Chương 17: Kim Long Bang

Chương 17: Kim Long Bang

Người dịch: Nxkhiêm

- Chu công tử. . .

Vừa nghe Trương Đại Hồng nhắc đến họ của Phong Nguyên, La sư huynh lập tức cảm thấy kinh hãi, hắn nhớ tới vị Trương sư đệ này của bản thân trước đây không lâu nương nhờ vào một vị phiên vương của Đại Minh, lẽ nào người trước mắt này chính là vị vương gia kia?

Kim Long Bang bọn họ pha trộn ở trên giang hồ cho nên ở những trước mặt của vương công quý tộc kia cũng không có địa vị gì cao, vị vương gia này hôm nay đến bái phỏng, cũng không biết là muốn cái gì.

Hắn cấp tốc suy nghĩ ở trong đầu, có chút lo ngại, chỉ có điều người đối phương muốn bái kiến chính là sư phụ Tiêu Công Lễ của hắn, hắn nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Danh tiếng của phiên vương của Đại Minh ở dân gian vô cùng không thể tả, nhưng rốt cuộc thân phận để ở chỗ này, chỉ cần là bách tính của Đại Minh, cho dù trong lòng không muốn, ở bề ngoài cũng phải biểu thị ra thái độ tôn sùng.

Sau khi biết được thân phận của Phong Nguyên, La sư huynh lập tức nói một câu với người bên cạnh rồi nhanh chóng chạy vào trong phủ bẩm báo. Rất nhanh, một ông lão râu tóc hơi rắng nhanh chân đi ra, phía sau còn theo mấy thanh niên.

Ông lão này chính là bang chủ Tiêu Công Lễ của Kim Long Bang, địa đầu xà của Kim Lăng.

- Quý nhân giá lâm, lão phu không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội!

Tiêu Công Lễ cười to, mới vừa đi ra cửa lớn đã vội vã chắp tay hành lễ đối với mấy người Phong Nguyên.

Phong Nguyên lần này đến rõ ràng cũng không có ý định ỷ vào thân phận áp chế của đối phương, trong lòng của Tiêu Công Lễ cũng biết đối phương không muốn tiết lộ thân phận, chính vì thế ngầm hiểu ý, chỉ xưng hô đối phương là quý nhân.

- Tiêu sư phó khách khí, tuy rằng tại hạ đến Kim Lăng chưa lâu, nhưng cũng đã nghe nói đến đại danh của Thiết Bối Kim Ngao!

Phong Nguyên cười ha ha, đối phương khách khí như vậy, hắn cũng lấy lễ đáp lễ, thương mại khen đối phương vài câu.

- Không dám, không dám! Quý nhân mời đến trong phủ nói chuyện!

Sau khi nói hai câu, Tiêu Công Lễ vội vàng xoay người dẫn mọi người đến trong đại sảnh.

Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Trương Đại Hồng đi lên trước, giới thiệu từng người. Tuy rằng mấy người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc có thực lực bình thường, nhưng ai cũng có chút danh tiếng ở trên giang hồ.

Sau khi biết được thân phận của mấy người Tôn Kỳ, trong lòng của Tiêu Công Lễ cũng có chút kinh ngạc.

Vị Chu công tử ở trước mắt này mời chào nhiều giang hồ hảo thủ như vậy, xem ra trong lòng có mưu đồ riêng.

Hai bên đầu tiên là nói những chuyện mới phát sinh gần đây trên giang hồ rồi khách sáo nói những chuyện không liên quan một lúc, nhìn thấy đối phương trước sau không nói ra mục đích, Tiêu Công Lễ có chút không chịu được.

- Vừa nãy tiểu đồ nói Chu công tử có việc muốn bàn với lão phu, không biết là chuyện gì?

- Nếu Tiêu sư phó đặt câu hỏi, vậy tại hạ sẽ nói thẳng rồi!

Phong Nguyên nhìn đối phương, lúc này bên trong đại sảnh, ngoại trừ đoàn người mình thì còn hai đồ đệ đứng trang nghiêm phía sau Tiêu Công Lễ, hẳn đều là tâm phúc của đối phương. Chính vì thế, hắn cũng không định ẩn giấu nữa.

- Tiêu sư phó nói vậy cũng biết thân phận của ta, bây giờ triều đình lảo đà lảo đảo, nói không chừng lúc nào đó sẽ không được rồi, Sấm Vương Lý Tự Thành đào ra đê lớn của Hoàng Hà, nước chìm phủ Khai Phong, dẫn đến mấy triệu bách tính của Hà Nam trôi giạt khắp nơi, lòng dạ ác độc tay độc, ở biên quan, nhà Thanh càng giống như là man di cầm thú, tương lai bất luận là ai được thiên hạ, tông phiên của triều đại trước như ta khẳng định không có kết quả gì tốt!

