Chương 1: Sư đồ nháo sự

“Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Nhìn thấu thiên cơ, biết được quá khứ vị lai.”

“Xem tướng, đoán mệnh, cầu an. Chỉ hai lượng bạc một lần.”

“Khuyến mãi có hạn, dành cho người hữu duyên. Mời tới, mời tới!"

...

Ở một góc thành Thái An, tiếng rao của một đạo nhân lạc lõng giữa phố xá tấp nập.

Lão đạo có gương mặt khắc khổ, làn da nhăn nheo. Trường bào màu xám trên người có mấy chỗ vá, lại bám đầy bụi đất, khiến cho lão có chút nhếch nhác.

Lão đạo đang ngồi xếp bằng, lưng dựa vào tường.

Tuy trang phục có chút bẩn thỉu nhưng ánh mắt có thần. Tóc xám râu dài, nhìn kỹ thật sự có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Bên cạnh lão đạo là một hài đồng tầm năm, sáu tuổi, tay ôm một cây cờ phướn đen cũ kỹ có ghi mấy chữ “Tiết Lộ Thiên Cơ”.

Hài đồng mi thanh mục tú, tóc tết thành bím vô cùng đáng yêu. Trên mặt nó tuy lem luốc mấy vệt đất cát, nhưng vẫn khiến cho người ta yêu thích.

Hài đồng thanh tú cả người dựa vào cây cờ cao quá khổ, nhắm mắt dưỡng thần.

…Kèm với tiếng ngáy nho nhỏ.

"Bốp!"

“Ui da!”

Bị bợp vào đầu, hài đồng thất thanh một tiếng rồi sực tỉnh, đồng thời vội vàng cao giọng rống lớn.

“Thần Toán Đạo Nhân, thấu thiên cơ, hiểu hồng trần. Ưu đãi cho người hữu duyên, mời chư vị hương thân phụ lão…”

Tiếng rao tuy có chút non nớt nhưng xuất ra một cách thuần thục tự nhiên. Có thể nhận thấy hài đồng đã quen thuộc chuyện này, cũng đã làm không ít lần.

Thấy vậy lão đạo hừ khẽ một tiếng, thấp giọng mắng:

“Đồ đệ ngươi cũng to gan thật, dám trốn việc mà ngủ. Có tin bần đạo cắt cơm ngươi tối nay không?”

Hài đồng vừa bị mắng cũng thở dài một tiếng, gương mặt đầy ủy khuất trả lời:

“Sư phụ, chúng ta lạc trong núi mấy ngày, còn bị yêu quái đuổi bắt. Người lúc đó chỉ lo chạy trốn mà đánh rơi cả tay nải. Giờ tiền bạc mất hết, tối nay chúng ta nhịn đói là cái chắc, người còn dọa cắt cơm đệ tử ?”

Lão đạo bị hài đồng nói lại, mặt già có chút đỏ lên. Khẽ ho khan vài tiếng, lão đạo vuốt râu quát.

“Hừ, trẻ con thì biết cái gì. Không phải vì phải lo bảo vệ ngươi, chứ bổn đạo nhân muốn thì hằng ma diệt yêu lúc nào mà chẳng được. Thần Toán Đạo Nhân ta, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, quỷ thần yêu ma gặp là tránh lui.”

“Vâng vâng, sư phụ người là thần tiên tái thế. Nhưng đệ tử của người là phàm nhân hàng thật giá thật. Lão nhân gia xem có cách nào đừng cắt cơm đệ tử được không? Nói thật là mấy ngày lạc lối trong núi, sư đồ chúng ta cũng chỉ có rau dại cầm hơi. Giờ may mắn tới được thành thị thì không còn tiền ăn. Bất đắc dĩ cả ngày phải mở quầy xem bói cũng chẳng có ai tới.”

Hài đồng ngắt lời lão đạo không thương tiếc. Không để ý mặt lão đạo đang dần đen đi, nó lắc đầu nói tiếp.

“Sư phụ người nghĩ cách xem chứ không cả hai sư đồ chúng ta thật sự sẽ chết đói đấy. Đệ tử đạo hạnh thấp kém thì thôi, sư phụ người vì đói ăn mà thân tử đạo tiêu thì tuyệt đối là vang danh thiên hạ…”

"Bốp!"

“Ui da!”

Chưa kịp dứt câu, hài đồng đã ăn thêm một bợp vào gáy.

Thần toán Đạo Nhân lúc này trán nổi gân xanh, chỉ tay la lớn.

“Tên đồ đệ hỗn láo nhà ngươi! Có ai đời lại vì miếng ăn mà dám trù ẻo cả sư phụ. Nhớ năm đó lão phu một tay cầm Thu Phong chiến kỳ, vượt năm ải, chém bách Yêu, cứu ngươi từ khi mới lọt lòng. Nếu không thì ngươi đã thành đồ nhắm cho yêu quái rồi. Nuôi nấng ngươi bao nhiêu năm, đồ đệ người khác thì đã biết hiếu kính, phụng dưỡng sư phụ. Còn ngươi thì chỉ biết mở miệng trù ta chết sớm."

“Ai dà, lão phu tiêu sái một đời cuối cùng bị đồ đệ ngươi làm cho tức chết.” Lão đạo cảm thán, toàn thân tỏa ra mấy phần tức giận cùng đau buồn.

Hài đồng thấy thế phùng má. Ta mới có sáu tuổi thôi mà, sư phụ người thấy ai đòi tiểu đồ đệ sáu tuổi đi phụng dưỡng chưa? Hài đồng có chút tức tối nghĩ thầm.

