Chương 3: Gia tướng

Chương 3: Gia tướng

Người dịch: Nxkhiêm

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Đại Thiên Kính này chính là tiền vốn để Phong Nguyên sống yên phận ở thế giới này, tuy rằng còn không biết nó có tác dụng gì, nhưng có thể làm cho hắn sống lại ở thế giới này liền đủ để chứng minh năng lực cùng cấp bậc của món bảo vật này.

- Luôn cảm giác cái gương này như là một con đường, nối với những chỗ khác!

Phong Nguyên cẩn thận quan sát Đại Thiên Kính trong tâm hải, nhìn chằm chằm vào mặt gương hình trăng tròn nhìn hồi lâu, cuối cùng chờ sức mạnh tinh thần tiêu hao quá lớn, bản thân có chút mệt mỏi mới lui ra.

- Nếu là linh bảo, muốn thôi thúc, khẳng định cũng là cần tiêu hao sức mạnh nhất định mới được... Ai, vẫn là phải thử nghiệm tu luyện trước, tối thiểu nhất cũng phải tu luyện Hồn Thiên Huyền Công đến nhập môn, lại thử có thể nhận được thêm càng nhiều tin tức từ Đại Thiên Kính hay không?!

Phong Nguyên thầm than một tiếng, tất cả vấn đề muốn giải quyết, đều cần bản thân phải mạnh mẽ hơn.

Hắn thu hồi tâm thần, đứng dậy.

Phong Nguyên vừa mới đứng dậy, bốn thị nữ ở cách đó không xa lập tức vội vã tới đón.

- Công tử, ngài ở đây ngồi hơn một canh giờ, có muốn trở về phòng nghỉ ngơi hay không?

Thúy Yên nhẹ giọng hỏi. Ánh mắt của nàng dừng lại ở trên người Phong Nguyên để tinh tế đánh giá, e sợ công tử mới khỏi bệnh có gì đó không dễ chịu.

Đối cho những hầu gái như các nàng, phủ Thanh Châu Hầu chính là tất cả, nếu như Thanh Châu Hầu Phong Tông cùng Phong Nguyên xảy ra điều gì bất ngờ, những hầu gái như các nàng sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Ba người hầu gái khác cũng giống như Thúy Yên, trong mắt hiển lộ ra cảm xúc lo âu.

- Không cần!

Ánh mắt của Phong Nguyên nhìn lướt qua ở trên người các nàng, trên mặt nở nụ cười tươi, hắn có thể cảm giác được sự quan tâm cùng lo lắng của mấy người hầu gái này là xuất phát từ nội tâm.

Hắn lại nhìn mọi chỗ lầu các ở cách đó không xa, bất luận đình đài lầu các ở phủ Thanh Châu Hầu tinh mỹ cỡ nào, văn minh thậm chí có thể sánh ngang niên đại Hán Đường, nhưng những thứ này đều là biểu tượng, vương triều Đại Thương về căn bản vẫn là một vương triều theo chế độ nô lệ.

Bốn thị nữ này cũng chỉ là nô lệ của phủ Thanh Châu Hầu mà thôi. Một câu nói của hắn là có thể quyết định sự sống chết của đối phương. Nhưng đối phương cũng không cảm giác được chuyện này gì không đúng, trái lại còn dâng lên hết thảy trung thành vì phủ Thanh Châu Hầu.

Phong Nguyên đột nhiên nghĩ đến, các loại tin tức về Ân Trụ Vương Đế Tân bên trong chính sử ở kiếp trước của mình, lúc Đế Tân đăng cơ, tuy nói vương triều Đại Thương có chút nội ưu ngoại hoạn, nhưng trên tổng thể vẫn còn ở đỉnh phong.

Nhưng Đế Tân vừa lên ngôi, đầu tiên là hạn chế thần quyền, sau đó hạn chế quý tộc, đề bạt nô lệ... Cuối cùng vương triều Đại Thương đang ở trạng thái đỉnh cao vẫn cứ bị Đế Tân chơi tan vỡ hủy diệt.

Chỉ bằng điểm ấy, coi như năng lực cá nhân của Đế Tân có mạnh hơn, văn trị võ công không có nát như hậu thế tuyên truyền vậy, bất luận làm sao hắn cũng không có cách nào tẩy trắng.

- Sức mạnh của cá nhân, chung quy cũng không thể chống lại thời đại!

