Chương 360: Quyển 1 Chương 243-Cự Khuyết (1)

Nếu Lã Bố không hôn mê, Trần Cung chưa hẳn dám đồng ý với quyết định của Lưu Sấm. Nhưng hiện tại Lã Bố đang hôn mê bất tỉnh, quyết định của Lưu Sấm không hề có bất kỳ trở ngại nào. Ít nhất, theo thế cục trước mắt, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu quả thực để cho Lã Bố chiếm đóng Quảng Lăng, không nói tới Tào Tháo, chỉ sợ Tôn Sách là người đầu tiên không muốn.

Cho dù Lã Bố bị trọng thương, thì y vẫn là một con mãnh hổ. Ai nguyện ý để cho một con mãnh hổ phục ở bên cạnh? Dù Tôn Sách là Tiểu Bá Vương của Giang Đông, nhưng sẽ vẫn cảm thấy áp lực lớn. - Hoàng thúc đã có quyết đoán như vậy, thì cứ dựa vào kế sách của Hoàng thúc.

Lưu Sấm và Trần Cung thương nghị lộ tuyến và cách thức rút lui thêm một lúc, Trần Cung mới cáo từ rời đi.

Nhìn bóng lưng của Trần Cung, Lưu Sấm nhịn không được thở dài một hơi. Theo tình hình trước mắt, không tồn tại vấn đề gì giữa hắn và Trần Cung…

Ngẫm lại cũng đúng. Lần này tới Từ Châu, hắn có nhiều biểu hiện không tầm thường. Đầu tiên là thấy trước được dị tâm của đám người Hầu Thành. Rồi sau đó ở huyện Lăng chống lại Trần Đăng. Trận chiến ở đồi Bồ Cô, hắn lại không ngại sinh tử cứu giúp Trương Liêu, đã được lòng rất nhiều người. Hạng người cuồng ngạo như Tào Tính, cũng nghe theo sự bố trí của Lưu Sấm, suất quân đóng ở Hoài Âm, trong khi không có mệnh lệnh của Lã Bố. Cao Thuận, Hách Chiêu, thì nghe theo lệnh Lưu Sấm, tọa trấn ở Hoài Phổ. Hôm nay Lưu Sấm cứu Trương Liêu, theo một trình độ nào đó, coi như thu phục được Trương Liêu.

Tám kiện tướng dưới trướng của Lã Bố, đi mất sáu người, còn lại hai người Trương Liêu và Tào Tính, tâm đã hướng về Lưu Sấm. Hơn nữa Cao Thuận, cho dù hiện tại Lã Bố có tỉnh lại, chỉ sợ cũng không có người nào nghe theo lệnh y. Bởi vì có một sự lựa chọn rất tốt đặt ở trước mặt mọi người.

Trần Cung…

Ha ha!

Trời tối, Lưu Sấm sai người gọi Trương Liêu dậy, bắt đầu rút binh.

Thực ra, trước lúc trời tối, Lưu Sấm đã sai Hạ Hầu Lan bảo vệ Lã Bố và Trần Cung lui lại trước. Hắn tự mình dẫn theo Phi Hùng Kỵ áp trận, cùng Trương Liêu và Hứa Chử rút khỏi Đồng quốc. Vào giờ Dần ngày thứ hai, thì tới cửa khẩu Tuy Lăng.

Hoàng Trân đã sớm chuẩn bị xong đội thuyền, đợi Lưu Sấm tới.

- Cha vợ cùng mọi người đã qua sông chưa?

Lưu Sấm đứng ở cửa khẩu, cùng Hứa Chử đi đầu vượt sông Hoài, lệnh cho Trương Liêu cản ở phía sau.

Đối với sự bố trí này, Trương Liêu rất cao hứng…Lưu Sấm lệnh cho y cản phía sau, chứng tỏ sự tín nhiệm của Lưu Sấm đối với y. Điều này cũng làm cho Trương Liêu có chút cảm động, càng quyết tâm làm tốt nhiệm vụ.

Hứa Chử thiện chiến, nhưng không phải là người cẩn thận. So sánh đôi bên, Lưu Sấm tin tưởng Trương Liêu hơn.

- Hồi bẩm công tử, Ôn Hầu đã được đưa tới Hoài Âm…Thuộc hạ đã nhờ Hạ Hầu Lan và Tiêu Lăng hộ tống ven đường, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm gì.

- Rất tốt!

Lưu Sấm gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi với sự bố trí thỏa đáng của Hoàng Trân. Lúc này, Trần Cung đi tới, thấp giọng nói:

- Hoàng thúc, theo thám mã hồi báo, quân tiền phong của Tào Tháo đã tới Đồng quốc.

