Chương 361: Quyển 1 Chương 243-Cự Khuyết (2)

Đối với Hoài Âm, Lưu Sấm cũng không xa lạ gì.

Nhớ ngày đó, hắn hai lần xông vào Hoài Âm. Lần thứ hai còn khiến quấy Hoài Âm đến trời long đất lở. Cho nên vừa vào thành, Lưu Sấm quen đường đi thẳng tới huyện nha. Mới vừa vào huyện nha, đã thấy Nghiêm phu nhân dẫn theo Điêu Thuyền và Tào thị chào đón. Vừa thấy Lưu Sấm, Nghiêm phu nhân liền ôm Lưu Sấm, nghẹn ngào khóc rống: - Mạnh Ngạn, cuối cùng con đã trở lại…

Lưu Sấm chấn động!

Lẽ nào Lã Bố đã…

- Phu nhân, cha vợ ngài…

- Vừa mới tỉnh, đang ở hậu trạch chờ con.

Doạt chết người!

Vừa nãy Lưu Sấm thấy bộ dáng cực kỳ bi ai của Nghiêm phu nhân, còn tưởng rằng Lã Bố đã chết. Hắn vội vàng an ủi Nghiêm phu nhân một hồi, bái kiến qua Điêu Thuyền và Tào thị, liền dẫn Trần Cung đi nhanh tới hậu trạch, bỗng giáp mặt với Ngô Phổ đang từ trong đi ra ngoài.

Lưu Sấm tiến lên, nắm lấy tay Ngô Phổ:

- Ngô tiên sinh, cha vợ của ta thế nào rồi?

Ngô Phổ thở dài:

- Thương thế của Ôn Hầu rất nặng, có hai chỗ trí mạng. Cánh tay phải của ngài ấy bị trọng thương, sau này chỉ sợ không nâng được đồ vật nặng. Cộng thêm vết thương ở đùi không nhẹ, cho dù chữa tốt, cũng trở nên tàn tật.

Lưu Sấm vừa nghe, không khỏi hít sâu một hơi. Nói như vậy, chẳng phải Lã Bố biến thành người tàn phế sao?

- Còn có, chỗ Ôn Hầu trúng tên nhiễm độc nặng. Tuy đã kịp thời ức chế, nhưng độc đã thấm tận xương. Dù ta đã giả trừ đi một phần lớn, nhưng vẫn không thể trừ hoàn toàn được. Nếu gia sư ở đây, còn có thể có biện pháp. Nhưng với khả năng của ta, chỉ có thể bảo trì độc tính không phát tác, chứ không thể diệt trừ tận gốc được. Còn nữa, thương thế của Ôn Hầu chưa lành, cho nên không thể để cho ngài ấy tức giận, nếu không chỉ làm độc tính phát tác mà thôi.

Lưu Sấm vừa nghe, không khỏi âm thầm kêu khổ.

Sư phụ của Ngô Phổ là Hoa Đà, Lưu Sấm đương nhiên biết hiện tại Hoa Đà đang ở đâu. Đầu năm, Lưu Sấm từng phái người tới huyện Tiếu và Niết Dương, gửi hai phong thư cho Hoa Đà và Trương Cơ. Trương Cơ chính là Trương Trọng Cảnh, đời sau đại danh đỉnh đỉnh. Trong thư hắn có viết, nguyện ý cung cấp cho Hoa Đà và Trương Trọng Cảnh tất cả điều kiện để giúp hai người biên soạn sách thuốc lưu lại cho đời sau. Phải biết rằng cuốn ‘Thương Hàn luận’ của Trương Trọng Cảnh chính là một trong những tác phẩm trung y kinh điển của đời sau. Mà cuốn ‘Thanh Nang Thư’ do Hoa Đà viết, tiếc rằng không được truyền lưu đời sau. Cho nên đời sau ngoại khoa vẫn là điểm yếu của trung y. Nếu ‘Thanh Nang Thư’ của Hoa Đà có thể truyền lưu, thì tình hình sẽ khác.

Trương Trọng Cảnh là thư hương môn đệ, xuất thân quan lại, từng làm Thái Thú Trường Sa. Sau loạn Khăn Vàng, ông ấy quay về quê nhà. Mà tình cảnh của Hoa Đà, còn thê thảm hơn Trương Trọng Cảnh.

Mặc dù Hoa Đà xuất thân từ gia tộc họ Hoa ở huyện Tiếu. Gia tộc này còn có một danh nhân rất nổi tiếng, chính là đại tướng thủ hạ của Đổng Trác, Hoa Hùng. Luận về bối phận, Hoa Hùng và Hoa Đà đồng lứa. Chỉ là Hoa Đà thuộc về chi thứ, mà lại học y thuật, nên không có nhiều địa vị. Cũng vì nguyên nhân đó, mà Hoa Đà rất háo danh.

Lưu Sấm tạo giấy biên thư ở núi Bất Kỳ, có thể nói là tụ tập rất nhiều danh sĩ đương thời.

Lưu Sấm đưa ra lời mời với Trương Trọng Cảnh và Hứa Đô, hai người sao có thể cự tuyết sự hấp dẫn đó?

