Chương 16: Súng kíp
Người dịch: Nxkhiêm
Thời kỳ Minh mạt, kỹ thuật chế tạo pháo súng kíp có tiến triển rất lớn, một bộ súng Lỗ Mật chế tác tinh xảo thậm chí có thể đánh xuyên qua ba tầng trọng giáp, cho dù cao thủ tuyệt đỉnh ở thế giới Bích Huyết kiếm bị hơn trăm người cầm súng kíp vây quanh xạ kích cũng không có khả năng sống sót.
Chỉ có điều, mỗi một bộ súng kíp chế tác tinh xảo đều có giá trị không nhỏ, những quan phủ tổng binh du kích kia hiện tại vẫn yêu thích đao kiếm trường thương xung trận chém giết, cũng không mặn mà gì đối với bộ đội súng kíp cần tiêu hao lượng lớn tiền bạc mới có thể thành lập.
Mà Phong Nguyên có đầy đủ bạc, đối với hắn, chỉ cần là việc dùng bạc có thể làm được, đó sẽ không phải là việc khó.
- Hai trăm bộ súng Lỗ Mật, mỗi một bộ đều là thợ thủ công người Di tỉ mỉ chế tác, chỉ cần thành lập hai đội lính bắn súng là có thể quét ngang những giang hồ lục lâm sơn tặc đạo phỉ kia!
Ở điền trang ngoài thành Kim Lăng, Phong Nguyên cầm lấy một cây súng kíp, không ngừng đánh giá.
Toàn bộ súng Lỗ Mật đều được chế tạo theo khuôn mẫu, do ống súng, đệm súng, hình cong báng súng, đầu rồng cùng cò súng, hỏa môn, rãnh, trước miệng, cửa sau, cùng tên là chiếu môn, chiếu sao, trang bị ngắm bắn ,. . . tạo thành.
Ống súng bằng sắt lưu chuyển sát khí lạnh lẽo, nếu như có ba ngàn lính bắn súng huấn luyện nghiêm chỉnh, kết thành tam điệp trận, mặc dù là kỵ binh có số lượng gấp đôi cũng không cách nào phá tan.
Một kỵ binh tinh anh cần hai ba năm mới có thể huấn luyện nghiêm chỉnh được đến, mà một lính bắn súng chỉ cần học cách ngắm bắn súng kíp, rèn luyện sự dũng cảm một chút, e rằng chưa đến một tháng là có thể ra trận.
- Khương đại ca, số súng kíp này là lợi khí ta đặc biệt mua được, bắt đầu từ hôm nay, huynh lại chiêu thêm 100 người, luyện thành hai đội lính bắn súng!
Một trăm lính bắn súng cùng hai trăm gia đinh huấn luyện nghiêm chỉnh, lấy này 300 người làm hạt nhân, có thể ảnh hưởng cũng khống chế mấy ngàn nhân mã, ở Giang Nam, ba trăm gia đinh cũng là một nhánh quân không kém rồi.
Hơn nữa đây cũng là binh lực cực hạn mà Đại Minh tông phiên như Chu Luân Thánh lúc này có khả năng nắm giữ.
Tuy rằng năng lực của huân quý cùng quan lại sĩ tử ở Kim Lăng không ra sao, nhưng bọn họ cũng không phải là người mù. Để bọn họ đối phó binh sĩ nhà Thanh cùng lưu tặc có lẽ run chân, nhưng đối phó với Đại Minh tông phiên như Chu Luân Thánh thì bọn họ có thể không thiếu hụt dũng khí.
Nếu nhưPhong Nguyên tiếp tục chiêu binh mãi mã, huấn luyện sĩ tốt, mua thương pháo, lấy bản lĩnh đấu tranh nội bộ của những người này, chẳng mấy chốc sẽ chụp lên cho Phong Nguyên một cái mũ mưu đồ tạo phản, sau đó triệu tập các lộ nhân thủ đến đây vây quét.
Ở Giang Nam, địa vị của phiên vương tử đệ còn không bằng một cử nhân tầm thường.
Phong Nguyên không sợ những người này, nhưng cũng không muốn vào thời điểm mấu chốt này, khai chiến với bọn họ,không duyên cớ lãng phí thời gian trưởng thành lớn mạnh.
- Thuộc hạ biết rồi! Cho ta một chút thời gian, ta nhất định có thể thế giúp Tiểu vương gia luyện được một nhánh tinh nhuệ!
