Chương 2: Thêm một Trương Nhất

Thành Thái An là một tòa thành không nhỏ, thuộc Nam bộ Khương quốc, cũng được xem là một tòa trung thành có danh khí.

Thành Thái An nằm sát bên Ngưu Sơn hùng vĩ, quản lý mấy chục thôn làng phụ cận xung quanh.

Ngưu Sơn lại là một ngọn núi cao nổi danh ở Khương quốc. Trên đỉnh núi cao chót vót quanh năm mây mù che phủ. Khiến người ta đồn đại rằng ở đó có tiên nhân tu luyện.

Có truyền thuyết kể rằng vào thời Viễn Cổ, ngọn núi này là thân thể của một Thần Ngưu hóa thành.

Thần Ngưu vì đối kháng với thiên địa mà bị trừng phạt, cuối cùng không cam lòng mà ngẩng đầu tạ hóa.

Cơ thể thần Ngưu khổng lồ trở thành núi non trùng điệp, lông mao biến thành rừng rậm, máu huyết hóa thành linh khí uẩn dưỡng cho thiên địa sinh linh xung quanh.

Mà đỉnh Ngưu Sơn cong vút kia là sừng của Thần Ngưu. Chứa đựng tất cả tinh hoa của thần thú một thời, sừng sững giữa mảnh thiên địa này.

Chính vì thế mà đỉnh Ngưu Sơn mới có mây mờ che phủ quanh năm, thỉnh thoảng phát ra ánh sáng bàng bạc.

Muông thú chung quanh cũng vì linh khí dồi dào mà phát triển mạnh mẽ.

Thậm chí là có không ít trân cầm dị thú nhờ có linh khí uẩn dưỡng thời gian dài mà khai mở được linh trí. Một số còn có thể hiểu tiếng người, đạt thần thông.

Lời đồn là lời đồn, thế nhưng sự thật cực ít người có cơ hội thấy được linh thú để kể lại cho người khác, chứ đừng nói là gặp được tiên nhân trên đỉnh Ngưu Sơn.

..

.

Trương Nhất là một gã trung niên, nhà ở một tiểu trấn phụ cận thành Thái An.

Gia đình gã mấy đời sống ở đây, lấy ruộng đồng làm kế sinh nhai.

Thỉnh thoảng Trương Nhất tới khu rừng bên rìa Ngưu Sơn để săn bắn. Hoặc cầu may kiếm chút linh thảo quý hiếm đem tới thành Thái An đổi bạc, từ đó cải thiện cuộc sống gia đình.

Cuộc sống của một nhà Trương Nhất không có gì đặc sắc.

Gã đơn thuần nghĩ sẽ tiếp tục chăm chỉ làm lụng kiếm tiền. Tới già thì cùng thê tử sống dựa vào con cái phụng dưỡng.

Trương Nhất có một gái một trai. Trước đây gã định bụng để cho con trai kế thừa ruộng vườn tổ tiên. Con gái thì tìm một mối phù hợp trong thôn rồi gả đi.

Thế nhưng kì lạ thay Trương gia mấy đời làm nông, ít chữ ít học. Đến đời Trương Nhất gã lại sinh được một đứa con trai thông minh hiếm thấy, nghe một suy ba, được mọi người khen ngợi không dứt.

Trương Nhất vì thế cắn răng cho đứa trẻ này theo danh sư học thêm chút chữ nghĩa.

Mà đứa con trai cũng không phụ công gã. Hắn càng học càng giỏi, hiển lộ tài hoa.

Thậm chí lão sư trong trấn còn vui mừng nhận định nếu tiếp tục chịu khó, con trai gã cũng có thể bước vào con đường khoa cử ở Khương quốc, khảo thí đạt công danh.

Đứa con gái còn lại của Trương Nhất lớn lên thanh tú xinh đẹp, tính tính hiền lành hiểu chuyện.

Tuy không đến mức là tuyệt sắc giai nhân, nhưng đã là niềm hâm mộ của biết bao thanh niên tuấn kiệt trong vùng.

Hàng xóm xung quanh nhìn vào đôi tỷ đệ vừa xinh đẹp vừa tài hoa, chỉ có thể hâm mộ Trương Nhất có phước.

Gã cũng vì thế mà nở mày nở mặt, hãnh diện khoe khoang.

