Chương 412: Quyển 1 Chương 272-Kết Nghĩa Đào Viên (2)

Đào viên? Kết nghĩa?

Nếu không phải Mã Siêu nhắc tới, Lưu Sấm suýt nữa đã quên mất cảnh sắc trước mắt.

Phải biết rằng trong lịch sử thật, không có cách nói kết nghĩa đào viên, đây chẳng qua là một cách gọi trong Tam Quốc diễn nghĩa mà thôi.

Lưu Sấm đột nhiên ý thức được, có lẽ hắn có thể ở trong lịch sử chân thực bổ sung được điểm thiếu sót này. Cũng là kết nghĩa đào viên, đáng tiếc lại chỉ có hai người. Nhưng cho dù chỉ có hai người thì sao chứ? Nếu có thể lưu danh sử sách, vẫn là một đoạn giai thoại.

Kết nghĩa đào viên...

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mã Siêu, đã thấy Mã Siêu có vẻ căng thẳng.

Cũng khó trách, Mã Siêu hiện nay còn chưa có tiếng tăm gì, lại mang danh con vợ kế chẳng được hoan nghênh, trong mình lại mang một nửa huyết thống người Khương. Mà Lưu Sấm tuy rằng lớn lên nơi xó chợ, sinh ra từ bụi cỏ nhưng lại là hậu nhân đích thực của danh môn, hiện nay đã là chư hầu một phương, hoàng thúc Đại Hán.

Mã Siêu có chút hối hận, cảm thấy mình có chút lỗ mãng. Nhưng trong lòng còn mơ hồ có chút chờ đợi, hy vọng Lưu Sấm có thể đáp ứng.

Lưu Sấm đứng dậy hướng về ngoài đình hô lớn:

- Nguyên Phục, lập tức cho người vào đình chuẩn bị hương án, chuẩn bị tam sinh tế phẩm.

Hắn tiến đến kéo tay Mã Siêu nói:

- Lời của Mạnh Khởi cũng chính là ý tứ của ta... huynh đệ chúng ta hôm nay liền ở nơi đào viên này kết nghĩa, không cầu sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Từ nay về sau huynh đệ thân nhau như thủ túc, sau này nhất định có thể trở thành một hồi giai thoại. Không cầu sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!

Mã Siêu chỉ thấy trong lòng mạnh mẽ rung động, thiếu chút nữa nước mắt cũng chực trào ra. Y sinh ra trong Mã gia, tuy là con trưởng nhưng lại chưa bao giờ cảm nhận được chút ấm áp của gia đình. Từ nhỏ tập võ, mười hai mười ba tuổi liền lên ngựa xuất chinh, thẳng đến ngày hôm nay. Sự gian khổ trong đó, người ngoài có ai hiểu hết? Trong nội tâm vẫn khao khát có được tình cảm huynh đệ. Mà sự chân thành trong lời nói của Lưu Sấm khiến Mã Siêu phi thường cảm động. y kéo lấy bàn tay Lưu Sấm, liên tục gật đầu, một lúc lâu sau vẫn nói không nên lời...

Bàng Đức, Mã Đại ở một bên cũng cảm động không thôi.

Đợi chuẩn bị xong hương án và tế phẩm, Lưu Sấm và Mã Siêu dâng hương cầu nguyện, sau khi kết bái huynh đệ, hai người Bàng Mã đều tiến lên chúc mừng.

Mã Siêu sinh năm Hi Bình thứ năm, cũng là năm 176 sau Công nguyên, lớn hơn Lưu Sấm ba tuổi.

- Về sau, kính xin huynh trưởng chiếu cố nhiều hơn.

Lưu Sấm tiến lên thi lễ, Mã Siêu không kìm nổi cất tiếng cười to. Y kéo lấy bàn tay Lưu Sấm:

- Trước đây ta còn đang suy nghĩ, nếu không phải hiền đệ đã lập gia thất, ta nhất định sẽ gả muội tử cho ngươi. Lại không nghĩ hiện giờ ta và ngươi đã trở thành huynh đệ kết nghĩa. Mã Siêu lần này đến Hứa Đô, quả là may mắn, quả là may mắn. Ngày sau nếu hiền đệ đến Tây Lương, nhất định ta sẽ hết lòng đối đãi.

Mã Siêu có một tiểu muội năm nay mười tám tuổi tên là Mã Văn Lộ. Theo như y giới thiệu thì Mã Văn Lộ và Mã Siêu là một mẹ sinh ra, mang một nửa dòng máu người Khương, một nửa dòng máu người Hán, sinh đẹp động lòng người. Đáng tiếc, Lưu Sấm chưa gặp qua nàng. Mà dù có gặp rồi cũng sẽ không mấy hứng thú… Nguyên nhân rất đơn giản, trong nhà đã có đến bốn phu nhân, lại không muốn tiếp tục đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Mà Mã Siêu cũng nói là y tuyệt sẽ không đồng ý để Mã Văn Lộ làm vợ bé của Lưu Sấm.