“Sư phụ cũng không thể nhắc một chuyện mãi thế được. Lần trước người say, lỡ miệng nói rằng nhặt được đồ đệ nằm nôi ở bên vệ đường.”

Lão đạo nghe thấy thế tính mở miệng đáp lời, nhưng hài đồng đã nhanh nhẩu nói tiếp:

“Sư phụ còn liên tục lải nhải cái gì lúc đó trên người đồ đệ có ngọc bội Phỉ Thúy, khóa trường mệnh Hoàng Kim, nhất định là hời to. Lão nhân gia người đem đồ đi bán sạch sẽ, sau đó vì ngại mất thể diện mới tiện tay nhặt đệ tử về nuôi.”

Lão đạo đỏ mặt, ho khan mấy tiếng rồi mắng.

“Làm càn, mấy lời nói khi say mà ngươi cũng để bụng. Sư phụ ngươi là thế ngoại cao nhân, nhớ năm đó bổn đạo nhân tiêu sái anh tuấn…”

Không để ý sư phụ mình khoác lác. Hài đồng thở dài, vừa mơ màng vừa lẩm bẩm.

“Ai dà, khổ thân cho đệ tử, có khi thân phận là con cháu vương hầu, quý tộc. Cuối cùng lại luân lạc tới mức phiêu bạt giang hồ, không có cơm ăn.”

Lão đạo nghe thấy thế liền đổi giọng, cười hắc hắc khinh thường.

“Tiểu tử ngươi cứ ở đó mà mơ. Ngươi ấn đường nông cạn, linh căn nhỏ yếu, tuyệt đối là phàm thể, phàm mệnh. Nếu không có bổn đạo nhân từ bi nhặt về, lúc đó tên quỷ quái ngươi đã sớm được đầu thai chuyển kiếp rồi.”

Liếc mắt nhìn tiểu đồ đệ đang phùng má. Lão đạo khẽ thở dài, giả bộ che miệng thì thầm.

“Cứ tưởng đống đồ trên người ngươi lúc đó quý giá, cuối cùng chỉ là hàng thứ phẩm thu về được mấy chục lượng bạc. Lại rước thêm cái đồ đệ của nợ này vào thân. Bổn đạo nhân chuyến đó tuyệt đối là tính sai, lỗ lớn.”

Sau đó lão đưa tay lau lau khóe mắt.

Hài đồng tay chống nạnh, gương mặt non nớt đáng yêu tràn đầy tức giận.

“Sư phụ, người lẩm bẩm cả thành Thái An cũng nghe thấy đấy.”

Lão đạo cười hề hề.

“Ngại quá, ngại quá. Ngươi xem vi sư già rồi, tai miệng cũng kém hẳn, chẳng phải vì cực khổ chục năm nuôi ngươi khôn lớn sao? Kẻ làm sư phụ như ta quả thật nhọc nhằn quá mà, ây dà...”

Hài đồng thầm nghĩ, ta mới có sáu tuổi thì người đào đâu ra đủ chục năm?

Sư phụ người tới bữa ăn tới ba nồi, uống rượu cả ba chung. Chạy trốn thì hét ầm cả Nam Thiên còn nghe thấy, vậy mà còn dám tự nhận là tuổi già miệng kém?

Nó trợn mắt, nhưng sau đó lập tức mỉm cười vỗ ngực, lẫm liệt trả lời.

“Sư phụ người với đồ đệ ân trọng như núi, đệ tử có khi nào lại quên. Chỉ là do đồ đệ tuổi còn nhỏ, học nghệ chưa tinh, chưa báo hiếu được cho sư phụ. Để khi trưởng thành, đệ tử nhất định hiếu kính người, để cho người hưởng phúc.”

Lão đạo nghe thấy, hớn hở cười lớn.

“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy. Đồ đệ ngươi có lòng như vậy, vi sư cũng thấy an ủi phần nào. Vậy thì ngươi phải nhanh chóng trưởng thành đi, sư phụ ngươi cũng sớm được hưởng tiên phúc.”

“Sư phụ người yên tâm, đệ tử học theo người, đảm bảo trong vòng bảy, tám chục năm nữa chắc chắn thành tài. Lúc đó tửu trì, nhục lâm tùy ý lão nhân gia người hưởng thụ.” Hài đồng lẫm liệt tuyên bố.

Lão đạo: “…”

Con mẹ nó bảy tám chục năm, lúc đó bổn đạo nhân có khi đầu thai được vài lần rồi.

Còn cái gì tửu trì nhục lâm, đồ đệ ngươi coi ta là hôn quân à?

Trên trán lão nổi gân xanh, cánh tay gầy gò vô thức đưa lên cao.

“Hảo đồ đệ, tâm ý của con vi sư nhận. Lại đây vi sư thưởng cho nào.”

Hài đồng lúc này đã lùi xa ba bước, khóe miệng có nụ cười lấy lòng.

“Sư phụ lão nhân gia người bình tĩnh, lấy thân thể làm trọng...”

Lão đạo nửa cười nửa không, thấy tiểu đồ đệ đang tính chạy, lão liền đột ngột phóng tới, rống to:

“Nghiệt đồ! Đừng chạy, hôm nay bần đạo nhất định thanh lý môn hộ!”

Tiểu đồ đệ lúc này đã cong chân chạy ra xa, vừa chạy vừa la thất thanh, thật sự có mấy phần phong phạm của một lão đạo nào đó.

..

.

Hai sư đồ, một già một trẻ, náo loạn nho nhỏ ở một góc thành Thái An.