Con cái của lão tử, sao lại có thể không ưu tú cho được, Trương Nhất tự hào thầm nhủ.

Thế nhưng hiện tại gã vô cùng lo lắng.

Mấy năm nay thời tiết không thuận lòng người, ruộng vườn thất thu nhiều so với trước kia.

Thêm nữa có tin Khương quốc đang xảy ra chiến loạn ở phương Bắc.

Mặc dù chiến sự xa xôi, không ảnh hưởng trực tiếp tới khu vực phía Nam như Thái An, có điều thuế má tăng thêm là điều không thể tránh khỏi.

Quốc chủ Khương quốc dù có được mệnh danh là nhân nghĩa đương thời, thương dân như con. Nhưng việc trưng binh quân dịch, tăng thêm chút thuế thu trong hoàn cảnh này cũng là điều khó tránh.

Trương Nhất còn thầm cảm thấy may mắn. Chí ít bây giờ nộp thêm một chút bạc còn đỡ hơn là tự thân ra trận.

Dân thường là nguồn mộ binh mà bất cứ quốc gia nào cũng có thể dùng. Gã sợ hãi không dám nghĩ tới một ngày mình chia lìa thê nhi, mặc giáp cầm thương ra chiến trường bán mạng.

Chính vì thế mà gã quyết lo cho hai đứa con của mình có cuộc sống tốt hơn, ít ra có thể bảo mệnh trong thời cuộc rối ren này.

Trương Nhất muốn nghe theo danh sư chỉ điểm, cho con trai gã theo đường khoa cử, đạt chút công danh, nếu may mắn có thể vào triều làm quan.

Con gái đến tuổi cập kê thì gả cho một thế gia danh tiếng tốt một chút, ít ra là gia tộc định cư lâu năm trong thành Thái An. Có như thế con gái cũng có thể đảm bảo một đời bình yên.

Chỉ cần như thế rồi gã và thê tử có thể an tâm tính tới chuyện dưỡng già.

Trương Nhất có thể nói là vắt hết óc suy tính, thế nhưng có một thứ cản trở dự tính của gã.

Đó là…

Tiền!!!

Con trai học hành, thi cử rất cần bạc.

Con gái muốn gả cho nhà tử tế cũng phải có sính lễ tương xứng- lại là rất nhiều bạc.

Trương gia mấy đời làm nông, tuy trong thôn cũng gọi là có chút dư dả, nhưng để lo hết cho cả hai đứa thì Trương Nhất có chút lực bất tòng tâm.

Vợ chồng gã cả đời lam lũ, chịu khổ chút nữa cũng được.

Nhưng nghĩ tới tương lai của hai đứa con, Trương nhất cảm thấy có chút không cam lòng.

Hiện tại gia sản cũng chỉ có mấy mảnh ruộng gia nghiệp tổ tiên là có thể bán được, nhưng cũng chỉ có thể đủ lo cho một đứa.

Con trai con gái, đứa nào mà chẳng là con của gã.

Năm nay mất mùa, nguy cơ chiến loạn thì nổi lên, gã không thể không sốt ruột.

Nghĩ tới cảnh chỉ vì thiếu bạc mà sau này hai hài tử không thể tiến thân khoa cử, không gả vào được gia đình tử tế đàng hoàng, Trương Nhất cảm thấy trong lòng run rẩy một trận.

Thương thay cho nỗi lòng cha mẹ trong thiên hạ, chỉ mong điều tốt nhất cho con cái.

Chính vì thế mà gã quyết định... liều mạng tiến sâu vào Ngưu Sơn Cấm Địa, mong tìm thấy trân tàng khoáng sản hiếm có, đem đổi chút tài phú.

Trước giờ Trương Nhất cũng chỉ tìm kiếm phụ cận bên ngoài ở rừng rậm phía chân núi, nơi chỉ có dã thú phổ thông. Chỉ cần cẩn thận thì cũng tương đối an toàn.

Gã cả đời chưa dám một lần tiến vào sâu hơn, nơi mọi người đồn đại là Cấm địa.

Nói đùa à, nơi đó được cho là nơi ở của tiên nhân, không phải chỗ cho người phàm bén mảng tới.

Không kể tới địa hình hiểm trở, núi cao vực sâu; lại có rừng rậm âm u, đầm lầy lạnh lẽo. Mà ở đó còn có không ít dị thú nguy hiểm ẩn nấp, tuyệt đối không thể so sánh với dã thú bên ngoài.