Phong Nguyên đến từ một thời đại người người bình đẳng, sau khi biết được những thông tin này ở vương triều Đại Thương, mặc dù là trong lòng có chút không thích nhưng cũng phải ép buộc chính mình nhanh chóng quen thuộc quy củ của thời đại này.

Nếu như hắn là người trọng sinh, xuyên việt coi mình là trời như những đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, tràn đầy Thánh mẫu tâm, khi nô bộc hầu gái ở quý phủ hành lễ với mình lại nói cái gì mà không cần hành lễ, mọi người đều là giống nhau, sau đó cũng không cần quỳ lạy, . . , e sợ hiện tại cỏ trên mộ phần đều mọc xanh ba thước rồi.

Cái gọi là người người bình đẳng, ở thời đại này chính là yêu ngôn.

Đặc biệt nơi này vẫn là thế giới Phong Thần, tiên thần yêu ma khắp nơi, nếu như hắn xuất hiện tình huống như thế, phụ thân của hắn tức Thanh Châu Hầu Phong Tông tuyệt đối sẽ cho rằng con trai của chính mình bị yêu tà phụ thể.

Đến thời điểm này, kết cục của ‘người xuyên việt’ là hắn không nói cũng có thể tưởng tượng được.

- Thúy Yên, phái người đi mời tướng quân Cam Sầm đi theo, cứ nói ta có việc cần nhờ tướng quân!

Những ý nghĩ này chỉ lóe lên ở trong lòng của Phong Nguyên một cái rồi biến mất, hắn cũng nhanh chóng thu hồi tâm tư khác, thuận miệng dặn dò một tiếng.

- Dạ vâng công tử!

Nghe được sau khi phân phó, Thúy Yên không dám thất lễ, để ba người hầu gái khác lưu tại bên người Phong Nguyên hầu hạ, vội vã bước bước liên tục hướng về phủ Thanh Châu Hầu tiền viện, để một giáp sĩ ra ngoài phủ truyền tin.

Tướng quân Cam Sầm ở trong miệng của Phong Nguyên chính là một trong tứ đại gia tướng nổi danh Triệu, Phong, Địch, Cam của phủ Thanh Châu Hầu. Bốn gia tướng này hoặc có chiến lực bất phàm, xung trận vô cùng dũng mãnh, hoặc tinh thông binh pháp, có tài cán chấp chưởng đại quân, là phụ tá đắc lực cho phụ thân Thanh Châu Hầu Phong Tông chấp chưởng đại quân trấn thủ Thanh Châu.

Trong đó ba vị gia tướng Triệu, Phong, Địch hiện tại đang theo Phong Tông ở bên ngoài, truy tra chuyện Phong Nguyên bị ám sát, chỉ để lại Cam Sầm trấn thủ thành Thanh Châu.

Ở bên trong trí nhớ của nguyên thân, Cam Sầm tính cách khá là trung hậu, làm chuyện gì đều có nề nếp, vô cùng trầm ổn, bản thân cũng có thực lực cường hãn.

Phong Nguyên hơi nhắm mắt, đứng ở ven hồ nước, tùy ý cho gió nhẹ thổi bay mái tóc, không tới chốc lát, hắn liền nghe được hai tiếng bước chân một trước một sau truyền đến.

Sau khi đi tới thế giới này, linh hồn của hắn cùng tiền thân dung hợp để sức mạnh tinh thần cũng nhận được một ít cường hóa, tinh lực dồi dào, phụ thêm ngũ giác cũng biến thành nhạy cảm rất nhiều. So với trước đây, ánh mắt cùng thính lực càng tăng cường gấp mấy lần.

Hắn có thể nghe được, tiếng bước chân phía trước tương đối nhẹ nhàng, là hầu gái Thúy Yên của hắn. Mà tiếng bước chân thứ hai thì vô cùng trầm ổn, mỗi một bước cũng cách nhau rất đều, giống như là dùng thước đo vậy.

Hắn mở hai mắt ra, nhất thời nhìn thấy cách đó không xa một nam tử mặt chữ điền, mặc giáp trụ màu xanh nhạt, bên hông treo đao không nhanh không chậm đi tới. Nam tử này có khí thế trầm ổn, giống như là dãy núi, để người sản sinh một loại cảm giác tín nhiệm.

- Cam Sầm ra mắt công tử!

Sau khi nhìn thấy Phong Nguyên, nam tử này nhất thời bước nhanh hơn. Lúc đi tới vị trí cách Phong Nguyên khoảng năm bước, hắn ôm quyền thi lễ một cái, theo động tác của hắn, giáp trụ trên người cũng phát ra tiếng ma sát của kim loại.