Phải biết rằng, lần này Lưu Sấm biên thư, chính là theo ‘Tứ Khố Toàn Thư’ của đời sau, bao gồm bốn bộ kinh, sử, tử, tập. Nói cách khác, chỉ cần Hoa Đà và Trương Trọng Cảnh có thể hoàn thành tác phẩm của bọn họ, là có thể lưu danh trong Tứ Khố Toàn Thư. Đây là vinh quang như thế nào?

Không nói là Hoa Đà, cho dù là Trương Trọng Cảnh cũng không thể chống đỡ được sự hấp dẫn như vậy, liền vui vẻ nhận lời.

Nhưng vấn đề là, Hoa Đà không ở Bất Kỳ. Nếu Lưu Sấm đi đường bộ, chỉ sợ phải mất thời gian rất lâu mới mang Lã Bố đưa tới vịnh Giao Châu… Nếu muốn một biện pháp, thì chính là cất bước Lã Bố!

Lưu Sấm vừa nghĩ, vừa đi vào phòng ngủ.

Hắn bảo Trần Cung đi cùng hắn vào trong. Chỉ thấy Lã Bố tựa ở đầu giường, vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt vô thần. Khi y nhìn thấy Lưu Sấm, hai mắt chợt sáng ngời, giãy dụa muốn ngồi dậy.

Lưu Sấm liền tiến lên phía trước nâng Lã Bố:

- Cha vợ, cha đừng cử động, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

- Mạnh Ngạn…

Lã Bố cầm lấy tay Lưu Sấm, hai mắt rưng rưng.

Hơn nửa ngày, y khẽ nói:

- Cha hối hận lúc đầu không nghe lời con, nên mới bị kẻ gian hãm hại.

Lã Bố thực sự hối hận. Phải biết rằng, lúc trước Lưu Sấm có ý tốt nhiều lần nhắc nhở y, y lại sinh ra sự nghi kỵ với Lưu Sấm.

Lưu Sấm đỡ Lã Bố nằm xuống, rồi ngồi bên cạnh y.

- Cha vợ đừng tức giận, người đang làm, trời đang nhìn…Giờ đây Thành Liêm, Ngụy Tục và Tống Hiến đã bị chém đầu. Hầu Thành, Tang Bá dù có thể tiêu dao, nhưng con hứa với cha vợ rằng, sớm muộn gì có một ngày, con sẽ lấy đầu hai người đó, trút giận cho cha vợ. - Khụ, khụ, khụ…

Tâm tình của Lã Bố có chút kích động, ho khan vài tiếng, giữ chặt lấy tay của Lưu Sấm, nói:

- Mạnh Ngạn, ta biết con chắc chắn sẽ trả thù cho ta.

Y thở dốc một hơi, nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, y mở mắt ra nói:

- Mạnh Ngạn, con nói thật cho ta biết, thế cục hiện tại bây giờ thế nào? Quảng Lăng có khả năng thủ vững không?

- Điều này…

Lưu Sấm không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Ngô Phổ đã nhắc nhở hắn, đừng khiến cho Lã Bố kích động. Tuy nhiên, dù hắn không mở miệng, Lã Bố cũng hiểu ý của hắn, liền quay đầu nhìn Trần Cung: - Công Đài, ngươi nói cho ta biết…

Trong lòng Trần Cung khổ sở, nhưng vẫn thành thành thật thật nói:

- Quân Hầu, thế cục không tốt. Hiện giờ Quảng Lăng là một tòa cô thành, không có quân đội nào giúp đỡ, khó có thể duy trì lâu. Dù Hoàng thúc đã sai người giữ nghiêm Hoài Thủy, nhưng Hoài Thủy dài dằng dặc như vậy, binh lực bên ta vốn không đủ, nếu lại phân tán ra, chỉ sợ càng khó kiên trì. Mà thực lực của Tào Tháo chính thịnh, cộng thêm hàng quân của Hầu Thành, binh lực đã vượt qua tám vạn. Mà Quảng Lăng hiện giờ, chẳng qua chỉ hơn vạn người mà thôi…Tào Tháo, nhất định sẽ không để chúng ta chiếm giữ Quảng Lăng. - Công Đài!

Trong lòng Lưu Sấm run lên, vội vàng quát bảo Trần Cung ngưng lại. Sao biết Lã Bố cầm lấy tay của Lưu Sấm:

- Mạnh Ngạn không cần phải lo lắng, cuộc đời Lã Bố ta dù không có quá nhiều thành tựu, nhưng kinh nghiệm có rất nhiều. Những việc đó còn chưa đủ để khiến ta tức giận. Quảng Lăng đã không thể thủ vững, không biết Mạnh Ngạn có tính toán gì không?

Lưu Sấm do dự một lát, tâm nhất hoành, nói kế hoạch của hắn cho Lã Bố nghe. Chuyện này, hắn nhất định phải nói rõ với Lã Bố. Nếu như không có Lã Bố duy trì, chỉ sợ hắn rất khó buông tay buông chân để làm. Nhưng liệu Lã Bố có đồng ý? Lưu Sấm cũng không chắc chắn lắm.

