Chương 15: Bảo dược ngàn năm

Chương 15: Bảo dược ngàn năm

Người dịch: Nxkhiêm

Trong nháy mắt, mọi người đã giao thủ mười mấy chiêu, chỉ thấy thân hình tung bay, tiếng xé gió của quyền cước liên tục vang lên, Trương Đại Hồng bị đánh lui mười mấy bước khó chịu xoa xoa ngực, nhìn tình cảnh ở trước mắt này, trong lòng kinh hãi không gì sánh được.

- Tiểu vương gia lại có khí lực mạnh như thế thật là khiến người ta không nghĩ tới, dựa vào thần lực cùng công phu quyền cước này, chỉ sợ ân sư cũng không nhất định là đối thủ của Tiểu vương gia!

Trương Đại Hồng đang khiếp sợ đồng thời, theo bản năng so sánh Phong Nguyên với sư phụ hắn Tiêu Công Lễ, chỉ có điều kết quả lại làm cho hắn càng kinh hãi.

Không chỉ có là Trương Đại Hồng, Cổ Như Kim đứng quan sát trận chiến ở bên cạnh cũng khiếp sợ không gì sánh nổi.

Hơn nửa năm trước, mặc dù căn cơ công phu quyền cước đao thương của Tiểu vương gia cũng không yếu, nhưng thả ở trên giang hồ cũng chỉ là giang hồ hảo thủ phổ thông mà thôi. Thời gian nửa năm ngắn như vậy, đối phương đã từ một giang hồ hảo thủ phổ thông, trưởng thành đến trình độ như hiện tại, nói ra cũng không ai dám tin tưởng.

Nhưng tình cảnh trước mắt lại làm cho hắn không thể không tin tưởng, trên thế giới này quả nhiên có luyện võ kỳ tài, chỉ tu luyện mấy tháng đã vượt qua người bình thường khổ công hơn mười năm.

Lúc này, Phong Nguyên tùy tiện sử dụng một chiêu, mấy người Tôn Kỳ lại phải sử dụng toàn lực để né tránh.

Sau khi hiểu rõ đại khái thực lực hiện tại của chính mình, Phong Nguyên cũng không có hứng thú luận bàn cùng mấy người này nữa.

Bồng!

Một tiếng vang trầm thấp, thân thể của mấy người Tôn Kỳ, Thôi Vạn Phúc chấn động, bọn họ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh hùng hồn mãnh liệt đánh đến, giống như là sóng lớn trên Trường Giang, căn bản không có cách tránh né, từng người bị chấn lùi về sau vài bước.

- Tiểu vương gia thần lực cái thế, quyền pháp tinh thâm, tiểu nhân phục rồi!

Mãi một lúc lâu sau, mấy người này miễn cưỡng bình phục tâm tình, từng người liếc mắt nhìn nhau và đều có thể phát hiện cảm xúc cay đắng ở trong mắt của đối phương, những hộ viện võ sư như bọn họ liên thủ lại còn không phải là đối thủ của Tiểu vương gia, chuyện này thật là làm cho bọn họ vừa thẹn vừa mắc cỡ.

- Chúng ta chỉ là luận bàn mà thôi, mấy vị không cần quá để tâm, chuyện trong Vương phủ còn không thể rời bỏ mấy vị!

Cổ Như Kim thấy thế, vội vàng tiến lên, cười ha ha, an ủi mọi người vài câu.

Mấy người Trương Đại Hồng liên tục nói không dám. Ngẫm lại cũng có thể hiểu được thái độ của bọn họ, trước mắt thiên hạ hỗn loạn, Tiểu vương gia ra tay hào phóng, ở Vương phủ làm việc mỗi tháng đều có không ít tiền bạc, những người như bọn họ này nương nhờ vào Vương phủ, không chính là yêu cầu danh lợi sao?.

Ăn cơm của người khác thì phải làm việc cho họ. Tiểu vương gia cũng sẽ không hành tẩu giang hồ, luận bàn cùng Tiểu vương gia cho dù bại trận cũng có đáng gì, lại sẽ không ảnh hưởng danh tiếng của bọn họ trên giang hồ.

- Trương sư phó, ngài kiến thức nhiều, có thể nói một chút xem với thực lực hiện tại của ta ở trên giang hồ xem như là mấy lưu? Có thể đi giang hồ được hay không?