Giờ đây, thần sắc của Trần Cung rất là tự nhiên. Y đã đảm nhiệm thân phận mưu sĩ cho Lưu Sấm, chủ động phái thám báo tìm hiểu tin tức.

- Tới thật nhanh!

Lưu Sấm nhịn không được cảm thán. Nếu không phải hắn kiên trì suốt đêm rút quân, chỉ sợ phải đấu với quân Tào một trận.

- Có biết chủ tướng của quân tiền phong là ai không?

- Là Hãm Trận Đô Úy Nhạc Tiến cùng với Tì Tướng Quân Từ Hoảng.

Lưu Sấm vừa nghe, hai mắt không khỏi híp lại, chợt lắc đầu, thở dài một tiếng.

Trần Cung kinh ngạc hỏi:

- Cớ sao Hoàng thúc thở dài?

Lưu Sấm nói:

- Ta vốn định cho Tào Tháo một bài học ở Tuy Lăng. Nhưng Tào Tháo phái Nhạc Tiến và Từ Hoảng tới, chỉ sợ không thể thực hiện được.

Nhạc Tiến, tự Văn Khiêm, người Dương Bình Vệ quốc. Y có dáng người thấp bé, dùng sự gan dạ sáng suốt anh liệt đi theo Tào Tháo. Về sau Tào Tháo nổi dậy, Nhạc Tiến trở về quê mình mộ binh, được hơn ngàn người, phong làm Hãm Trận Đô Úy. Đầu năm Hưng Bình, Nhạc Tiến đón đánh Lã Bố ở Bộc Dương. Năm Hưng Bình thứ hai, tấn công Trương Siêu ở Ung Khâu. Hiện tại được phong làm Quảng Xương Đình Hầu, là đại tướng dưới trướng của Tào Tháo, rất được Tào Tháo tín nhiệm.

Lại nói tiếp, Nhạc Tiến và Lã Bố từng giáp mặt nhau, cho nên Trần Cung không xa lạ gì với y. Sách sử ghi lại: Nhạc Tiến giỏi võ, kế lược chu toàn, là người trung nghĩa. Mỗi lần chiến đấu thường làm Đốc soái, kiên cường dũng mãnh, không gì không phá được. Người này chính là một trong năm lương tướng dưới trướng của Tào Tháo tương lai.

Tuy nhiên, về Từ Hoảng, Trần Cung không biết nhiều lắm. Từ Hoảng vốn là thủ hạ của Dương Phụng. Về sau Tào Tháo nghênh phụng Thiên Tử, mới tìm tới nương tựa Tào Tháo. Sau khi đi theo Tào Tháo, công tích của Từ Hoảng cũng không rõ ràng lắm, cho nên danh vọng không cao. Trần Cung không biết Từ Hoảng cũng là lẽ thường.

Nhưng, một người xuyên việt như Lưu Sấm, sao có thể không biết Từ Hoảng chứ? Cũng là một trong năm lương tướng dưới trướng của Tào Tháo, Từ Hoảng được hậu thế đánh giá rất cao. Tào Tháo càng tán thưởng Từ Hoảng: Từ tướng quân có dáng dấp của Chu Á Phu!

Nếu chỉ là một Nhạc Tiến, Lưu Sấm còn có thể hạ quyết tâm giáo huấn một phen. Nhưng giờ thêm cả Từ Hoảng, Lưu Sấm có chút đau đầu. Một cương liệt dũng mãnh, một cẩn thận tỉ mỉ. Một kế lược chu toàn, một trị quân nghiêm cẩn. Hai người hợp tác với nhau, Lưu Sấm thật không có vài phần nắm chắc. Ở đồi Bồ Cô, hắn dám xông doanh, bởi vì hắn căn bản không để Tống Hiến vào mắt.

Nhưng Nhạc Tiến, Từ Hoảng…

Ngẫm lại, hay là thôi đi!

Binh lực quân Tào vốn chiếm thế thượng phong. Cộng thêm năng lực của Nhạc Tiến và Từ Hoảng, Lưu Sấm không có chút nắm chắc nào.

- Có biết khi nào hai người kia tới nơi không?

- Theo lời thám mã, hai người đó sau khi chiếm cứ Đồng quốc, cũng không lập tức truy kích, mà đóng quân phòng thủ.

Lưu Sấm nghe xong, không khỏi lắc đầu cười khổ.

