc khiến hắn cảm thấy quý giá bằng vật này.
Bản thân Trương Nhất gã cũng đột nhiên có nỗi khát khao không thể tả hết với Kim Sắc Thần Mộc này. Một cảm giác xuất phát tựa như bản năng, khiến gã hơi hoảng hốt.
Khẽ thất thần một chút, Trương Nhất liền lắc đầu, vội vã nhét đoạn Thần Mộc vào lại trong ngực áo. Kim quang rực rỡ kia cũng một lần nữa biến mất.
“Thần vật quả nhiên là thần vật”. Gã thầm nghĩ.
“Động tĩnh lớn quá, tuyệt không thể để vật này lung tung tránh cho người khác phát hiện”.
Trương Nhất thầm nghĩ như vậy. Thất phu vô tội, hoài bích kì tội, gã rõ ràng điều đó.
Bảo vật nhân gian, hiện hữu giữa thiên địa, do duyên mà tới tay. Thế nhưng thế nhân tham lam, cũng vì thế mà thành nghiệp. Vài lượng bạc còn có thể làm khó anh hùng, vài nén vàng có thể khiến người tốt hóa điên.
Huống chi thần vật bậc này, tuyệt đối có thể khiến cả tiên nhân động tâm.
“Không nên trở về nhà, tốt nhất là đem thần vật sớm đổi lấy bạc”.
“May mắn còn giữ được mạng...”
Trương Nhất thở dài,
Gã cũng có chút đăm chiêu. Người đời hay nhắc đến tiên duyên, một bước thành Tiên, siêu thoát thế tục.
Liệu Thần Mộc này có khiến hắn thành tiên được không? Gã tự hỏi trong lòng.
Ai chẳng từng một lần mơ mộng trường sinh, Trương Nhất cũng không phải ngoại lệ.
Chân đạp gió mây, tay với trăng sao.
Khi động thì tiếu ngạo trăm ngàn dặm, khi tĩnh thì có quỳnh tương ngọc lộ giải sầu.
Nhân gian tươi đẹp, đều thu vào trong mắt.
Vô dục vô cầu, lại càng là siêu phàm thoát tục.
Tiên nhân trong suy nghĩ người phàm đều chẳng phải như vậy sao?
Trương Nhất thở dài một hơi, điều chỉnh tâm tình của gã lại một chút.
“Trương Nhất ơi là Trương Nhất, người vừa may mắn thoát khỏi yêu quái. Không mau thắp hương bái lạy tổ tông ba đời phù hộ, còn ở đây mơ mộng thành tiên…”
“Đi thôi, không nên chậm trễ”.
Kiểm tra lại mọi thứ trên người ổn thỏa, sốc lại tinh thần một lần nữa.
Trương Nhất cất bước tới tòa thành sừng sững phía xa.
…
..
.
Thái An thành.
Buổi chiều nhuộm ánh tà dương, khiến cho cả tòa thành như tắm trong một màu vàng kim tráng lệ.
Ở một góc nhỏ, khung cảnh kì lạ khiến nhiều người hiếu kì.
Một lão đạo mặc trường bào màu xám, đầu tóc rồi bù, mặt mày đỏ gay đang vung tay múa chân đuổi theo một hài đồng.
Hài đồng chừng năm-sáu tuổi, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, tóc tết hai bên, vừa vác một cây cờ vừa chạy trối chết.
“Nghịch đồ, ngươi…ngươi đứng lại đó. Đừng…đừng chạy nữa…Khốn kiếp, lần này bần đạo nhất định một chưởng thanh lý môn hộ…”.
Kì quái là dù thân hình nhỏ nhắn, lại mang theo một cây cờ đen cao vượt cả người nhưng hài đồng lại vô cùng nhanh nhẹn. Bước chân thoăn thoắt dễ dàng thoát khỏi lão đạo đuổi đánh.
Hài đồng trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi. Nó liếc thấy khoảng cách đã có chút an toàn, liền lè lưỡi đáp lại.
“Sư phụ người cũng đừng đuổi nữa, đuổi nữa sẽ mệt chết đấy.”
“Tiểu tử…ngươi, ngươi có giỏi thì đứng lại cho bần đạo…”
“…”
Hài đồng không thèm trả lời, tay ôm hắc kì len lỏi giữa dòng người qua lại.
“Này…này. Ai da, tên nghịch đồ này, có chạy thì cũng để Thu Phong Kỳ lại.”
“…”
Lão đạo vừa chạy theo vừa thở hổn hển, không ngừng gọi với theo tiểu hài.
Tiểu hài đồng nhìn lão đạo mồ hôi nhễ nhại phía sau, liền cười nói.
