Chương 413: Quyển 1 Chương Mạc Sầu Tiền Lộ Vô Tri Kỷ

Tháng hai năm Kiến An thứ tư, Mã Đằng suất bộ trở về Tây Lương.

Lưu Sấm mang theo Thái Sử Hưởng tiễn Mã Siêu khởi hành ở Thập Lí đình. Mã Đằng nhìn thấy Lưu Sấm đột nhiên xuất hiện, cũng vô cùng cả kinh. Bởi vì y đã nhận được tin tức Lưu Sấm kí hạ Y Đai Chiếu! Dựa vào ước định phía trước thì mọi người không thể liên hệ với nhau. Lưu Sấm vừa xuất hiện, khiến Mã Đằng có chút không ngờ tới. Hỏi ra mới biết là Lưu Sấm và Mã Siêu kết nghĩa huynh đệ. Mã Đằng càng cảm giật mình, không ngờ đứa con cả y luôn chẳng vừa mắt này lại kết nghĩa huynh đệ với Lưu Sấm?

Điều này thể hiện cái gì?

Mã Siêu và Lưu Sấm có mối quan hệ như vậy, chắc chắn sẽ rất nhanh chóng được sĩ tộc Trung Nguyên tán thành.

Tiếp nhận hay không tiếp nhận là một chuyện, nhưng ít nhất bọn họ sẽ thừa nhận sự hiện hữu của Mã Siêu. Mà loại thừa nhận này, không phải là thứ mà Mã Đằng vẫn luôn cật lực theo đuổi sao? Lần này y đến Hứa Đô đương nhiên rõ ràng, tình bài ngoại của sĩ tộc Trung Nguyên. Tuy rằng y thành tâm bỏ qua lễ nghĩa giao kết, nhưng có mấy ai thèm liếc nhìn y lấy nửa con mắt đâu. Nếu không phải là y kí xuống Y Đai Chiếu, thậm chí ngay cả đám người Đổng Thừa cũng sẽ chẳng nể nang gì y cả.

Đằng sau cái danh Phục Ba tướng quân Mã Viện …Chỉ là một thứ nực cười!

Mã Đằng bản thân rất rõ ràng, cái danh tướng quân của y có mấy phần thật sự. Nếu y không có binh mã trong tay lại dũng mãnh thiện chiến, đám quan trung sĩ tộc thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng đến y. Nói toạc ra y chẳng qua là một tên tiểu tử xuất thân tiều phu, lại từng tạo phản, đám quan trung sĩ tộc ấy, làm sao có thể thành tâm kết giao với y?

Nếu đem ra so sánh, một chư hầu khác ở Lương Châu, Hàn Toại ở Kim Thành, địa vị còn cao hơn Mã Đằng. Thậm chí ở một phương diện nào đấy, Hàn Toại càng được Lương Châu sĩ tộc thừa nhận. Nguyên nhân cũng bởi vì Hàn Toại xuất thân sĩ tộc, địa vị và uy vọng ở Lương Châu đều vượt xa Mã Đằng. Hơn nữa, Hàn Toại từng đã làm phụ tá cho Đại tướng quân Hà Tiến, lại hiến kế tru sát Thập Thường Thị. Tiến không chịu tiếp thu, vì thế mới trở về Tây Lương. Mặc dù thành tích cũng chẳng xuất sắc gì nhưng cũng đủ để người ta liệt y vào hàng danh sĩ.

Mã Đằng dù có bị đánh vỡ đầu cũng muốn được đám sĩ tộc tán thành, nhưng mãi không bước được vào con đường này. Mà nay Mã Siêu và Lưu Sấm lại có quan hệ tốt...Mã Đằng cảm thấy có lẽ thái độ của y với Mã Siêu nên thay đổi một chút. - Hiền đệ, đệ thân ở hang hùm miệng sói, phải cẩn thận một chút. Thân phận của đệ quá nhạy cảm, khó tránh kẻ khác tính kế, ta đi lần này rất lo lắng. Ta biết dưới tay hiền đệ mãnh tướng như mây. Nhưng ở Hứa Đô, vẫn là một bàn tay không vỗ nên tiếng. Hôm qua ta đã nói với Lệnh Minh, để y tạm thời lưu lại bên đệ. Hiền đệ dũng lực vô song, nhưng không thể chuyện gì cũng tự làm được. Lệnh Minh vũ dũng phi phàm, để y ở lại bên đệ, hi vọng hiền đệ không chối từ.