Mùi vị làm thiếp, thật chẳng dễ chịu gì. Mẫu thân của huynh muội Mã Siêu đã như vậy rồi, y sao có thể có thể lần nữa để Mã Văn Lộ giẫm lên vết xe đổ ấy? Chẳng ngại Lưu Sấm là huynh đệ của y, y cũng sẽ không đồng ý việc hôn sự này.

Cho nên, chuyện của Mã Văn Lộ cũng liền biến thành một đề tài mà sau khi nói qua Mã Siêu cũng tốt, Lưu Sấm cũng thế, đều không để ỏ trong lòng.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Tào Tháo đang tuần tra ở Dĩnh Xuyên, sau khi nhận được tin tức liền lập tức trở về Hứa Đô ngay trong đêm. Sau khi nghe Tuân Úc báo cáo sự tình, Tào Tháo cũng không khỏi gật đầu khen ngợi, khen ngợi Tuân Úc trong chuyện này xử lý cực kỳ thỏa đáng. - Để Vệ Di quay về Trần Lưu đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm cũng tốt.

Lần này Lưu Sấm gặp chuyện, mặc dù không có chứng cớ chứng minh là Vệ gia sai khiến, nhưng tin tưởng tất cả mọi người đều biết, chuyện này không thể không liên quan đến Vệ gia. Y nếu như tiếp tục lưu lại Hứa Đô thì không tránh khỏi bị buộc tội. theo tin tức trong cung truyền đến, bệ hạ phi thướng bất mãn với Vệ gia. - Chủ công, vậy nên xử trí thế nào với Lưu Sấm?

- Hử!

Tuân Úc cười khổ nói:

- Từ khi hắn về đến nhà liền có không ít người đến tận nhà thăm hỏi, trong đó có không ít là danh sĩ Dự Châu. Hơn nửa trong khoảng thời gian hắn ở Hứa Đô, cũng quen biết không ít người. Cứ tiếp tục như vậy, nếu chẳng may hắn kết bè kết đảng trở nên cường đại, không phải là phiền phức rồi sao? Hơn nữa hắn tính tình cũng rất hào sảng, tất cả tài vật chủ công ban cho hắn, hắn đều đem phân phát đến khắp phố phường, cho nên danh tiếng ở Hứa Đô vô cùng tốt, thậm chí còn có người gọi hắn là 'Tiểu Mạnh thường quân'. Chủ công, nếu cứ tiếp tục như vậy, thế lực của hắn ở Hứa Đô sẽ càng ngày càng lớn.

Tào Tháo nghe vậy, lập tức lông mày nhíu chặt.

Đây quả là một chuyện phiền phức… Lưu Sấm giết thì không được, lại càng không thể ngồi yên nhìn hắn trở nên hùng mạnh.

Tuy rằng đa phần những người Lưu Sấm kết đều không quyền không thế, trong đó có không ít hàn môn sĩ tử. Nhưng hắn cũng không phải người như Phục Hoàn, Đổng Thừa, Dương Bưu, trong tay hắn có binh quyền, Bắc Hải quốc càng là binh hùng tướng mạnh Điều này cũng khiến cho rất nhiều hàn môn sĩ tử hướng về Lưu Sấm. Thêm với đó, hắn tính tình hào sảng, ai đến cũng không cự tuyệt. Thanh danh của hắn ở Hứa Đô càng lúc càng lớn, dần dần sẽ hình thành một thế lực hùng mạnh. - Phụng Hiếu, ngươi thấy việc này nên làm thế nào cho phải?

Quách Gia ngồi ở một bên, vẫn trầm mặc không nói gì. Nghe thấy Tào Tháo mở miệng hỏi, y ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tuân Úc một cái, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, liền trầm giọng nói: - Chủ công, không được để cho Lưu Sấm tiếp tục ở lại Hứa Đô. Hắn sinh ra ở phố phường, trưởng thành trong bụi cỏ, rất dễ dàng nhận được sự hưởng ứng của dân chúng. Hơn nữa hắn lại có thân thế hoàng thúc, lại càng được nhiều người ủng hộ. Chủ công hiện tại lại không thể lấy mạng hắn, để hắn ở lại Hứa Đô, rốt cuộc là một đại phiền phức.

Tuân Úc ánh mắt sáng lên, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hiện lên một ý cười.

- Vậy Phụng Hiếu cho rằng nên làm thế nào mới phải?

- Lúc trước Diệu Tài không phải gửi thư nói, mộ phần của vợ chồng Trung Lăng Hầu đã xây dựng xong rồi sao? Phận làm con, nhất định phải đến chủ trì nghi thứcan táng. Hắn lần này dẫn người đánh nhau trên đường, suýt nữa gây đại họa... Liền lấy cớ để hắn trở về an bài nghi thức an táng sau đó ở Dĩnh Xuyên đóng cửa tĩnh tâm. Đồng thời để Diệu Tài tướng quân thêm phần nghiêm khắc trông coi hắn, nếu có hành động bất thường liền có thể tự mình xử lí. Gia nghĩ, lấy tài cán của Diệu Tài tướng quân thì việc trông coi Lưu Sấm cũng không có vấn đề gì, lại có thể làm tiêu bớt ý chí của hắn.