Nghe Phong Nguyên nói thẳng ra như thế, sắc mặt của Tiêu Công Lễ còn có hai đồ đệ của hắn không khỏi kịch liệt biến đổi, bọn họ cũng không nghĩ tới vị vương gia ở trước mắt này lại dám nói ra những lời này.

Vào lúc này, mấy người Tôn Kỳ nương nhờ vào Phong Nguyên cũng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lập tức hiểu ra rõ ràng nguyên nhân trong khoảng thời gian gần đây, vị chủ nhân này không ngừng mời chào nhân thủ huấn luyện gia đinh .

- Nếu như Đại Minh hủy diệt, tương lai tất nhiên là thiên hạ đại loạn quần hùng tranh đấu, tại hạ vì tự vệ, nhất định phải chiêu binh mãi mã, Kim Long Bang của Tiêu sư phó có thế lực không nhỏ ở Nam Trực Đãi, chính vì thế tại hạ lần này đến là mong muốn Tiêu sư phó có thể giúp ta một chút sức lực!

Khi Phong Nguyên nói ra câu cuối cùng, Tiêu Công Lễ không nhịn được nhíu chặt lông mày.

- Người trong Kim Long Bang chúng ta đều là giang hồ dân gian, chỉ sợ không giúp được Chu công tử vượt qua khó khăn!

Đại đệ tử Ngô Bình của Tiêu Công Lễ không nhịn được mở miệng nói.

Kim Long Bang bọn họ đang sinh sống thật tốt ở Kim Lăng, tùy tiện một người nói suông răng trắng đã muốn bọn họ bán mạng, sao có thể có chuyện đó! Coi như đối phương là một vị phiên vương của Đại Minh cũng không được, huống hồ Phong Nguyên chỉ là tông phiên.

Tiêu Công Lễ xua tay ra hiệu đối phương im miệng, nhìn Phong Nguyên một lúc lâu rồi chậm rãi nói:

- Chu công tử, đồ đệ của ta nói không sai, chúng ta chỉ là một ít giang hồ dân gian, nào dám hỏi đến chuyện của quý nhân, sợ là phải khiến cho công tử thất vọng rồi!

Nói xong, Tiêu Công Lễ bưng chén trà ở trên bàn lên.

Có câu nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu, bọn họ một bên là vương công quý tộc của Đại Minh, một bên là bách tính kiếm sống trên giang hồ, vốn cũng không có tiếng nói chung.

Tiêu Công Lễ còn đang khỏe mạnh, làm bang chủ thêm chục năm cũng không có vấn đề gì, căn bản không có tâm tư đi đầu quân người khác, hạ mình làm kẻ dưới.

Nhìn thấy đối phương có ý tiễn khách, Phong Nguyên cũng không nóng giận, mà là nở nụ cười phản ứng của đối phương không có ngoài dự liệu của hắn, đối phương lại không phải là kẻ não tàn trí chướng gì, chuyện hổ khu chấn động thì đối phương dập đầu, bái lạy, bất luận vào lúc nào cũng sẽ không phát sinh.

- Tiêu sư phó không cần phải vội từ chối, ta xin Kim Long Bang ra tay, đương nhiên sẽ không chỉ bằng một cái miệng, chỉ cần Kim Long Bang đồng ý giúp đỡ, tại hạ chắc chắn sẽ báo đáp lớn, chư vị không ngại cẩn thận suy tính một chút!

Nói lời này xong, Phong Nguyên lập tức đứng dậy, chắp tay cáo từ.

Chờ đi tới cửa, bước chân của Phong Nguyên dừng lại một chút rồi hắn thản nhiên mở miệng nói:

- Đúng rồi, tại hạ trước đây không lâu hỏi thăm được một tin tức, Mẫn Tử Hoa của phái Tiên Đô đang mời hào kiệt ở Giang Bắc, có người nói lần này có cả người của phái Côn Luân, phái Nga Mi, phái Điểm Thương thậm chí phái Hoa Sơn hưởng ứng, những người này đang chuẩn bị đến Kim Lăng, nói không chừng là nhắm mục tiêu về phía Tiêu sư phó đó!

- Nếu như đến thời điểm Tiêu sư phó thật gặp phải phiền phức, không ngại phái người tìm đến tại hạ. . .