“Sư phụ, giờ trên người chúng ta cũng không còn gì quý giá. Không bằng đệ tử đem cây cờ đen này tới tiệm cầm đồ tạm, kiếm chút lộ phí.”
Lão đạo trợn trừng mắt, râu tóc dựng đứng quát lớn:
“Ngươi dám. Tên tiểu tử nhà ngươi có biết, năm xưa bổn đạo nhân xuất ra chiến kỳ, tứ phương thuần phục, uy phong tới mức nào. Giờ ngươi lại dám đem pháp khí của ta đi bán…”
“Chẳng phải là một cây cờ rách thôi sao, lúc trước ngài lấy tiểu kỳ này thu phục tiểu yêu dã thú còn xém bị chúng nó bẻ gãy?”
Hài đồng bĩu môi không cho là đúng.
Lão đạo nghe hài đồng nhắc lại chuyện xấu hổ, mặt già không khỏi đỏ lên, ho khan mấy tiếng.
“Cái gì mà bẻ gãy, bần đạo lúc đó niệm tình yêu quái tu hành không dễ mới nương tay. Chứ pháp khí của bần đạo tuyệt đối là nhất phẩm, tung hoành tứ phương, chiến bát vực…”
“Vâng vâng, vậy đồ đệ đem đi bán đây, nếu là nhất phẩm thì chắc thêm được mấy bữa ăn.”
Nhất quyết không nghe lão đạo lải nhải, hài đồng hai tay ôm chặt hắc kỳ, tiếp tục phóng đi trên đường.
“Này này, nghịch đồ mau dừng lại.”
Mắt thấy tiểu hài đồng có xu thế chạy đi thật, lão đạo lập tức cuống lên. Ai chứ tên tiểu tử này trời sinh thông linh, mới sáu tuổi đã thông tuệ hơn người.
Thế nhưng cái tính linh tinh cổ quái của nó làm lão đạo hắn đau đầu nhất.
Thằng nhóc này nhất định là cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.
Đặc biệt khi đói bụng rồi cái gì cũng liều.
Ai dà, rèn luyện tên tiểu đồ đệ này một thân ý chí kiên định, đạo tâm gan lỳ. Lại quên dạy hắn tôn sư trọng đạo, khiêm tốn ngoan ngoãn.
Thất trách, thất trách a.
Lão đạo chỉ có thể cười khổ cảm thán.
Lần này nhất định không truyền đạo cho nó nữa, dứt khoát bắt tiểu tử này ngồi một chỗ chép “Kính Sư kinh” ba trăm…không, năm trăm lần mới được. Ta không tin là như thế không đủ dày vò chết tiểu tử hiếu động nhà ngươi.
Lão đạo ta là lo cho tương lai của tiểu đồ đệ, tuyệt đối không phải vì nhỏ nhen báo thù. Khụ khụ...
Tâm ý đã quyết, lão đạo liền nở nụ cười hắc hắc.
Nháo sự đã lâu, đến lúc trị tiểu tử này rồi.
Ánh mắt lão đạo đột nhiên trở nên nghiêm túc, tay trái ấn pháp, cả người toát ra luồng uy áp mạnh mẽ. Lão đạo hạ thấp lưng, chân phải đạp mạnh xuống đất, cả người như một cơn gió phóng về phía trước.
Lão đạo nhẹ nhàng lách qua người đi đường đông đúc, không hề chạm phải bất cứ ai. Trường bào rộng rãi khẽ phất phơ tao nhã, khiến người ta cảm thấy rất có phong cách.
Người đi đường trong thành Thái An lập tức chú ý tới động tác của lão đạo. Hai sư đồ họ một già một trẻ, thân mặc đạo bào. Lại đi nháo sự huyên náo cả một buổi sao mà không khiến người chú ý cho được.
Ban đầu người dân thành Thái An thấy hai sư đồ nhếch nhác mở quầy coi bói ven đường nên cũng không chú ý lắm. Dù sao thì thế nhân đều biết trên đời có yêu ma, có tiên nhân. Nên giang hồ đạo sĩ có chút tiểu đạo thường xuyên đi lừa gạt kiếm cơm… Khụ khụ… đi phát duyên cũng không phải chuyện hiếm.
Có điều lúc này khi Thần Toán đạo Nhân dùng Thu Phong Bộ pháp đuổi theo tiểu hài đồng. Trên người có ánh sáng nhàn nhạt, lại kèm với phong thái tựa thần tiên thì mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Không ít người thầm nhủ không ngờ lão đạo này thật có bản lĩnh nha. Mọi người liền xì xào bàn tán, có người còn kích động bật thốt:
“Ui trời, nhìn kìa, đạo nhân áo xám kia lướt đi trông thật là ngầu nha.”