Quách Gia nói xong nhìn về phía Tuân Úc. Đã thấy Tuân Úc nhẹ nhàng gật đầu, lộ vẻ tán thưởng. Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, cũng thấy có lí nên xoa nhẹ huyệt Thái Dương nói: - Nếu đã vậy thì để hắn về Trường Xã đóng cửa u cư đi.

Lão thở dài, lại trầm giọng nói:

- Hắn mà không chấp nhận quản giáo, đích thật là phiền toái. Ta vốn còn muốn tháng ba dẫn hắn xuất chinh, hiện tại xem ra, nếu để hắn tiến nhập vào trong quân đội, chẳng khác nào để hắn như cá gặp nước, không cẩn thận không xong. Công Nhân, ngươi lập tức phái người truyền tin cho Diệu Tài, để y để ý Lưu Sấm nhiều hơn, nếu có hành động bất thường, giết chết không cần luận tội… Giết chết không cần luận tội!

Khóe mắt Tuân Úc giật lên một cái, liền khôi phục lại bình tĩnh.

- Nếu đã vậy thì để cho Thường Nguyên nói vài câu với hắn vậy.

Tào Tháo gật đầu, thở dài.

- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vốn tưởng rằng Từ Châu bình định, có thể có được thời gian tạm thời nghỉ ngơi và chỉnh đốn, lại không nghĩ đến Hà Nội có bạo loạn… Thái thú Hà Nội Trương Dương năm trước bị cấp tướng Dương Nhật làm hại, đến nay trung tướng Khôi Cố lại giết Dương Nhật, còn chuẩn bị quy thuận Viên Bản Sơ, chịu làm con chó săn cho y.

Bản Sơ hiện giờ đã giải quyết xong mối họa Công Tôn Toản, sớm muộn gì cũng phải đánh một trận với ta. Nếu như Khôi Cố quy thuận Bản Sơ thì Hà Nội của ta nguy rồi… Ta đã quyết ý, xuất binh Hà Nội, hoàn toàn khống chế Hà Nội trong tay. Còn nữa,, ta nghe nói Viên Thuật đang muốn liên liên kết với Viên Thiệu, muốn đến nương tựa Viên Thiệu. Việc này liền giao cho Văn Nhược xử lý, xem Viên Thiệu có ý đồ gì.

Còn có một việc, Tử Khác sai người truyền tin, Bắc Hải quốc gần đây có phần không ổn định. Nghe nói đám người Quản Hợi tập kết binh mã ở Cao Mật, không biết có dụng ý gì… Bắc Hải quốc, nhất định phải mau chóng thu về, thời gian kéo dài càng lâu lại càng phiền toái, không tránh được bị Viên Thiệu mời chào. Cho nên, ta muốn để Tử Hiếu thay Tử Khác tiếp quản quận Thái Sơn, liên kết với Tang Bá, phát động tấn công về Bắc Hải quốc, nhất cử đoạt lấy Cao Mật.

Tào Tháo nói xong, ánh mắt sáng quắc. Lão chăm chú nhìn Tuân Úc và Quách Gia nói:

- Văn Nhược, Phụng Hiếu, nghĩ như thế nào?

Tuân Úc ngẫm nghĩ một chút, liền mở miệng nói:

- Chủ công nếu muốn lấy Bắc Hải quốc, cũng là không khó. Tuy nhiên việc cấp bách, là phải ổn định Hà Nội, diệt trừ toàn bộ quân đội của Khôi Cố, nếu không một khi Viên Thiệu lấy được Hà Nội, phá Hổ Lao quan tới Hứa Đô, chẳng qua chỉ là chuyện một sớm một chiều, thật có chút nguy hiểm. Về phần Bắc Hải quốc, Tử Hiếu đến đó là phù hợp nhất, nhưng nếu muốn phá địch còn cần chuẩn bị sẵn sàng. Ta đề nghị, chủ công trước tiên bình định Hà Nội, ta sẽ giúp Tử Hiếu ở Thái Sơn chuẩn bị sẵn sàng. Đợi sau khi bình định xong Hà Nội sẽ nhất cử đoạt lấy Bắc Hải quốc.

Dựa vào tình thế trước mắt của Tào Tháo, đích thật là không phù hợp với việc hai mặt tác chiến. Lão liếc nhìn Tuân Úc một cái đầy tán thưởng. Cảm thấy vết nứt lần trước do Lưu Sấm gây nên cũng vì thế mà dường như lập tức liền lại. - Nếu đã vậy, phải làm phiền Văn Nhược rồi!