Lúc nghe tới tên của Mẫn Tử Hoa, Tiêu Công Lễ liền đổi sắc mặt, đặc biệt là nghe được cao thủ của phái Côn Luân, phái Nga Mi, phái Điểm Thương thậm chí phái Hoa Sơn đều được Mẫn Tử Hoa mời đến, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Chờ sau khi đứng dậy đưa một đoàn mấy người Phong Nguyên đi, về đến bên trong đại sảnh, Tiêu Công Lễ ngồi ở trên ghế liền có chút mặt ủ mày chau.

- Sư phụ!

Ngô Bình nhìn thấy sư phụ có dáng dấp như vậy, cũng hoảng hồn theo.

Chỉ có điều, sau đó, hắn nhanh chóng bình phục tâm thái, gượng cười nói:

- Vừa rồi, họ Chu kia hẳn chỉ là ăn nói linh tinh, chúng ta cùng phái Tiên Đô từ trước đến giờ nước giếng không phạm nước sông, Mẫn Tử Hoa làm sao có khả năng mời nhiều cao thủ như vậy tới đối phó Kim Long Bang chúng ta đây?

Một đồ đệ khác của Tiêu Công Lễ là La Lập Như quan sát sắc mặt của sư phụ, nhất thời trong lòng có dự liệu, sư phụ là một người từng trải, không thể tùy tiện nghe được lời nói của một bên đã lập tức tin tưởng.

Hiện tại, sắc mặt của sư phụ như vậy chứng minh những lời vừa nãy của Chu công tử kia nói có tám, chín phần mười là thật.

Tuy rằng Kim Long Bang chiếm giữ ở Nam Trực Đãi, nhưng tua vòi cũng có thể kéo dài tới Giang Bắc, chuyện Chu công tử nói lại không phải là bí ẩn gì, chỉ cần phái người đi Giang Bắc hỏi thăm một phen là biết thật hay giả.

- Ai. . . Quả nhiên là lo lắng cái gì sẽ đến cái đó!

Tiêu Công Lễ cười khổ một tiếng,

- Kim Long Bang chúng ta cùng phái Tiên Đô không có cái gì liên quan, nhưng ta cùng Mẫn Tử Hoa lại là có mối thù giết anh trai! Mẫn Tử Hoa lần này mời các lộ cao thủ đến Kim Lăng, sợ là muốn giải quyết ân oán với ta!

Nói tới chỗ này, Tiêu Công Lễ chần chờ một hồi, nhìn thấy bên trong đại sảnh chỉ có hai đồ đệ, cũng không có ẩn giấu, kể lại chuyện năm đó một lần.

Lúc trước Mẫn Tử Diệp thân là tiêu đầu, hộ tống cả nhà của một vị quan hồi hương, kết quả Mẫn Tử Diệp háo sắc, nhìn thấy con gái của vị quan kia xinh đẹp, đã cấu kết trại chủ của một cái sơn trại, Mẫn Tử Diệp để đối phương giết người cướp tài vật, hắn sẽ anh hùng cứu mỹ nhân, thành tựu chuyện tốt với cô gái kia.

Chuyện này trùng hợp bị Tiêu Công Lễ phát hiện, trong lòng của Tiêu Công Lễ còn có điểm mấu chốt, không ưa chuyện như vậy, thế là ra tay với Mẫn Tử Diệp, cuối cùng một đao chém chết đối phương.

- Hóa ra là như vậy!

Ngô Bình cùng La Lập Như thế mới biết được ân oán giữa sư phụ cùng Mẫn Tử Hoa.

Ngô Bình cắn răng nói:

- Sư phụ giết tốt, là đối phương làm sai trước, lại còn có mặt tìm đến chúng ta trả thù! Chờ Mẫn Tử Hoa đến, cùng lắm thì liều mạng với hắn!

- Đại sư huynh nói không sai, Kim Long Bang chúng ta có hơn một nghìn hảo thủ, còn sợ phái Tiên Đô bọn hắn hay sao?

La Lập Như cũng trầm giọng nói.

Thế nhưng mà Tiêu Công Lễ lại cay đắng lắc đầu một cái.

Kim Long Bang bọn họ đúng là có hơn một nghìn hảo thủ nhưng phần lớn đệ tử đều là dựa vào danh tiếng của Kim Long Bang để kiếm sống, chân chính chịu liều mạng vì Kim Long Bang e rằng cũng chỉ có mấy chục người.

Mấy người như vậy đối đầu cao thủ nhất lưu trên giang hồ còn chưa đủ cho người khác giết đây.