- Dừng tay, tất cả dừng tay!
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tuân Úc rốt cuộc cũng đến nơi. Mà hộ tống Tuân Úc xuất hiện còn có hai người Hạ Hầu Đôn và Tào Thuần. Sau lưng ba người còn có một ba đội quân tinh nhuệ, từ bốn phía chạy đến.
Hôm nay Tuân Úc vốn là ở phủ Thượng thư xử lý chính vụ. Tào Tháo không ở Hứa Đô mà đến Dĩnh Xuyên thị sát chuyện cày cấy nông canh, cho nên có rất nhiều công vụ dồn tích lại. Nghe tin Lưu Sấm gặp chuyện, Tuân Úc liền lập tức cảm thấy không ổn. Y lập tức đến thao trường phía tây tìm Tào Thuần hỗ trợ, không nghĩ đến vừa lúc lại gặp được Hạ Hầu Đôn, liền cùng nhau tiến đến.
Hạ Hầu Đôn từ sau khi trận chiến ở Từ Châu năm trước kết thúc liền được hạ xuống làm chức phủ doãn Hà Nam, ở trong nhà tĩnh dưỡng. Mà Tào Thuần lại càng được Tào Tháo trọng dụng, cắt cử cho một đội quân mới, đặt tên là Hổ Báo kỵ.
Sau khi đợi Tào Thuần tập kết xong, Tuân Úc liền dẫn hai người đến Chương hoa viên. Nhìn thấy Chương hoa viên đã biến thành một mảnh hỗn loạn, Tuân Úc vội vàng ra tiếng quát bảo ngưng lại. Đồng thời, Hổ Báo kỵ dưới sự xuất lĩnh của Hạ Hầu Đôn và Tào Thuần cũng xông đến muốn tách hai bên ra. Lưu Sấm vừa nhìn thấy tình hình như vậy liền biết việc không thể làm quá thêm nữa, liền vội vàng cao giọng hô lớn: - Mạnh Khởi, Lệnh Minh, Nguyên Thái hãy nể mặt Thượng thư tạm thời dừng tay đã.
Lời này nói ra rất có kỹ xảo.
Ta không phải sợ làm lớn chuyện, chẳng qua là để cho Tuân Úc ngươi một chút thể diện. Dù sao tất cả mọi người đều là người Dĩnh Xuyên, ta đây không thể không nể mặt ngươi một chút… Ba người Mã Siêu nghe thấy lập tức nhảy ra khỏi vòng chiến, thúc ngựa trở lại bên cạnh Lưu Sấm. Mà Lưu Bị thì mang theo đám người Quan Vũ, Trương Phi đi về phía sau Từ Hoảng. Về phần Vệ Di thì dẫn toàn bộ người trong Vệ gia đứng ở bậc cửa, vẻ mặt lấy làm xấu hổ.
Tuân Úc nét mặt âm trầm, hết nhìn Lưu Sấm, lại nhìn sang Vệ Di, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên người Lưu Bị đang đứng sau lưng Từ Hoảng.
- Các ngươi không là trọng thần trong triều thì cũng là hoàng thất Hán tộc lại tập kết nhân mã ẩu đã giữa nơi phố xá sầm uất, đây là chuyện gì? Mạnh Ngạn, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, lại từng là chư hầu một phương, sao không biết dằn lòng hệt như đứa trẻ con vậy? Còn ngươi nữa, Huyền Đức Công! Ngươi từng này tuổi rồi, cũng là hoàng tộc Hán thất, không tìm cách ngăn cản lại còn đến góp vui, chẳng lẽ không nghĩ đến việc làm mất hết thể diện của Thiên tử? Tất cả đều trở về cho ta, lập tức trở về… Không có mệnh lệnh của ta, không được phép ra khỏi cửa.
Trên khuôn mặt tròn núc ních của Lưu Sấm lộ ra một nụ cười thật thà chất phác, cũng không so đo với tranh chấp Tuân Úc, liền gật đầu đáp ứng. Mà Lưu Bị thì mặt đỏ tai hồng, lại không biết nên nói cái gì cho phải...
Người ở dưới mái hiên, có thể nào không cúi đầu?
Tuân Úc bên ngoài có vẻ rất công chính nghiêm minh, nhưng trên thực tế chỉ còn thiếu mỗi chỉ thẳng vào mặt Lưu Bị mà chửi như tát nước.
Chung quy không phải là địa bàn của mình! Trong lòng Lưu Bị thở dài, có một loại nghẹn khuất chưa từng nếm trải. Trước kia y có bao giờ bị chỉ trích đến vậy? Y cả đời này, ngoài trừ khi còn trẻ tuổi bị Lư Thực đuổi ra khỏi cửa, mất hết thể diện, chỉ sợ đây là lần mất mặt duy nhất. Nhưng y cũng không dám cãi lại. - Mạnh Khởi. Theo ta trở về uống rượu.
