Chương 5: Thế Nhân a (2)

Thiếu nữ mặc áo vải đay bình thường, quần dài thướt tha, dưới chân là đôi giày vải đơn giản. Thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển, ngũ quan đoan chính, nước da không quá trắng nhưng nhẵn mịn khỏe khoắn.

Thiếu nữ tầm mười bốn, mười lăm tuổi. Đem lại cho người ta cảm giác thân thiện đáng yêu.

Trên tay của nàng là một giỏ trúc, bên trong đặt mấy cái bánh nướng tỏa hương nghi ngút.

Tiểu hài đồng ngửi thấy mùi bánh nướng thơm nức mũi, miệng nó khẽ nuốt nước bọt tạo thành tiếng ực rõ to, còn bụng thì cũng tiến hành biểu tình thành từng tiếng ọc ọc.

Thấy thế tiểu hài đồng có chút xấu hổ, nó khẽ xoay người nhìn sang hướng khác, tỏ vẻ không để ý tới giỏ trúc…à tới thiếu nữ kia.

Thiếu nữ đáng yêu thấy thế nét cười càng đậm, liền tiến gần về phía hai sư đồ Thần toán Đạo Nhân.

Nàng hoàn toàn bỏ qua lão đạo bên cạnh, cúi người khẽ mỉm cười với tiểu hài đồng.

“Hì hì, tiểu đệ đệ đáng yêu, đói bụng rồi phải không?”

Nói đoạn thiếu nữ rút từ giỏ trúc ra một cái bánh nóng thơm phức, đưa tới trước mặt nó.

“Ở đây ta có bánh nướng, không nhiều nhưng cũng đủ no bụng, cho tiểu đệ đệ này.”

Hai mắt tiểu hài đồng sáng lên, nhưng nhớ sư phụ trước đây từng dặn dò không được tin tưởng người lạ. Người tu hành lúc nào cũng phải giữ hình tượng đạo mạo, nó liền nghiêm mặt quay đi:

“Vị nữ thí chủ này, tiểu bần đạo là người tu hành, tuy đạo hạnh còn thấp nhưng hiểu rõ tuyệt đối khi không vô cớ lại nhận lễ vật. Thỉnh vị thí chủ thu hồi thứ lễ vật… bánh nướng này.”

Lời nói đường đường chính chính, kèm theo hai hàng nước dãi chảy ra từ khóe miệng.

“Ô, vậy thì đệ lấy ba cái nhé.” Thiếu nữ cũng không hề tức giận, chỉ nhoẻn miệng đáp lại.

“Ui, tiểu bần đạo thấy thí chủ một lòng thành tâm, từ chối là bất kính. Tiểu bần đạo cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Lời nói nịnh nọt kèm với nụ cười cầu tài toe toét, cực giống một cái tên hèn mọn nào đó vừa bị đánh.

Thần Toán đạo Nhân thấy thế liền ngửa mặt vỗ trán.

"Giờ thanh lý môn hộ còn kịp không nhỉ?"- Lão thầm nghĩ

Không để ý đến Thần Toán Đạo Nhân đang đấu tranh tư tưởng. Thiếu nữ mỉm cười nói với tiểu hài đồng đang nâng niu cái bánh nướng trên tay như báu vật.

“Tiểu đệ đệ, đừng nhìn nữa, ăn đi cho nóng.”

Tiểu hài đồng nghe thấy vậy như được cổ vũ, hai mắt ngước lên long lanh.

Tuy nhiên sau đó nó ngập ngừng hỏi.

“Vị thí chủ này, có thể cho sư phụ của tiểu bần đạo với được không? Người cũng mấy hôm chưa có gì ăn...”

Thiếu nữ hai mắt tròn xoe nhìn gương mặt bối rối của tiểu hài, ánh mắt nhu hòa.

Lão đạo nào đó đang đứng cạnh khẽ mỉm cười, thu hồi lại ý định thanh lý môn hộ.

“Không có gì, ở đây vẫn còn bánh, đủ cho cả hai thầy trò. Tiểu đệ đệ cứ ăn đi, đừng lo.”

Hài đồng vui vẻ ngước nhìn sư phụ, thấy Thần Toán Đạo Nhân khẽ gật đầu cũng tựa như cổ vũ, nó liền không còn bối rối mà vui vẻ cảm tạ.

“Vậy tiểu bần đạo thay sư phụ cảm tạ thí chủ.”

“Hì hì, cái gì mà xưng hô tiểu bần đạo lung tung thế? Tiểu đệ đệ tên là gì?”

Có lẽ do tâm tình đang rất vui nên tiểu hài đồng cũng không hề ngập ngừng một chút nào.