- Nếu đêm trước đồi Bồ Cô là do hai người đó tọa trấn, chỉ sợ chúng ta rất khó đào thoát. Công Đài, lập tức thông tri cho Văn Viễn, lệnh cho y tăng nhanh tốc độ qua sông. Tới trước hửng đông toàn quân phải qua hết. Tuy nhiên, trước khi qua sông, phải phá hủy toàn bộ thuyền bè trong phạm vị một trăm dặm bờ sông. Dù chưa hẳn có thể ngăn cản được Tào Tháo, nhưng cũng có thể kéo dài tiến độ của quân Tào. Đúng rồi, còn bảo Văn Viễn trú quân ở nơi này ba ngày. Ba ngày sau tụ hợp ở Hoài Âm. Tào Tháo muốn qua sông, nhất định không phải là việc gì khó.

Lưu Sấm muốn Trương Liêu đóng quân ở đây ba ngày, cũng không phải là muốn Trương Liêu giáo huấn Tào Tháo, mà là phô trương thanh thế, kéo dài thời gian.

Trần Cung lập tức hiểu ra ý đồ của Lưu Sấm, liền khom người tuân mệnh, vội vàng rời đi.

- Công tử, chúng ta cứ bỏ chạy như vậy sao?

Hứa Chử đi tới phía trước, thấp giọng hỏi.

Lưu Sấm ôm lấy bả vai của Hứa Chử:

- Lão Hổ ca, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Hiện tại so với Tào Tháo, chúng ta vẫn còn quá nhỏ yếu. Không nên liều mạng với y. Đợi chúng ta lớn mạnh, một ngày nào đó có thể đối kháng với Tào Tháo.

Tuy Hứa Chử không cam tâm, nhưng vừa nghe lời này của Lưu Sấm, vẫn là ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Sau khi hửng đông, Trương Liêu và Trần Cung qua sông xong.

Lưu Sấm lại phân phó Trương Liêu một phen, đồng thời lưu lại Hoàng Trân hiệp trợ Trương Liêu, cùng hai nghìn binh mã, để cho Trương Liêu chỉ huy.

- Văn Viễn, nhớ lấy, không thể liều mạng với Tào Tháo. Hiện tại chúng ta không có thực lực đó. Liều mạng với Tào Tháo không phải là thượng sách.Ta muốn ngươi ở lại đây, là để kéo dài làm chậm tiến độ của quân Tào Tháo. Ba ngày, nhớ là ba ngày sau, phải lui lại Hoài Âm, không được để xảy ra sai lầm. - Liêu tuân mệnh!

Đối với Trương Liêu, Lưu Sấm rất yên tâm. Hắn tin vào năng lực của Trương Liêu, cũng tin rằng Trương Liêu biết được nặng nhẹ. Dưới trướng của Lã Bố, Lưu Sấm coi trọng Cao Thuận và Trần Cung, nhưng nếu nói coi trọng nhất, vẫn là Trương Liêu.

Sau khi bố trí xong hết thảy, Lưu Sấm suất lĩnh Phi Hùng Kỵ rời khỏi cửa khẩu Tuy Lăng, đi thẳng tới Hoài Âm.

Đêm đó, có một đội binh mã tới Hoài Âm, Tào Tính dẫn quân ra ngoài thành đón chào. Vừa nhìn thấy Lưu Sấm, Tào Tính liền đi lên vái chào:

- Hoàng thúc cao nghĩa, Tào Tính vô cùng cảm kích. Hoàng thúc có việc gì cứ việc phân phó, Tào Tính nhất định sẽ làm theo.

Đây chẳng khác gì tỏ thái độ quy phục, đã khiến cho Lưu Sấm cảm thấy rất nghi hoặc. Hắn vội vàng đỡ Tào Tính đứng lên, hỏi thăm mới biết được, đây là do Nghiêm phu nhân phân phó.

Khi Nghiêm phu nhân biết được Lã Bố trọng thương hôn mê, liền truyền lệnh cho Tào Tính, tất cả binh mã sở thuộc đều phải nghe theo lệnh Lưu Sấm, không được có điều gì vi phạm.

Rốt cuộc là mẹ vợ đau xót con rể. Nghiêm phu nhân lo lắng đám kiêu binh hãn tướng dưới trướng Lã Bố kia sẽ không chịu quản thúc, liền dứt khoát giao cho Lưu Sấm toàn quyền chỉ huy.

Lưu Sấm nghe xong, liền trấn an Tào Tính vài câu, rồi sau đó dẫn theo người vội vàng đi tới huyện nha Hoài Âm.