Lưu Sấm lập tức ngây ngẩn cả người!

Mã Siêu lại đem Bàng Đức tặng cho ta sao?

Mặc dù nói thuộc hạ của Lưu Sấm đã tụ tập rất nhiều danh tướng nhưng đây là Bàng Đức đấy! Người này trong lịch sử, có thể đánh không phân cao thấp với Quan Nhị gia, trung nghĩa vô song, Bàng Đức Bàng Lệnh Minh. Lưu Sấm cực kì thưởng thức Bàng Đức, kiếp trước lại càng vạn phần yêu thích y. Không nghĩ tới, Mã Siêu không ngờ lại có thể đem một viên đại tướng tặng đến dưới trướng của mình.

Phần tình cảm này khiến cho Lưu Sấm có chút cảm động.

- Lệnh Minh có nguyện lòng lưu lại bên ta không?

- Hoàng thúc và Đại công tử bỏ qua lễ tiết tương giao, đều là người trượng nghĩa. Đức nguyện vì Hoàng thúc tận sức khuyển mã… Nhưng nếu có một ngày Đại công tử cho gọi, Đức nhất định quay về, đến lúc đó, xin hoàng thúc chớ ngăn trở. - Lệnh Minh quả nhiên trung nghĩa.

Lưu Sấm đương nhiên sẽ không phản đối, thẳng thắn đáp ứng. Mã Siêu và Lưu Sấm chắp tay cáo biệt, mang theo Mã Đại lưu luyến không rời trở về bản trận.

Lưu Sấm lại từ biệt Mã Đằng, cùng Bàng Đức và Thái Sử Hưởng nhìn theo đội quân của Mã Đằng rời đi, trong lòng cũng lập tức dâng lên một loại cảm giác buồn bã khó hiểu.

Hắn đột nhiên phóng ngựa lao như bay hướng về Mã Siêu cao giọng ngâm:

- Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân

Bắc phong xuy nhạn viêm phân

Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ

Thiên hạ thùy nhân bất thức quân...

(Ngàn dặm mây vàng, ngày nắng nhạt

Gió bấc giục nhạn, tuyết vây quanh

Đừng buồn phía trước không tri kỉ

Thiên hạ người người đều biết anh!)

Lần này đi Tây Lương, huynh trưởng hãy bảo trọng. Huynh đệ chúng ta có duyên ắt hội ngộ! Huynh trưởng, bảo trọng!

** Đây là bài Biệt Đổng Đại của Cao Thích thời Thịnh Đường, bản dịch của Ngô Văn Phú)

Tiếng Lưu Sấm hô lớn truyền vào tai Mã Siêu. Mã Siêu ở trên ngựa, thân mình run lên, trong lòng dấy lên một cỗ lo lắng, sống mũi chua xót, hai hàng lệ nóng chảy xuống. Y quay đầu ngựa từ trong đội ngũ đi ra, ở trên ngựa vái chào thân ảnh của Lưu Sấm, rồi sau đó liền trở về đội ngũ vội vã ra đi.

Đừng buồn phía trước không tri kỉ

Thiên hạ người người đều biết ngươi!

Được Mạnh Ngạn khen ngợi, kiếp này của Siêu cũng đủ rồi…

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++

Sau khi tiễn bước Mã Siêu, Lưu Sấm mang theo Bàng Đức Thái Sử Hưởng trở về nhà ở Bắc Hứa. Tâm tình hắn không tốt chút nào, khó khăn lắm mới có được một người huynh đệ lại phải cách xa nhau ngàn dặm, chẳng biết lúc nào có thể gặp lại. Lưu Sấm ngược lại có chút hâm mộ Lưu Bị! Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ba người Lưu Bị trong thời kì đầu luôn luôn bên nhau cùng chống đỡ, mà bản thân lại là một mình gồng sức lên chống đỡ.

Loại cảm giác cô độc này, khiến hắn không dễ chịu chút nào. Ngày hôm sau, Lưu Sấm dậy hơi muộn, tinh thần cũng có chút uể oải. Nào biết mới ăn sáng xong, Chung Diêu liền xông đến trước cửa. - Mạnh Ngạn, hôm qua cháu ở Thập Lí đình ngâm một bài thơ, tên là gì vậy?

- À?

