- Chủ công, Phi Hùng chưa diệt, thì còn nguy hiểm hơn cả Hao Hổ.
Quách Gia nhẹ nhàng nói một câu, dường như đang nhắc nhở Tào Tháo. Trong mắt Tào Tháo hiện lên một tia lạnh lùng…Đúng vậy, đầu Phi Hùng này có vẻ như còn khó đối phó hơn cả Hao Hổ.
Nếu không thể diệt trừ, tất thành cái họa tâm phúc.
Nhưng vấn đề là, làm sao mới có thể diệt trừ đầu Phi Hùng kia?
Tào Tháo nói:
- Chư quân, có ai nguyện thay ta, đi lấy thủ cấp của Phi Hùng kia không?
Lời này vừa ra đại điện bỗng lặng ngắt như tờ. Đám tướng lĩnh quân Tào đều lộ vẻ khó xử…Nhớ ngày đó, một Hao Hổ đã khiến trong lòng bọn họ run sợ. Hiện tại lại tới một Phi Hùng khó đối phó hơn cả Hao Hổ, ai có thể ngăn cản được? - Chủ công, thuộc hạ biết một người có thể đấu được Phi Hùng.
Đồng Chiêu đứng ra, lớn tiếng nói. Tào Tháo vừa nghe, vội vàng hỏi:
- Công Nhân muốn tiến cử người nào?
- Dưới trướng của Lưu Bị, Lưu Huyền Đức có Quan Vũ, Trương Phi dũng lực hơn người, nhất định có thể lấy được đầu Lưu Sấm.
Đổng Chiêu còn dưa dứt lời, Tuân Du đột nhiên nói:
- Quan Vũ, Trương Phi đúng là dũng mãnh…Nhưng Công Nhân phải hiểu rằng, không chỉ một mình Lưu Sấm có dũng lực. Theo ta được biết, bên cạnh hắn có hổ si Hứa Chử, trước đây ở chân núi Túc Dương, từng bất phân thắng bại với Trương Phi. Hơn nữa, dưới trướng của Lã Bố còn có Trương Liêu đang theo bên cạnh Lưu Sấm. Liệu Trương Phi và Quan Vũ có thể địch nổi bọn họ không?
Tuân Du là dòng dõi Tuân thị ở Dĩnh Xuyên, tuổi còn lớn hơn Tuân Úc. Nhưng nếu luận về bối phận, thì y vẫn thấp hơn Tuân Úc. Y là người giỏi về biến hóa chiến thuật và giỏi về cơ biến, cũng là một trong những mưu sĩ quan trọng bên người Tào Tháo.
Đồng Chiêu biến sắc, lập tức cười khổ lùi xuống.
Quách Gia nói:
- Chủ công, Lã Bố sống chết không rõ, Lưu Sấm lui về phòng thủ Đồng Quốc…Kế tiếp, hắn tất nhiên sẽ lui tiếp phòng thủ Hoài Nam, dùng sông Hoài phân giới. Cho nên một trận chiến này không thể dừng lại được. Nếu không thể tiêu diệt Lưu Sấm, cũng không thể để cho hắn chiếm giữ Quảng Lăng.
Tào Tháo giật mình:
- Ý của Phụng Hiếu là…
Sắc mặt của Quách Gia âm tình bất định, một lát sau nói:
- Thuộc hạ có một kế, có thể đuổi Lưu Sấm ra khỏi Quảng Lăng. Nhưng nếu dùng kế này, Chủ công muốn lấy tính mạng của Lưu Sấm, chỉ sợ có chút phiền phức.
Tào Tháo nhíu lông mày rậm:
- Mời Phụng Hiếu nói rõ hơn.
Quách Gia đi lên phía trước, nói nhỏ vài câu vào tai Tào Tháo. Sắc mặt của Tào Tháo cũng xảy ra biến hóa. Y trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Một khi đã như vậy, thì làm theo kế của Phụng Hiếu.
Đồng Quốc, là một huyện quốc, cũng là nước mà họ Lưu phong. Tuy hiện tại Đồng Quốc đã bị họ Lưu bài trừ khỏi tông tộc, nhưng vẫn để tên là Đồng Quốc.
Sau khi Lưu Sấm đánh tan quân Tào ở đồi Bồ Cô, liền dẫn theo Hứa Chử, Trương Liêu nhanh chóng quay về Đồng Quốc, cùng đám người Hạ Hầu Lan, Trần Cung hội quân.
Lã Bố hôn mê bất tỉnh nằm trên giường. Lưu Sấm đi thăm Lã Bố xong, vẻ mặt cũng đầy sầu lo.
- Tình hình của Quân Hầu thật không khả quan.
Hắn thở dài:
- Ta đã lệnh cho Hoàng Trân dẫn người tiếp ứng ở Tuy Lăng. Chúng ta phải mau chóng tới Tuy Lăng, vượt sông rồi tới Hoài Âm. Nếu ta sớm biết cha vợ bị thương, thì đã phái người dẫn Ngô tiên sinh tới Tuy Lăng rồi. Chỉ có điều, hiện tại đã không còn kịp. Chúng ta phải mau chóng hành động, vượt qua sông trước, rồi sau đó mang cha vợcha vợ tới Hoài Âm. Ta đoán chừng không bao lâu nữa, Tào Tháo sẽ dẫn binh truy kích, Đồng Quốc không thể giữ được.
Trần Cung không ngừng gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Vậy lương thảo ở Hạ Tương cùng tình hình huyện Lăng như thế nào rồi?