Mã Siêu cười:
- Ta cũng định thế! Lần trước uống vẫn chưa đã, hôm nay nhất định là không say không về!
Hai người giống như hai kẻ nhàn tản, từ trên ngựa khom người xuống từ biệt Tuân Úc liền dẫn tất cả bộ binh của mình thản nhiên rời khỏi.
Nhìn theo tấm lưng Lưu Sấm, Tuân Úc liền một trận đau đầu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ rất khó hiểu.
Mạnh Ngạn ơi là Mạnh Ngạn, trừ phi vinh hoa phú quý ngươi không thèm, hay là ngươi thực sự nghĩ rằng, ngươi có thể đối kháng được với Tào Tháo? Tuy nhiên, Tuân Úc cũng không thể hiện cảm xúc này lên mặt, y đã hiểu được, Lưu Sấm chỉ sợ đã không còn lòng dạ nào ở lại Hứa Đô. Nếu ngươi đã quyết ý phải đi, vậy thì cứ nên đi thôi… Chẳng qua là khi ngươi rời khỏi cũng chính là ngày mà ngươi và ta trở nên đối địch, đến lúc đó đừng hi vọng gì ta có thể lo lắng cho ngươi.
Về phần sau này…Hy vọng ngươi thật có thể gây dựng lên một phen sự nghiệp!
Trong lòng Tuân Úc đã có chủ kiến. Y trách cứ Lưu Bị mấy câu rồi để Lưu Bị dẫn người rời khỏi, rồi Rồi sau đó lại hạ lệnh cho Từ Hoảng thu binh, sau đó mới đến trước mặt Vệ Di. - Quân Mãn, ngươi nói ngươi xem…
- Văn Nhược, chuyện này ta thật sự không biết. Trước khi Tư Không rời đi cũng đã từng khuyên bảo ta, ta sao có thể làm trái với mệnh lệnh của Tư Không? Ngay lúc đầu ta đã muốn giải thích rõ ràng với Lưu hoàng thúc. Chỉ có điều Lưu hoàng thúc quá mức ngang ngược, kiêu ngạo, hống hách, vừa đến cửa liền đạp nát biển đại môn của ta, ta sao có thể nén giận?
Tuân Úc thở dài:
- Nhưng chuyện này, cuối cùng vẫn phải có một cái công đạo. Hôm nay người ám sát Lưu hoàng thúc là kiếm khách nổi danh Lạc Dương tên là Chúc Hướng, chắc ngươi cũng đã nghe nói qua. Cho dù ngươi có phải chủ mưu hay không, chuyện này cuối cùng cũng sẽ bổ lên đầu ngươi. Hai năm qua Vệ thị quả thật có chút kiêu căng, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là tránh đối đầu trực diện với cơn phong ba này.
Ngươi cũng thấy đấy, Mạnh Ngạn tính tình hung hãn, có thù tất báo. Hắn lần này suýt chết, nếu như không lấy được một cái công đạo, hắn sớm muộn gì cũng sẽ tiếp tục đến làm phiền ngươi... Không chỉ có ngươi phải rời khỏi, nên mang theo người nào đi, trong lòng ngươi ắt đã rõ ràng. Tóm lại, chuyện này ta sẽ bẩm báo với Tư Không, tin tưởng Tư Không rất nhanh sẽ trở về Hứa Đô.
Đúng vậy, chuyện này nhất định là không tránh nổi liên can.
Vệ Di gật đầu:
- Văn Nhược yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Một màn khôi hài đầu hổ đuôi rắn (ngôn ngữ mạng: ý nói ban đầu khí thế to lớn, rùm beng, đến khi kết thúc lại bị làm nhẹ đi, gần như biến mất, hay nói cách khác là có đầu mà không có cuối), trở thành đề tài tán chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng trong thành.
Đêm đó, Lưu Sấm ở trong phủ mở tiệc chiêu đãi Mã Siêu, mọi người uống đến say mèm.
- Hiền đệ, ba ngày sau, ta sẽ theo phụ thân trở về Tây Lương.
- Nhanh như vậy đã quay về sao?
Mã Siêu nói:
- Vốn phụ thân cũng không định rời đi nhanh như vậy, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên quyết định trước tiên trở về, nói là đám người Hưu Chư làm loạn. Kỳ thật, đám người Hưu Chư vốn đã suy yếu lắm rồi, sao có thể có thể chạy đến làm loạn? Phỏng chừng phụ thân là gặp phải chuyện gì nên mới quyết định như vậy. Chỉ có điều lần từ biệt này huynh đệ chúng ta muốn tái ngộ lại thêm vô vàn khó khăn, cũng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại?