“Tốc độ này…tuyệt đối là cao thủ, không, là thần nhân.”
“Lão đạo sĩ này nhìn qua cũng có nét đẹp trai nha.”
“Cái gì mà lão đạo sĩ, ngươi nhìn đi, phải gọi là cao nhân.”
“Lão đạo, không, cao nhân…Tiên trưởng. Xin nhận ta làm đệ tử, ta bằng lòng hiếu kính người toàn bộ gia sản, đi theo hầu hạ.”
"Tiên trưởng, chờ chút, chờ chút!"
"..."
Không khí chung quanh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, nhìn thấy thân pháp uyển chuyển như du long của lão đạo. Không ít người tỏ vẻ hâm mộ, sùng bái. Thậm chí có người cuống quýt đuổi theo.
Tiểu hài đồng nghe thấy huyên náo từ phía sau cũng quay lại, hắn thấy lão đạo thân lướt đi như gió kéo theo một đám người hiếu kì thì không khỏi sửng sốt.
“Ặc, sư phụ người cũng dám sử dụng Thu Phong bộ pháp trước mặt phàm nhân. Chẳng phải lão nhân gia người luôn dặn dò là hành tẩu trong nhân gian phải lấy khiêm tốn làm đầu, không được để lộ tung tích sao ?”
Niềm tin của hài tử với lời dạy của lão đạo càng lúc càng lung lay.
“Không tốt, phải chạy.” Hài đồng vội vàng tăng tốc độ, rẽ ngang ở mấy con đường hòng tránh lão đạo. Cuối cùng một đuổi một đánh, cả hai không biết khi nào đã chạy tới khu vực phụ cận Nam môn của Thái An Thành.
Thấy tiểu đồ đệ đang cuống quít chạy loạn khắp đường ngang ngõ tắt, có xu hướng thoát thân tới nơi. Lão đạo thầm than hỏng bét.
Lão cắn răng, vận chuyển chân khí, tích lực vào đôi chân rồi phóng tới trước.
Cả người lão đạo như du long xuất thủy, toàn thân phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ. Lão tung người vượt qua cả mấy nóc nhà mái ngói đỏ tươi.
Kình phong theo người lão đạo khiến tóc tai lão tung bay phía sau, thêm mấy phần xuất trần.
Đây đích thực là thần nhân.
Ngươi xem, người ta bay lượn trên trời, chân không chạm đất.
Nếu không phải là tiên nhân trong truyền thuyết thì cũng nhất định là cao thủ nhất lưu.
Người như vậy trong nhân gian là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Có cơ duyên gặp mặt là điều tốt, nếu may mắn hơn, lọt vào mắt xanh của thần nhân, thì không phải một bước đổi đời sao.
Thế gian có tiên, đó là điều chắc chắn.
Phàm nhân trọng cơ duyên, tiên nhân xem nhân quả.
Trên đời không thiếu chuyện tiên nhân thưởng thức phàm nhân, kết thành thiện duyên. Chuyện như vậy truyền tụng trên đời, có thể nói là đâu đâu cũng có.
Đám người hiếu kì tụ tập phía sau lão đạo thấy bóng dáng như siêu phàm thoát tục trên không, thoáng sững sờ một chút nhưng sau đó liền lập tức sôi trào, hô hào đuổi theo.
Lúc này, chỉ một vài bước nhảy, đã vượt qua mấy con phố, tiến tới sát hài đồng.
Tay lão đạo hóa thành trảo, tung người chụp tới trước.
Hài đồng biến sắc, dù rằng đã cố gắng chạy hết tốc lực. Nhưng sư phụ nó dùng tới Thu Phong bộ bất chấp thì dù có mọc thêm hai chân nữa cũng không thoát.
Cả người hài đồng lập tức cảm thấy nhẹ bỗng, chân không chạm đất.
Phía mông truyền tới con đau bất thường.
“Bốp bốp!”
“…”
Một tay chụp trên người tiểu hài, một tay không ngừng vỗ đôm đốp trên cái mông nhỏ. Lão đạo tiên phong đạo cốt vừa rồi biến thành một lão già ác quỷ mặt đỏ tay đen, tức giận đập bôm bốp lên người tiểu hài.
“Ui da, đau quá…Hu hu.”
“Hắc hắc, nghịch đồ ngươi còn dám chạy nữa không?”
Lão đạo trán nổi ngân xanh, mồ hôi lấm tấm cả khuôn mặt, lỗ mũi thở phì phò.
“Xem lão đạo làm sao mà trị ngươi.”
Bốp bốp!
“Úi, sư phụ, đệ tử sai rồi. Ui da cứu mạng, cứu mạng a.”
Phía Nam Thái An thành, khung cảnh lúc này càng thêm náo nhiệt.