Khương Anh Kiệt đứng ở bên cạnh, trầm giọng nói.
So sánh với trước đây, khí thế đã nhiều hơn mấy phần ác liệt, sống lưng thẳng tắp, thoáng như trường thương. Nghe được Phong Nguyên dặn dò, hắn không có do dự chút nào.
Ở điền trang luyện binh thời gian dài như vậy, hắn đã không còn là hộ vệ tay chân trước đây nữa, mà là tướng tài có thể luyện binh mang binh. Chí ít ở phương diện luyện binh, hắn đã hấp thu không ít kinh nghiệm trong binh thư của Thích Kế Quang, trong lòng có sức lực.
Trong khi hai người trò chuyện, hơn trăm gia đinh còn đang khổ cực huấn luyện, tiếng gào thét không dứt lọt vào tai.
Phong Nguyên để người thu hồi hai trăm bộ súng kíp, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía chỗ đất trống trong điền trang, lúc này hơn trăm người mặc giáp sắt, chia làm ba trận, tiền trận cầm đao thuẫn, hai hàng phía sau cầm trường thương.
Tổng trọng lượng giáp sắt cùng đao thương của những người này gộp lại có thể không nhẹ.
Chỉ có điều, mặc kệ trên trán đầy mồ hôi, tay chân của những người này vẫn không có run rẩy, liên tục huấn luyện hơn nửa canh giờ vẫn có dư lực.
- Hai trăm gia đinh này hiện tại huấn luyện thế nào rồi?
Phong Nguyên thuận miệng hỏi một câu.
Hai trăm thanh niên trai tráng điền trang mời chào này hoặc là những quân hộ không ăn được cơm ở phụ cận Kim Lăng, hoặc là lưu dân chạy nạn đến từ Giang Bắc.
Ở phương Bắc, dưới tình huống khói báo động khắp nơi, xác chết chất thành núi, người bình thường muốn tìm thức ăn đều vô cùng khó khăn, có thể được quý nhân coi trọng thu làm gia đinh, mỗi ngày đều có thể ăn cơm no là đãi ngộ tốt đến mức rất nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ tới rồi.
Những người này đều hiểu chuyện ấy, chính vì thế hơn nửa năm này mỗi ngày đều đang cố gắng huấn luyện, không có bất cứ một đào binh nào.
- Bọn họ mỗi ngày hai lần thao luyện, huấn luyện vô cùng khắc khổ, thực lực vượt xa quan binh phòng giữ Kim Lăng, chỉ cần ra trận mài giũa khoảng một, hai lần gặp gỡ máu chính là một nhánh tinh nhuệ!
Khương Anh Kiệt có mười phần tự tin đối với sĩ tốt mình tự tay luyện ra. Chỉ có điều, hắn cũng hiểu được binh sĩ cho dù có luyện tốt đến đâu đi chăng nữa, nếu như không trải qua chiến trận thực sự thì cũng chỉ là cái thùng rỗng, không thể thành tinh binh.
- Muốn ra trận thấy máu rất đơn giản, Giang Bắc có rất nhiều sơn tặc đạo phỉ, ngươi trước tiên luyện đội lính bắn súng, một tháng sau, ta tự mình dẫn người đi Giang Bắc, so chiêu cùng những lục lâm cường đạo kia!
Hiện tại đã là đầu năm Sùng Trinh thứ mười sáu, vận nước của vương triều Đại Minh chỉ còn dư lại hơn một năm, tiếp tục ở tại Kim Lăng, sẽ phải chịu binh lính phòng giữ Kim Lăng cùng rất nhiều quan lại văn võ kiềm chế.
Ngược lại bảo tàng của Kiến Văn Đế đã tới tay, Phong Nguyên đã có tâm tư lên phía Bắc chiếm Lưỡng Hoài.
Bây giờ Lý Tự Thành công hãm Hà Nam, Kinh Tương, ở ngoài biên cảnh binh sĩ nhà Thanh phá quan cướp bóc, tiến quân thần tốc, thâm nhập vùng Sơn Đông của Thanh Châu mà quan binh tinh nhuệ của Đại Minh sớm đã hao tổn hầu như không còn ở hai trận đại chiến chỗ Tùng Sơn cùng Trấn Chu Tiên rồi, chỉ có thể ngồi xem binh sĩ nhà Thanh cùng lưu tặc tàn phá phương Bắc.