Một tay ôm cây cờ đen, một tay vẫn đang nắm bánh nướng. Nó vung vẩy cánh tay nhỏ nhắn, ưỡn ngực tự hào, khí khái đáp lại thiếu nữ.

“Tiểu bần đạo là thủ tịch đại đệ tử của sư phụ. Lấy Minh làm đạo, Tâm là tên. Được sư phụ ban cho họ Triệu.”

“Nhất niệm thành vạn pháp, minh tâm chiếu tuyên cổ. Triệu Minh Tâm là tên của tiểu bần đạo.”

“Xem đây!”

Tiểu hài đồng Triệu Minh Tâm bật cao, rồi xoay người một vòng. Cây cờ đen đang mang vung vẩy trên không tạo thành một quỹ đạo kì lạ nhưng cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Sau đó nó lộn hai vòng trên không rồi đáp xuống đất bằng một chân, rồi nhìn thiếu nữ nở nụ cười tự mãn.

Thiếu nữ tròn mắt ngạc nhiên, nàng vô thức vỗ tay bộp bộp.

Thần Toán Đạo Nhân thấy vậy thầm mắng trong lòng.

Móa, học Thu Phong bộ của bổn đạo nhân mà một chút khí khái tiên nhân cũng không có. Trông ngươi giống y như con khỉ con tập múa, còn tự hào cái rắm.

Ừm, tiên pháp vào tay đồ đệ ngươi nhìn như giang hồ tạp kỹ.

Thần Toán Đạo Nhân cười khổ, có thiếu nữ ở đây cũng không tiện phát tác. Lão liền ho khan hai tiếng, nói với thiếu nữ.

“Khụ khụ, khiến thí chủ chê cười rồi. Tiểu đồ đệ của bần đạo tuổi nhỏ nông nổi, tính tình hồ nháo, nói năng linh tinh, xin đừng để ý…”

“Hì hì, ta cảm thấy Minh Tâm đệ đệ rất đáng yêu.”

“Đúng đúng. Thí chủ…không… Tiểu tỷ xinh đẹp này nói rất đúng.” Triệu Minh Tâm cười hì hì.

Thiếu nữ cười, cho ngươi cái bánh thì ta từ thí chủ biến thành tiểu tỷ xinh đẹp rồi.

Nàng quay sang đưa giỏ trúc và số bánh còn lại tới trước mặt Thần Toán Đạo Nhân.

“Nếu lão đạo ngài không chê, cứ cầm lấy nốt chỗ bánh này. Đừng khách sáo.”

“Từ chối là bất kính, từ chối là bất kính. Bần đạo thay mặt tiểu đồ cảm tạ thí chủ.”

Miệng khách sáo nhưng tay đã nhanh chóng cầm lấy giỏ bánh từ thiếu nữ, lão toe toét miệng.

Triệu Minh Tâm nghe thế trợn mắt.

Sư phụ ngài miệng thì nói bất kính mà tay đã vội ôm hết cả cái giỏ của người ta, còn cái gì thay mặt của đệ tử nữa.

Thiếu nữ thoáng sững người, nhưng cũng không tức giận, mỉm cười thầm nghĩ là hai thầy trò này cũng thật thú vị.

Nàng không để ý nhiều, xoa đầu Triệu Minh Tâm rồi ôn hòa nói.

“Không cần khách khí. Trời cũng sắp tối rồi, ta cũng phải trở về đây.”

Triệu Minh Tâm miệng lúc này đang nhồm nhoàm bánh, nghe thế buột miệng.

“Hiện tại trời sắp tối, tiểu tỷ lại tính rời khỏi thành?”

Lão đạo cũng hiếu kì hỏi:

“Thí chủ không phải người ở Thái An?”

Thiếu nữ lắc đầu.

“Không phải, nhà ta ở bên ngoài. Có điều đệ đệ của ta hiện đang làm việc trong thành Thái An. Hôm nay ta nướng chút bánh mang đến thăm đệ đệ nhưng không gặp được. Sắp tối rồi nên ta cũng nên rời đi.”

“Hì hì, cũng nhờ vậy mà tiểu bần đạo mới được ăn bánh nướng của tiểu tỷ xinh đẹp.”

Triệu Minh Tâm cười hì hì.

“Cái gì mà tiểu tỷ? Sao cách xưng hô của ngươi quái dị như thế?”

“Tiểu bần đạo từng thấy sư phụ từng gọi người khác như vậy, có gì không đúng sao?”

Triệu Minh Tâm trợn mắt, nó nhìn qua Thần Toán Đạo Nhân một cách hoài nghi. Không phải sư phụ người từng gọi mấy thiếu phụ như vậy sao, lúc đó có người còn thích thú cười tít cả mắt.

Thần Toán Đạo Nhân cười gượng, liền vung tay đập cho nó một cái.

