Chương 3: Gây thù (1)

Chương 3: Gây thù (1)

Đường Thất cảm thấy hình như mình nhạy cảm quá hay sao vậy??? Sao cứ thấy con nhóc này quái quái, không gây cảm giác nguy hiểm nhưng cũng không mấy an toàn. Nhất là sau vụ đó, anh hoàn toàn không cảm thấy những đứa trẻ đáng yêu nữa, càng đẹp càng độc là cái kết luận sau khi mọi việc xảy ra. Nhìn đôi mắt con bé đó anh thà nhìn chủ thượng tốt hơn, không phải anh không sợ mà là còn có chút quen thuộc. (T.T) Nhưng anh chỉ dám nghĩ chứ không dám nói nữa vì sau một tràng câu anh nói lúc nãy đã nhận đủ ánh mắt không mấy hài lòng của chủ thượng rồi. Bởi vì, ngài ghét nhất kẻ lắm mồm và trái mệnh lệnh – mà anh chưa có lệnh mà đã phát ngôn, 1 hành động phạm cùng lúc 2 lỗi. Lại sắp đau toàn thân rồi. ( ĐT: Nội tâm rơi lệ ..T.T - YY: Ai bảo lắm mồm!!! )

Một giọng trầm ổn vang lên: “Mang đi”

Không có một tia ấm áp nào nhưng lại cho cô cảm giác an toàn đến lạ. Mà cô, cũng không hiểu tại sao?

Chỉ 2 từ ngắn ngủi nhưng lại làm làm mọi người hoàn hồn chỉ trừ người vừa mở miệng thì ai cũng ngạc nhiên, kể cả cô. Cô cứ nghĩ phải diễn một lúc, nói thêm vài ba câu đáng thương nữa cơ, thằng này dễ lừa vậy cơ á??? Không không, kẻ tâm cơ không bao giờ để lộ cho người khác nhìn ra mình nghĩ gì. Đặc biệt là hắn, cô cảm thấy hắn rất nguy hiểm, đạt điểm tối đa 100/100, nằm ở nhiệm vụ cấp S+. Nhưng cô tạm thời phải đi cùng hắn, những người thông minh đều nhìn ra được, sẽ không ngu mà trực tiếp động đao với hắn, ám sát càng không, vì cô nhìn thấy lệ khí trong mắt hắn mãnh liệt hơn bất cứ điều gì. Ai muốn chết thì nhào vô, ngu thì đừng trách, đương nhiên cô là người thông minh. Nịn hắn còn không kịp, cô cảm thấy bước tiếp theo mình nên làm thế nào rồi.

Vì Đường Thất đang giữ vật quan trọng trong người không thể để người khác phát hiện nên Đường Nhị phải miễn cưỡng túm cổ cô lên lưng ngựa sau mệnh lệnh vừa rồi. Tuy cũng bất ngờ với quyết định vừa rồi của chủ thượng nhưng càng hiểu rõ hơn là không nên thắc mắc quyết định củ ngài. Ngài làm gì đều có lý do của mình, đừng coi thường ngài còn trẻ tuy mới 17 tuổi nhưng đã là chiến thần của Nam Cự Quốc, dụng binh như thần. Năm 5 tuổi đã được Thần Tăng Đại Huyền Quang chỉ điểm, một lần chỉ điểm tu luyện đến 9 năm với quay về hoàng cung, vừa về đã lộ ra sự thông minh cơ trí của bậc đế vương, bày mưu bày dũng giúp hoàng thượng thu về 9 thành đô và 18 thủ phủ của 2 nước liên bang mạnh nhất sánh ngang với Nam Cự Quốc là Thiên Du Quốc và Đông Trụ Quốc. Nhưng đó là lúc trước, bây giờ Nam Cự Quốc đã là Đại Quốc đứng đầu các chư hầu. Đúng vậy, ngài là Tứ hoàng tử đương triều - Nam Cung Dạ, người đời gọi là Dạ Thần, không ai biết võ công nội lực của ngài như thế nào vì chưa ai thấy ngài xuất chiêu, hoặc có thấy cũng đã đi gặp ông bà tổ tiên. Cảnh giới cao nhất của nội công đó là hư vô, dù là ai cũng không nhìn ra được. Những chiến tích mà ngài làm ra không còn quanh quẩn trong Đại Quốc nữa mà đã lan sang tất cả các nước, chỉ sau nửa năm đầu chinh chiến đã dẹp được loạn phiến Tây Bắc gây loạn suốt 6 năm trời ngoài biên cương, năm tiếp theo ngài gây kinh hãi cho Đông Trụ Quốc khi đánh bay hơn 10 vạn binh mã dám vọng tưởng đến đất nước của ngài, trong vòng 3 tháng đã ép chúng kí kết hiệp ước 50 năm hòa bình-phụ thuộc Nam Cự Quốc giao ra 6 thành 12 phủ sát biên giới, tất cả đều là nơi trọng địa của Đông Trụ.