Hắn chỉ hy vọng, Lã Bố có thể nhìn nhận rõ vấn đề….

Sao biết, Lã Bố nghe xong lời Lưu Sấm, phát ra một tiếng thở dài sâu kín.

- Biết được Mạnh Ngạn đã sớm có an bài, ta có thể yên tâm rồi.

- Cha vợ…

- Mạnh Ngạn, con đừng sốt ruột, nghe ta nói hết đã. Ta không có ý trách con. Con làm rất tốt, ta rất hài lòng. Nếu như tay chân của ta lành lặn, nói không chừng sẽ phản đối kế hoạch của con mà thủ vững Quảng Lăng…Mặc dù Tào Tháo có thêm binh mã Từ Châu của ta, nhưng lương thảo đã bị con mang đi. Tin rằng không lâu nữa, y sẽ gặp phải vấn đề về lương thực. Tuy nói nguy hiểm, nhưng ta nguyện ý đấu với y một trận. Chỉ là hiện tại, ta…Chủ ý của con rất tốt. Quảng Lăng xác thực không phải là nơi có thể thủ vững. Ta vốn đang có chút bận tâm, ngươi nóng đầu muốn chiến với Tào Tháo một trận. Nhưng nay ngươi đã có an bài, vậy thì cứ làm theo lời ngươi nói. Tin rằng ngươi có thể mang tới cho mọi người một con đường sống.

Lưu Sấm trầm mặc!

- Mạnh Ngạn!

- Cha vợ, có gì phân phó?

Lã Bố duỗi tay trái, lấy một thanh bảo kiếm ở bên cạnh, đưa cho Lưu Sấm.

- Thanh kiếm này, chính là thanh kiếm mà năm đó Thiên Tử tặng cho, sau khi theo Vương Doãn, tru sát Đổng Trác. Nó có tên là Cự Khuyết. Tương truyền, thanh kiếm này chính là do đại sư Âu Dã thời Xuân Thu đúc thành, có thể chẻ đôi ngọn tóc, chém sắt như bùn. Từ trước tới nay ta thường mang theo bên người, rất là yêu thích. Nay giao cho con nắm giữ đại cục, toàn quyền phân phó, nếu có người dám không nghe hiệu lệnh của con, con tùy ý cầm thanh kiếm này xử lý, không cần băn khoăn.

Cự Khuyết, một trong mười danh kiếm của Trung Quốc? Lưu Sấm cơ hồ có chút thất thần, sững sờ nhận lấy bảo kiếm Cự Khuyết.

Thanh Cự Khuyết này dài ba thước tam tấc, chuôi kiếm dài bảy tấc.

Lưu Sấm cầm chặt vỏ kiếm, chợt nghe lang một tiếng, bảo kiếm rời vỏ. Một khí tức lạnh lẽo phả vào mặt, khiến cho Lưu Sấm nhịn không được run rẩy một cái. Lưỡi kiếm này rộng chừng năm tấc, nặng chừng năm cân, khiếm khí lành lạnh. (Một cân Trung Quốc bằng ½ kg)

Trong lòng hắn vô cùng vui mừng. Tuy nhiên, hắn vui mừng cũng không phải là có được danh kiếm mà thiên hạ truyền miệng. Mà là vì ý nghĩa đại biểu của thanh kiếm này.

Lã Bố giao thanh kiếm này cho Lưu Sấm, cũng đại biểu từ nay về sau, y buông tha binh quyền trong tay, hơn nữa còn đem hết lực lượng của mình giao cho Lưu Sấm. Đừng nhìn hiện tại Lã Bố chỉ còn lại bốn người Tào Tính, Cao Thuận, Trương Liêu và Trần Cung đi theo. Nhưng bốn người này đã đủ để chống đỡ thiên quân vạn mã!

Lưu Sấm nhận lấy bảo kiếm Cự Khuyết, trịnh trọng đứng lên, hướng Lã Bố vái chào:

- Xin cha vợ yên tâm, tiểu tế sẽ không phụ lòng nhờ vả của cha vợ. Chắc chắn khiến thanh kiếm này dương danh thiên hạ.

Lã Bố nghe xong, như là tháo được một gánh nặng trong lòng. Khuôn mặt vốn không hề tức giận, lộ ra một nụ cười ấm áp, hiền lành.

- Mạnh Ngạn, từ nay về sau, cái tên Phi Hùng sẽ do con sở hữu, đừng phụ lòng với uy danh của Phi Hùng Quân. Trước đây, Lưu Sấm có Phi Hùng Vệ, Lã Bố có Phi Hùng Quân… Hai đội nhân mã đều là Phi Hùng, cho nên Phi Hùng Vệ của Lưu Sấm một mực không được thế nhân thừa nhận. Ngày nay, hai đội Phi Hùng hợp lại làm một, cũng đại biểu cho sau này Lã Bố rời khỏi vũ đài tranh bá rồi.

Lưu Sấm cầm lấy Cự Khuyết trong tay, lần nữa vái chào.

- Cha vợ, Sấm sẽ khiến cho người trong thiện hạ vừa nghe thấy cái tên Phi Hùng sẽ phải run sợ.