- Lương thảo Hạ Tương đã vận chuyển xong, nhưng còn huyện Lăng…
Lưu Sấm do dự một lát, nói tình hình chiến đấu ở huyện Lăng cho Trần Cung. Vừa nghe Thành Liêm không ngờ cũng phản bội Lã Bố, Trương Liêu liền nổi trận lôi đình. - Thành Liêm đầu hàng, Hoài Phổ tất nhiên nguy cấp rồi. Ta đã lệnh cho Văn Hướng quay lại Hoài Âm. Đồng thời điều đội của Hách Chiêu hạ trại ở bên kia Hoài Phổ. Hiện tại chỉ sợ Tào tướng quân và Hứa Chử đã tới Hoài Âm. Cho nên, giờ đây chúng ta phải mau chóng hành động. Kéo càng lâu, thì càng nguy hiểm. - Vậy còn lương thảo ở huyện Lăng…
Lưu Sấm khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Yên tâm, lương thảo ở huyện Lăng, ta đã sai người phân phát cho dân chúng ở đấy rồi. Trừ khi Trần Đăng cướp lương thực lại từ tay dân chúng…Tuy nhiên, nếu thật như vậy, thanh danh của Trần Đăng ở Quảng Lăng, chỉ sợ sẽ bị hủy hết.
Hắn nói xong, liền ngồi xuống ghế dựa.
- Văn Viễn, ngươi liên tục chiến đấu chắc đã mệt rồi. Nên đi ăn cái gì đó rồi nghỉ ngơi đi. Đến tối, ta sẽ phái người gọi ngươi, cùng ta quay về phòng thủ Hoài Nam.
Trương Liêu nhìn ra, Lưu Sấm hình như có chuyện muốn nói với Trần Cung, cho nên liền cáo từ rời lui.
- Công Đài, thế cục hiện tại đã vượt quá ý liệu của ta. Không ngờ cha vợ lại bị trọng thương.
Trần Cung đỏ mặt, lộ vẻ xấu hổ:
- Trước đây Hoàng thúc từng nhắc nhở Cung, không nghĩ tới…Đây là tội của Cung, kính xin Hoàng thúc trách phạt.
Lã Bố hôn mê bất tỉnh, Lưu Sấm liền trở thành người đưa ra quyết định. Không nói tới thân phận địa vi của Lưu Sấm. Chỉ riêng biểu hiện của hắn ở đồi Bồ Cô, cũng đủ để khiến Trần Cung vui lòng phục tùng.
Lưu Sấm khoát tay chặn lại:
- Công Đài không cần tự trách. Lúc trước ta cũng chỉ là đoán mò mà thôi, chứ không có bất kỳ chứng cứ nào. Hơn nữa đám người Hầu Thành xảo trá quỷ quyệt, càng giỏi về ngụy trang. Cho nên đây không phải là sai lầm của ngươi. Là do đám người Hầu Thành quá giảo hoạt…Hơn nữa hiện tại không phải là thời điểm để trách vấn. Chúng ta lùi về phòng thủ Hoài Nam, chỉ sợ cũng khó mà kiên trì được lâu. Tào Tháo quyết sẽ không dễ dàng lui binh.
Trần Cung nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thúc đã có diệu kế?
Lưu Sấm do dựt một chút:
- Không tính là diệu kế, chỉ là một ý tưởng mà thôi.
- Xin lắng tai nghe.l
Lưu Sấm nói:
- Hoài Nam, là nơi bốn bề thọ địch. Mặc dù Tôn Sách và ta có quan hệ thân thiết, nhưng y chưa hẳn nguyện ý để cho chúng ta chiếm đóng Quảng Lăng. Có câu rằng, giường bên cạnh sao có thể để người khác ngủ say…Tôn Bá Phù có suy nghĩ đó cũng hợp tình hợp lý. Mà Tào Tháo càng không dễ dàng tha thứ cho chúng ta chiếm đóng Hoài Nam. Đó thủy chúng là cái họa tâm phúc của y. Mà nay Tào Tháo đã chiếm giữ hơn phân nửa Từ Châu, chắc hẳn sẽ xuất binh đánh Quảng Lăng.
Mà cha vợ vừa bại trận, sĩ khí đang thấp. Vả lại Quảng Lăng là căn cơ của họ Trần, chúng ta ở Quảng Lăng căn bản không hề có ưu thế. Cho nên ta có ý định vứt bỏ Quảng Lăng, quay về Bắc Hải… Với ý tưởng này của Lưu Sấm, Trần Cung đã sớm có chuẩn bị, nên cũng không cảm thấy giật mình.
- Nhưng đường quay về Bắc Hải đã bị ngăn chặn. Chẳng lẽ phải giết một đường máu để trở về?
Lưu Sấm không nhịn được cười nói:
- Ta không phải là siêu nhân, cho dù ta có thể chiến, chỉ sợ Lang Gia cũng đã sức cùng lực kiệt.
Hiện giờ Bắc Hải đang gặp phải chiến sự. Tào Tháo đã lệnh cho Lã Càn, Vu Cấm đóng quân ở Thái Sơn và quận Lang Gia, viện quân Bắc Hải cũng khó mà đi lại. Cho nên ta có ý định đi bằng đường biển…Trước kia ta nghe người ta nói, Tôn Sách thiếu thốn lương thảo.
Cho nên ta muốn dùng hai trăm ngàn hộc lương thảo ở Hoài Nam để đổi lâu thuyền của Tôn Bá Phù sử dụng. Chúng ở Quảng Lăng chậm rãi phòng thủ, rồi sau đó luân phiên rút lui khỏi Quảng Lăng. Ta tin tưởng, có hai trăm ngàn hộc lương thực này, Tôn Bá Phù chắc chắn sẽ không cự tuyệt.