- Đều là người trong nhà, tướng quân không cần đa lễ!

Phong Nguyên cười ha ha, phất tay để Thúy Yên mang theo ba người hầu gái đi tới một bên.

- Là như vậy, bây giờ phụ thân mang theo ba vị tướng quân khác ở bên ngoài, không biết lúc nào mới có thể trở về, ta muốn học một ít võ nghệ, dù sao cũng hy vọng có sức tự bảo vệ mình, để tránh khỏi gặp lại chuyện mấy ngày trước!

- Chỉ có điều ta trước đây tính tình hơi hấp tấp, không nhớ được nhiều về những chuyện như rèn luyện nhục thân, tu luyện võ nghệ, chính vì thế ta mới mời tướng quân lại đây chỉ điểm một, hai!

Chờ Cam Sầm ngồi dậy, Phong Nguyên cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra mục đích của chính mình.

- Chuyện này...

Nghe thấy yêu cầu của Phong Nguyên, trên mặt của Cam Sầm nhất thời lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn không trả lời ngay, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua ở trên người Phong Nguyên, trong lòng có chút cảm thán, ngay từ mấy ngày trước, hắn đã nghe nói rằng tính cách của công tử có biến hóa.

Không nghĩ tới, người trước đây tính tình khá là nôn nóng, không thèm quan tâm đến việc rèn luyện thân thể tu luyện võ nghệ như công tử lại chủ động tìm hắn chỉ điểm võ nghệ?

- Khả năng là mười mấy ngày trước bị ám sát, để công tử biết được sự trọng yếu của võ nghệ đi!

Trong lòng hắn hiện ra ý niệm như vậy.

- Công tử muốn học võ nghệ, vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn! Chỉ có điều, thực lực của mạt tướng kém xa Hầu gia, chỉ có thể chỉ điểm công tử một ít công phu cơ sở, công tử muốn học võ nghệ càng cao thâm tốt nhất vẫn nên để Hầu gia tự mình truyền thụ!

Phong Nguyên muốn học võ, loại chuyện truy cầu tiến tới này Cam Sầm tự nhiên là vui vẻ.

Đối với phủ Thanh Châu Hầu, hiện tại, vấn đề lớn nhất chính là thực lực của công tử Phong Nguyên quá yếu, làm một trong những công hầu có địa vị tôn quý bậc nhất trong vương triều Đại Thương, nhất định phải có một người thừa kế đầy đủ xuất sắc.

Mặc dù vương triều Đại Thương là vương triều theo chế độ chiếm hữu nô lệ, công hầu quý tộc đều là dựa vào huyết mạch thế tập, nhưng cũng không có thiếu ví dụ vì không có người thừa kế mà khiến cho gia thế suy sụp.

Chỉ có người thừa kế đầy đủ xuất sắc mới có thể bảo đảm gia nghiệp truyền thừa từng đời một.

Đặc biệt, Phong Nguyên không chỉ là con trai cả mà còn là con trai duy nhất của Thanh Châu Hầu, trừ hắn ra, phủ Thanh Châu Hầu cũng chỉ có một thứ nữ do thiếp sinh, bất luận là Thanh Châu Hầu Phong Tông vẫn là tứ đại gia tướng của phủ Thanh Châu Hầu đều có không nhỏ kỳ vọng đối với Phong Nguyên.

Chính là có tâm tư như thế, Cam Sầm mới không dám hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của Phong Nguyên.

Trong thành Thanh Châu, thực lực của hắn kém xa Thanh Châu Hầu Phong Tông, công pháp tu hành cũng là thứ cấp công pháp bắt nguồn từ Hồn Thiên Huyền Công. Cho nên hắn chỉ dám chỉ điểm Phong Nguyên một ít công phu cơ sở.

Cho tới nhưng thứ càng cao thâm, hắn lo lắng kinh nghiệm của chính mình sẽ đưa công tử vào lối rẽ.

- Đây là tự nhiên!

Phong Nguyên gật gật đầu, hiện tại điều hắn thiếu hụt chính là nhận thức trụ cột nhất đối với tu luyện. Tuy rằng ở phủ Thanh Châu Hầu, thực lực của Cam Sầm không phải tối cường, nhưng lấy tính cách có nề nếp thận trọng của hắn, những thứ cơ sở này tuyệt đối là nắm giữ đầy đủ nhất.