Thiếu nữ bật cười, khẽ kéo tay Triệu Minh Tâm.

“Bây giờ đệ còn nhỏ, không được học sư phụ ngươi xưng hô như vậy.”

“Ta tên là Ngọc Nhi, ngươi gọi ta là Ngọc Nhi tỷ tỷ, xưng tỷ đệ là được. Đừng bắt chước sư phụ ngươi cái gì bần đạo với tiểu tỷ xinh đẹp, không nên nha.”

“Hiểu lầm, hiểu lầm…Khụ khụ.” Lão đạo nào đó cảm thấy mặt mũi của mình mất sạch.

Triệu Minh Tâm không để ý sư phụ mình đang cố gắng thanh minh, ngược lại nó cảm thấy tỷ tỷ trước mặt lời nói có phần đáng tin hơn.

“Vậy Ngọc Nhi tỷ tỷ, đệ hiểu rồi.”

“Hì hì, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Ngọc Nhi nhìn gương mặt non nớt của Triệu Minh Tâm, khẽ cảm khái.

“Thân đệ đệ ta lúc nhỏ cũng giống như Minh Tâm đệ vậy đó. Có điều đã lâu chúng ta không nói chuyện. Bây giờ nó cũng không muốn gặp ta nữa, hôm nay tỷ tới tìm nhưng cũng không gặp được đệ ấy.”

“Hừm, đệ đệ của Ngọc Nhi tỷ đúng là quỷ xui xẻo. Có bánh nướng ngon thế này mà không được ăn.”

Triệu Minh Tâm trề môi.

“Không cho phép ngươi mắng đệ đệ ta. Là ta tự tiện tìm đến khiến cho đệ ấy khó xử.”

“Trước đây đệ ấy cũng không phải như vây, chỉ là vì chuyện đó mà…”

Ngọc Nhi khẽ thở dài một hơi, gương mặt xinh xắn thoáng hiện nét phiền muộn.

“Thôi, cũng đã trễ rồi, ta phải đi đây. Minh Tâm đệ đệ, tạm biệt. Hiện tại Khương quốc cũng không còn yên bình, ngươi và sư phụ cũng phải bảo trọng.”

“Có duyên gặp lại.”

Nàng khẽ hành lễ với Thần Toán Đạo Nhân. Lão đạo cũng luống cuống trả lễ, giỏ trúc vẫn còn đang giữ rịt trong lòng.

Thiếu nữ Ngọc Nhi duyên dáng xoay người rời đi, nét buồn bã đã biến mất, gương mặt nàng hiện lại nụ cười tinh nghịch.

Triệu Minh Tâm lưu luyến vung vẩy đôi tay non nớt.

“Ngọc Nhi tỷ tỷ, có duyên gặp lại.”

Nhìn bóng dáng đang khuất dầnphía đằng xa, Triệu Minh Tâm nhìn tay vẫn đang cầm bánh nóng, khẽ lay Thần Toán Đạo Nhân đang đứng bên cạnh.

“Sư phụ, ăn bánh đi. Ngọc Nhi tỷ tỷ làm bánh thật sự rất ngon á.”

Thần Toán Đạo Nhân tay vẫn đang khoác giỏ trúc, rút một cánh bánh từ trong ra.

Lão nhìn cái bánh nướng bình thường mà đồ đệ lão coi như bảo vật, vuốt râu mỉm cười.

“Thế nhân a.”

Triệu Minh Tâm lúc này chỉ lo ăn, nào có để ý sư phụ mình.

Hai cái má nhỏ của nó phồng lên, miệng thì đang cố cắn một miếng bánh lớn. Thậm chí còn thấy được vệt nước mắt hạnh phúc từ nó.

“Ôi, sống rồi, tiểu bần đạo sống rồi. Nhoàm…nhoàm.”

Thần Toán Đạo Nhân nhìn đồ đệ ham ăn của mình có chút bực bội, thầm nghĩ chỉ là bánh thôi, tiểu đồ đệ ngươi có cần mất mặt tới mức đó không.

Đang tính giáo huấn đồ đệ thì lúc này bụng lão phát ra tiếng ọc ọc vô cùng kinh dị.

Triệu Minh Tâm ngước nhìn sư phụ của mình, ngây thơ chìa ra nửa cái bánh đang cắn dở.

Thần Toán Đạo Nhân đỏ mặt, không khỏi cảm thấy mất mặt. Lão đạo bực bội đem cái bánh trên tay cắn mạnh, miệng nhồm nhoàm, nước bọt văng tung tóe.

…Rất có phong phạm của một tiểu bần đạo nào đó.

Hai thầy trò, một giỏ trúc, nhai bánh như hai gã hành khất.

Lúc này nắng cuối chiều vàng rực, ấm áp như nụ cười thiếu nữ.