Phong Nguyên hỏi.

Trên mặt Trương Đại Hồng lộ ra nụ cười khổ, hắn nói:

- Tiểu vương gia nói giỡn, thực lực của ngài hiện tại thừa sức hành tẩu giang hồ rồi, võ công chí ít cũng là giang hồ nhất lưu!

Giang hồ nhất lưu!

Phong Nguyên khẽ gật đầu, tầng thứ nhất của Hồn Thiên Huyền Công ở thế giới này có thể được gọi là nhất lưu tính là đánh giá vô cùng tốt, chỉ có điều hắn cũng không cảm thấy quá hưng phấn.

Còn nhớ ở trong nguyên tác, Tiêu Công Lễ từng xưng đến đây trả thù Thái Bạch Tam Anh, Mẫn Tử Diệp của phái Tiên Đô, Thập Lực Thiền Sư còn có đám người Tôn Trọng Quân của phái Hoa Sơn là cao thủ giang hồ nhất lưu.

Còn có mấy người được xưng cao thủ giang hồ hàng đầu như Giang Nam Lữ Thất tiên sinh, Ngũ Tổ nhà họ Ôn của phái Thạch Lương nhưng những người này đánh với Viên Thừa Chí cũng không có thể chống đỡ được mấy chiêu.

Từ điểm đó, cái gọi là giang hồ nhất lưu kỳ thực cũng không tính được mạnh bao nhiêu. Còn có một điểm, đó chính là người có thể được gọi là cao thủ nhất lưu ở trên giang hồ, nội lực đều không kém.

Mà Phong Nguyên hơn nửa năm này một lòng tu luyện Hồn Thiên Huyền Công, vẫn chưa từng gặp qua những cao thủ nội công thâm hậu kia. Trước khi chưa tỉ mỉ hiểu rõ về nội công, Phong Nguyên cũng không dám có chút khinh thường.

- Nhưng giang hồ nhất lưu cũng đã gần với dự liệu của ta rồi, luyện thành tầng thứ nhất của Hồn Thiên Huyền Công có thể giúp ta nắm giữ thực lực để hộ thân bảo mệnh ở thế giới này, mà luyện thành tầng thứ hai của Hồn Thiên Huyền Công mới xem như là cao thủ hàng đầu trên giang hồ!

Sau khi trò chuyện đám người Trương Đại Hồng, Phong Nguyên đã cặn kẽ hiểu rõ thực lực của bản thân. Luyện thành tầng thứ nhất của Hồn Thiên Huyền Công, bản thân ở trong mắt bọn họ chính là hảo thủ nhất lưu luyện công phu ngoại gia đến đại thành.

Chỉ có điều công phu ngoại gia chú trọng thân thể cường tráng khí huyết hùng hồn, khi còn trẻ thì còn có thể hoành hành nhất thời, một khi tuổi tác lớn khí huyết suy yếu, công phu sẽ xuống dốc không phanh, chung quy không bằng cao thủ nội gia.

Chỉ có điều chờ Phong Nguyên tu luyện Hồn Thiên Huyền Công đến tầng thứ hai, thực lực lần thứ hai tăng lên dữ dội, coi như không biết nội công cũng có thể mạnh mẽ nghiền ép những cao thủ nội gia kia.

- Đúng rồi, Cổ đại ca lại đây gặp ta là có chuyện gì muốn bẩm báo?

Sau khi hoạt động tay chân một chút, Phong Nguyên để mấy người Trương Đại Hồng tạm thời xuống nghỉ ngơi, mình và Cổ Như Kim đi đến phòng khách, Phong Nguyên chờ hầu gái châm trà mới mở miệng hỏi dò.

- Lúc trước, Tiểu vương gia từng để tiểu nhân chọn mua các loại linh dược luyện công, vừa vặn gần nhất ở phụ cận Hoàng Sơn có người đào ra một cây hà thủ ô ngàn năm, Chiết Đông có người đào ra phục linh ngàn năm, tiểu nhân đã bảo Triệu Hoành dẫn người đi chọn mua, tin tưởng không bao lâu nữa, hai cây bảo dược ngàn năm này sẽ được đưa đến Kim Lăng!