Y Đai Chiếu!
Lưu Sấm lập tức hiểu ra nguyên nhân Mã Đằng phải vội vàng rời khỏi. Đáng tiếc hiện giờ hắn lại không thể mời chào Mã Siêu, nếu không hắn thật sự rất muốn đưa cả Mã Siêu đi. - Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân. (Bốn bể có tri kỉ, chân trời cũng như kề bên) Ta hiểu nỗi khổ tâm trong lòng Mạnh Khởi, lại càng hiểu được tình cảnh khó khăn của ngươi, Cho nên ta có một đề nghị, không biết có nên nói ra không... - Hiền đệ cứ nói đừng ngại.
- Sau khi Mạnh Khởi làm Phục Ba tướng quân, lại là bậc trung lương của Đại Hán ta. Nếu đã là trụ cột của Hán thất, vẫn cần tuân thủ chặt chẽ luân lí. Mã Tướng quân cho dù đối xử với ngươi thế nào, chung quy vẫn là phụ thân của ngươi, điều luân lí đại nghĩa này khó có thể thay đổi. Nếu như ngươi ở bên y không thể khoái hoạt, sao không bắt đầu từ số không? Ta nghe người ta nói Tây Vực rộng lớn, Mạnh Khởi sao không đến đấy, tự gây dựng lên một mảnh trời của riêng mình? Ngươi canh giữ ở Võ Uy, thủy chung khó gây dựng tiền đồ, lại chịu sự điều khiển của Mã tướng quân. Nếu như ngươi khởi đầu lại từ con số không, cũng sẽ tránh được rất nhiều xung đột.
Mã Siêu dần dần dốc hết khổ tâm trong lòng nói ra.
Lưu Sấm nhớ mang máng trong Tam Quốc chí, Mã Siêu vốn chẳng màng đến sống chết của Mã Đằng, tự tiện khởi binh ở Tây Lương, khiến phụ tử Mã Đằng bị Tào Tháo hãm hại. Đây cũng thành một trong những cái cớ để đời sau công kích Mã Siêu, nói y lãnh huyết tàn nhẫn, không màng đến sống chết của phụ thân và huynh đệ, có sống cũng chẳng đáng được trọng dụng.
Nhưng những chuyện xấu xa giữa phụ tử Mã Siêu và Mã Đằng lại chẳng mấy ai nhắc tới.
Lưu Sấm cảm thấy Mã Đằng chán ghét Mã Siêu, thứ nhất là bởi vì Mã Siêu có huyết thống của người Khương, thứ hai là bởi vì thanh danh của y quá vang dội. Thêm vào đó Mã Siêu là con vợ kế, không tránh khỏi bị Mã Đằng kiêng kị. Bởi vì sự hiện hữu của Mã Siêu ảnh hưởng đến tiền đồ của con trưởng là Mã Thiết.
Một khi đã như vậy thì chi bằng dời đi.
Mã Siêu nghe xong lời này của Lưu Sấm, cũng hiểu được có phần có đạo lý, nhẹ nhàng gật đầu.
- Hải nội tồn tri kỷ. Thiên nhai nhược bỉ lân...
Y tự mình lẩm nhẩm một lượt, đột nhiên cười nói:
- Hiền đệ, đã ai nói với ngươi, tài nghệ văn chương của ngươi cũng không thua kém võ dũng của ngươi chưa?
- Ây, chuyện này thì...
Lưu Sấm chỉ là thuận miệng nói ra, căn bản cũng không cân nhắc quá nhiều. Sau khi nói xong hắn mới ý thức được mình vừa ngâm ra nửa câu thơ Đường.
- Mạnh Khởi đừng có giễu cợt ta, ngươi cũng biết, ta lớn lên trong xó chợ, mà mắt đầu cũng chỉ từ bụi cỏ dại... Tuy là Trịnh sư thu nhận ta làm môn hạ, nhưng ta tư chất ngu dốt, vẫn chưa học được nhiều lắm. Cho dù là di tác của phụ thân cũng là do Trịnh sư bắt đọc đấy thôi. - Haha, Mạnh Ngạn, ngươi quá khách khí rồi!
Mã Siêu vừa nói vừa đứng dậy.
Ngoài đình gió đêm mơn man thấm đẫm hơi xuân. Không khí ngào ngạt hương hoa... Mã Siêu nhìn cả đào viên nở rộ, đột nhiên quay đầu nói:
- Mạnh Ngạn, cả đào viên này đang độ nở rộ, thật là một thời khắc đẹp. Hiền đệ nếu không ngại ta có một nửa huyết thống người Khương, có nguyện kết nghĩa huynh đệ với ta không? Từ nay về sau có thể bảo vệ giúp đỡ lần nhau.