Ngọn lửa chiến tranh thiêu cả bầu trời, vô số bách tính biến thành lưu dân, lại có hơn nửa thanh niên trai tráng bên trong lưu dân hóa thành lưu tặc, tản về bốn phương tám hướng, mà Lưỡng Hoài phía Tây tiếp giáp Hà Nam Hồ Quảng, phía Bắc gần Sơn Đông, chính vì thế đã có lượng lớn lưu dân tràn vào khiến cho Lưỡng Hoài trở nên hỗn loạn không gì sánh được.
Thế nhưng mà hoàn cảnh này trái lại là cơ hội cho Phong Nguyên phát triển lớn mạnh!
Sau khi biết được tâm tư của Phong Nguyên, trong lòng của Khương Anh Kiệt giống như có sóng gió khuấy động.
Chiêu binh mãi mã, huấn luyện tinh binh, càn quét Giang Bắc, không nghĩ tới Tiểu vương gia lại có hùng tâm tráng chí như thế.
Thân là nam nhi có một bầu máu nóng, người nào không có ý nghĩ kiến công lập nghiệp.
Khương Anh Kiệt ở điền trang luyện binh hơn nửa năm, đọc binh thư lâu như vậy, đã sớm nóng lòng muốn thử, muốn áp dụng những điều mình đã học vào thực tiễn.
- Tiểu vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ trọng thác!
Khương Anh Kiệt nghiêm nghị nói.
Để Khương Anh Kiệt ở điền trang ngoài thành tiếp tục huấn luyện đội lính bắn súng, Phong Nguyên trở lại trong thành, bắt đầu chuẩn bị cho việc rời đi Kim Lăng, chỉ có điều trước lúc ly khai còn có một chuyện quan trọng muốn làm.
- Tiểu vương gia, phía trước chính là phủ đệ của ân sư của tiểu nhân, cũng là tổng môn của Kim Long Bang chúng ta!
Ngày này, Phong Nguyên mang theo một đoàn mấy người Trương Đại Hồng đi đến trước một tòa phủ đệ trong thành Kim Lăng, trước cửa tòa phủ đệ này có mấy nam tử mặc trang phục thủ vệ, tỏa ra sát khí hung hãn đang đứng canh.
Tòa phủ đệ này chính là Tổng môn của Kim Long Bang, bang phái lớn nhất ở Nam Trực Đãi, Kim Long Bang chính là địa đầu xà của Kim Lăng, nhìn như chỉ là một thế lực môn phái giang hồ khá lớn, nhưng nhãn tuyến trải khắp giang hồ phụ cận, cho dù trên đường gió thổi cỏ lay đều không gạt được nó.
Chỉ cần có thể thu phục Kim Long Bang, tình báo ở các nơi trong Giang Nam sẽ có thể cuồn cuộn không ngừng hội tụ đến. Còn có thể thông qua Kim Long Bang, ở Kim Lăng chọn mua những vật tư đặc biệt như các loại lương thực, quân giới, quân y.
Ở trong mắt Phong Nguyên, tác dụng của Kim Long Bang còn hơn ba ngàn tinh binh.
- Trương sư đệ, chúng ta đã một quãng thời gian không gặp rồi, đệ muốn tới bái kiến sư phụ sao? Ồ, mấy vị này là . . .
Nhìn thấy Trương Đại Hồng, một nam tử đang đứng trước cửa phủ đệ nhất thời nở nụ cười, đi tới.
Sau khi lên tiếng chào hỏi Trương Đại Hồng, ánh mắt của hắn liền chuyển tới trên thân đám người Phong Nguyên cùng Tôn Kỳ. Hắn có thể nhìn ra, đám người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc có khí tức khác nhau nhưng đều không phải là người bình thường.
Còn có người đứng đầu là Phong Nguyên, thân mặc cẩm y, cầm ngọc phiến, khí độ siêu nhiên, không khác nào con cháu vương hầu.
- Dạ La sư huynh!
Trương Đại Hồng vội vàng hành lễ, sau đó giới thiệu cho La sư huynh kia:
- Vị này chính là Chu công tử, có việc nghĩ bái kiến ân sư, kính xin La sư huynh giúp tiểu đệ thông báo một tiếng!