Bình thường chúng không dễ dàng rời khỏi núi, thấy người cũng không chủ động công kích, nhưng không thể vì thế mà xem thường.

Dị thú không chủ động tấn công con người, nhưng con người tiến vào lãnh thổ của chúng lại là một chuyện khác.

Chưa kể đến Ngưu Sơn có tiên khí phát ra. Thi thoảng có trân cầm dị thú đạt được cơ duyên, hấp thụ được tiên khí, từ đó hiển trí hóa linh, bước vào tiên lộ.

Thế gian vạn đạo, sinh linh nào cũng đều có thể thành tiên.

Linh thú hiển trí, có loại lựa chọn con đường gian nan, từ bỏ lốt thú, hóa thân phàm nhân, thông qua cơ thể nhân loại truy cầu cơ duyên tiên đạo.

Linh thú hóa thân phàm nhân thường là dã tính giảm mạnh, cũng không tùy ý lạm sát con người.

Loại linh thú hóa hình này tuy thừa hưởng nhiều thần thông bản mệnh mạnh mẽ, nhưng thọ mệnh giảm nhiều so với khi còn lốt thú. Tiên lộ cũng vì thế cũng thêm phần trắc trở.

Đấy là cái giá cho việc hóa thành nhân hình, cũng coi là thượng thiên công bằng.

Cũng có loại linh thú thứ hai lựa chọn tôn thờ bản năng, thuận theo bản ngã, đề cao dã tính.

Loại linh thú này có cơ duyên riêng của mình, lực lượng huyết mạch ngược lại được đề cao vượt trội.

Thế nhưng cũng vì thế dã tính không dứt, thường mất kiểm soát gây ra những việc khiến người ta sợ hãi.

Ví dụ như…

Hiếu sát thành tính.

Ví dụ như…

Ham mê thịt người.

Con đường tiên đạo gian nan, môi trường sống của linh thú chủ yếu là mạnh sống yếu chết.

Chỉ có thể chọn trở thành kẻ đi săn hoặc con mồi.

Cũng vì vậy mà thế gian linh thú phần lớn thường chọn cách thứ hai, con đường truy cầu lực lượng tự nhiên, mà ít khi hóa phàm nhân.

Chúng cần tự bảo vệ bản thân trước nhất, thuận theo dã tính để tăng cơ hội sống sót, không phải là không có đạo lý.

Cũng vì thế, phàm nhân tuyệt đối không mong gặp phải linh thú.

Nếu gặp, thì lúc đó cũng chỉ có thể chắp tay trông vào vận số.

..

.

Quay lại chuyện về Ngưu Sơn.

Ngưu Sơn có linh, đó là chuyện không cần bàn cãi.

Phàm nhân cả gan xâm phạm vào sâu Ngưu Sơn cưỡng cầu tiên duyên, ít người có thể trở ra.

Nếu không chết vì hiểm địa, thì cũng gặp nguy cơ mất mạng dưới miệng thú.

Những người may mắn thoát ra, đều mang theo nỗi kính sợ tới tận tâm can.

Thường những người này đều không có ngoại lệ. Thoát ra khỏi từ chỗ sâu trong Ngưu Sơn liền kinh hãi dặn dò hậu bối cúng bái hàng năm, đồng thời khuyên nhủ đồng tộc chớ xâm phạm.

Thế nhân từ đó truyền tụng rằng tòa núi này có linh, lại có tiên nhân.

Mà khu vực sâu trong Ngưu Sơn từ đó đươc truyền tụng trở thành Cấm địa.

Tuy ẩn chứa tiên duyên to lớn, nhưng chỉ dành cho người hữu duyên. Thế nhân chớ tùy tiện tiến vào.

Lời truyền tụng trải qua mấy thế hệ, không ai trong vùng là không biết.

Một đời lại một đời, có biết bao người coi thường lời tiền nhân, muốn tự thân kiểm chứng cấm địa Ngưu Sơn, thử chút thời vận, kiếm chút tiên duyên.

Những kẻ đó, tuy có rất nhiều nhưng cũng chỉ như đá rơi vào biển, biến mất không chút dấu vết.

..

.

Tới hôm nay, đồng dạng xuất hiện thêm một Trương Nhất...