Cổ Như Kim tiến lên bẩm báo. Hơn nửa năm này, hắn dựa theo Phong Nguyên dặn dò, không ngừng chọn mua các loại dược liệu linh dược ở Kim Lăng, hầu như đã chọn mua hết sạch toàn bộ linh dược trong các hiệu thuốc ở Kim Lăng rồi.

Vì vậy, sau khi nghe đến tin tức có bảo dược ngàn năm xuất hiện, hắn lập tức phái người đi qua. Bảo dược ngàn năm có giá trị không nhỏ, nghĩ phải lấy được tới tay cần phải hao phí không ít tiền bạc.

Cho dù hắn là đại tổng quản của Vương phủ cũng không thể nào lãnh bút lớn vàng bạc mà không có sự đồng ý của Phong Nguyên, chính vì thế hắn đặc biệt đi tới chỗ Phong Nguyên bẩm báo rõ ràng, để tránh khỏi phá hoại quy củ.

- Hà thủ ô ngàn năm rồi còn phục linh ngàn năm? Phục Linh Thủ Ô Hoàn?

Phong Nguyên sửng sốt một chút, hắn vốn định sau khi luyện thành tầng thứ nhất của Hồn Thiên Huyền Công mới chuẩn bị mang theo một đám thủ hạ đi tới Phượng Dương, chờ Phục Linh Hoàn luyện chế thành công lại tìm cơ hội đoạt đến Phục Linh Thủ Ô Hoàn.

Không nghĩ tới, Phục Linh Thủ Ô Hoàn còn không luyện thành, hai cây bảo dược dùng để luyện thuốc đã bị Cổ Như Kim coi trọng, còn phái người đi trước chọn mua.

- Hừm, chuyện này làm tốt lắm!

Ý niệm trong lòng của Phong Nguyên nhanh chóng chuyển động, cảm xúc trên mặt không chút biến đổi, hắn chỉ gật gật đầu, xem như là khẳng định hành động của Cổ Như Kim.

Phục Linh Hoàn là vật hắn nhất định phải chiếm được, có thể chiếm được bảo dược trước đám người Mã Sĩ Anh cũng là một cái lựa chọn tốt.

Rốt cuộc, Mã Sĩ Anh cũng là Tổng đốc Phượng Dương, chính là quan to một phương của Đại Minh, nắm quyền lớn, sau đó lúc ở Nam Minh còn thề sống chết kháng Thanh cuối cùng lừng lẫy tuẫn chết, có thể xưng tụng trung thần của Đại Minh.

Nhắc tới cũng là mỉa mai, người bị rất nhiều Đông Lâm sĩ tử quang minh lẫm liệt xưng là Hoạn đảng, đại gian thần, dung thần Mã Sĩ Anh có thể ở lúc nhà Thanh xuôi nam lừng lẫy tuẫn quốc, mà những người đứng đầu Đông Lâm như Tiền Khiêm Ích lại không chiến mà hàng.

Đông Lâm sĩ tử khống chế dư luận, khiến cho mọi người căm thù Mã Sĩ Anh. Bất luận là ở trong quan trường vẫn là dân gian, Mã Sĩ Anh đều không có danh tiếng tốt gì. Mặc dù là những nhân sĩ giang hồ kia lúc nhắc tới Mã Sĩ Anh đều nói người này là một đại gian thần.

Còn về phần người này ‘Gian’ tới trình độ nào, ‘Gian’ như thế nào thì chắc hẳn là chẳng có mấy người nói được rồi.

- Đợi đến tương lai, khi kinh thành đại biến, nói không chừng còn cần lôi kéo người này, hiện tại có thể không đắc tội thì tận lực không đắc tội đi!

Đoạt linh dược trước đối phương còn có thể nói là người tới trước được, dù là ai cũng không nói ra được có gì không đúng, nếu như cướp đoạt từ trong tay của người khác thì đó chính là giặc cướp ngang ngược, không khác gì những ‘Lục lâm hào kiệt’ ỷ vào võ công hoành hành bá đạo kia cả.

- Còn có một việc, Tiểu vương gia dặn dò đi Hào Kính chọn mua hai trăm bộ súng Lỗ Mật đã vận đến điền trang ngoài thành!

Cổ Như Kim lại nói chuyện thứ hai.