Lưu Sấm ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về phía Chung Diêu. Hắn lúc này mới nhớ tới đến, ngày hôm qua sau khi đưa tiễn Mã Siêu, không cẩn thận lại đạo bài “Biệt Đổng Đại” của Cao Thích thời Thịnh Đường. Đây chính là bài thơ do thi nhân Cao Thích thời Thịnh Đường làm, mà cũng là một trong số ít những câu thơ Đường Tống còn sót lại trong trí nhớ mà Lưu Sấm có thể ngâm nga một cách trọn vẹn.

Trọng sinh đến đây, hắn luôn cẩn thận, không muốn đạo văn đạo thơ. Tuy rằng ngẫu nhiên có thể nói ra vài câu, nhưng chưa bao giờ đọc đủ cả bài, cho nên cũng không mấy ai để ý.

Mà bài “Biệt Đổng Đại” này sau này lại gọi là “Cảm xúc khi từ biệt Mã Siêu về Tây Lương”, cũng là bài thơ thứ ba hắn “đạo” đầy đủ trong bốn năm trọng sinh đến giờ. So sánh với lần trước đạo bài “Pha Sơn Dương”, bài “Cảm xúc khi từ biệt Mã Siêu về Tây Lương” này càng dễ dàng được người trong thời đại này tiếp nhận. Đây cũng là một nguyên nhân khiến Chung Diêu hưng trí bừng bừng. Vốn tưởng rằng Lưu Sấm lớn lên nơi phố phường, văn chương có hạn, khó có thể gánh vác nổi nề nếp gia đình Lưu Đào. Không ngờ tới bài “Cảm xúc khi từ biệt Mã Siêu về Tây Lương” này cho thấy Lưu Sấm cũng không phải một tên bỉ phu một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Đến ngay cả Tào Tháo nghe xong bài thơ này cũng có chút tán thưởng.

- Cậu à, cậu sáng sớm vậy đã đến đây, chẳng lẽ là vì bài thơ này sao?

Chung Diêu vỗ trán một cái, cười nói:

- Xem trí nhớ này của ta, suýt nữa quên chính sự.

Nói xong, sắc mặt ông trầm xuống, hạ giọng nói:

- Mạnh Ngạn, hai ngày trước cháu quả thật náo động quá lớn, không ngờ đập phá cả biển Chương Hoa viên của Vệ thị.

Tào Công heetst sức bất mãn với hành vi lỗ mãng của loại người thô lỗ như cháu. Chỉ là chuyện này y không muốn tiếp tục truy cứu nữa, đã lệnh cho Vệ Di mang theo người trong Vệ thị, trở về quê cũ Trần Lưu đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm. Tuy rằng chuyện này xảy ra cũng đều có nguyên nhân, nhưng cháu dù sao cũng không có chứng cớ chứng minh là do người của Vệ thị gây nên… Tào Công cũng không muốn tiếp tục làm khó cháu, cho nên ra lệnh cho cháu đi tới Trường Xã, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm. Nếu không chấp hành mệnh lệnh thì không được rời đi. - Muốn cháu về Trường Xã?

- Đúng vậy, chẳng lẽ lại lưu cháu ở lại Hứa Đô này để cháu tiếp tục gây chuyện hay sao? Hơn nữa phần mộ của phụ mẫu cháu đã hoàn thành, cần sớm ngày thực hiện nghi thức an tang. Cháu thân là con nối dõi duy nhất của Tử Kì, cháu còn cần làm tận lễ luân này. Thế nào, chẳng lẽ cháu không muốn đi sao?

Bằng lòng!

Nếu ai không bằng lòng, người đó là thằng ngốc...

Lưu Sấm cực cực khổ sở, không phải vì kết quả này sao? Rời khỏi Hứa Đô, đi tới Trường Xã, chỉ có như vậy, mới có thể trốn thoát ra ngoài.

Chung Diêu nhìn hắn, sau một hồi khe khẽ thở dài.

- Mạnh Ngạn, sau khi cháu rời khỏi Hứa Đô, phải cẩn thận nhiều hơn nữa, tuyệt đối không được làm chuyện lỗ mãng nữa. Ta sẽ để Công Trợ đi cùng cháu, nếu cháu thấy y là kẻ có thể trọng dụng, không ngại thì hãy để y đi cùng cháu. Ngoài ra, cữu phụ còn có một câu, cháu phải nhớ kỹ trong lòng: Rời khỏi Hứa Đô, sẽ không ai còn có thể bảo hộ chu toàn cho cháu. Cho nên khi đưa ra quyết định, phải suy nghĩ thật kĩ.