Đó chỉ là bước đầu ngài củng cố địa vị của mình, giờ nơi nơi vừa sùng bái vừa khiếp sợ ngài. Lo khi ngài chán quá có đến phiêu lưu nước mình một chuyến không. Không đất nước nào dám “tiếp đãi” vị tổ tông này nên kể từ cuộc chiến với Đông Trụ, lần lượt các nước liên bang dâng cống phẩm xin kí hiệp ước làm chư hầu. Trong đó, làm người khác ngạc nhiên nhất vẫn là Thiên Du Quốc, một đất nước huyền bí, không tranh không lộ với đời, rất ít nước giao du được, kể cả mặt mũi vị hoàng thượng trị vì cũng chưa có ai nhìn thấy, trừ phi ngươi là văn võ bá quan trong triều đình Thiên Du. Vì không rõ nên rất ít lời đồn thổi truyền ra, nhưng nổi bật nhất vẫn là về dung nhan của vị vua này, có người nói vì bị ốm quanh năm không thể ra ngoài cung nên dung nhan tiều tụy, gen nhan sắc của hoàng tộc này không tốt chỉ có trí không có mỹ, tuy tài trí hơn người nhưng lại xấu xí nên bề ngoài của các đời vua luôn là ẩn số. Người đứng đầu có trí có tài mới có thể xây dựng một đất nước hùng mạnh như vậy, không ngoại giao cũng không ngoại thương, nhưng bao đời nay luôn đứng vững làm các nước liên bang không dám ngó ngàng đến, vì nếu đến sẽ biến mất không dấu vết - tất cả. Không biết sống chết chỉ là không trở về nữa!!! Như là một chuyện kinh dị có thật giữa nhân giới. Có người nói, đó là đất nước của các bậc cao nhân – vùng đất tu tiên đắc đạo, người dân cũng không phải là những người bình thường. Tuy nhiên, tất cả chỉ là lời đồn vì không ai chứng thực, vì không ai có thể đi vào biên giới của Thiên Du mà không có sự đồng ý của cái vị trên cao kia. Cái tên Thiên Du Quốc đã nói lên tất cả, vậy mà nửa năm trước lại cử sứ giả cầu thân, dâng 3 thành trì cùng 6 thủ phủ tặng không cho Đại Quốc chỉ muốn cầu thân. Với lý do muốn thân thành người nhà với đất nước giàu mạnh, nhiều nhân tài để cùng hùng mạnh. Điều đặc biệt là danh tính vị được chỉ định để cầu thân thì phải do Thiên Du quyết định. Thời gian cũng phải là Thiên Du quyết định, chỉ cho biết đối tượng là nữ tử, một khi đã đồng ý thì Nam Cự không được phép từ chối. Nếu vi phạm, sẽ dùng chiến tranh để giải quyết vấn đề. Lúc ấy, bệ hạ dường như đã đồng ý ngay tức thì, đối với ngài hay cả nước đều là lợi chứ không thiệt, thân phận nữ tử trong hoàng tộc luôn dùng để hòa thân hoặc ban hôn để giữ mối liên kết với triều đình. Huống hồ, nhìn cả đoàn đi một chặn đường xa xôi chỉ vỏn vẹn 2 vị đại thần và 6 hộ vệ trên người đầy tiên khí, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm người khác kính nể, áp lực như vậy ai dám chiến tranh cùng chứ. Nhưng không ai hiểu rõ nổi tại sao Thiên Du phải làm như vậy, dù không hòa thân Thiên Du cũng là một nước mà không ai dám đụng vào. Nhưng đó là một câu chuyện dài. Sau này nói tiếp.

Quay lại thực tại….

Giữa rừng núi hoang vắng như thế này lại lòi ra một tiểu cô nương khả ái lại bị thương, mọi chuyện không đơn giản như những lời cô bé này nói, phải tìm hiểu kĩ chuyện gì xảy ra có liên quan đến những chuyện gần đây không??? Còn cô bé này nữa, rất kì lạ nhưng lại không hiểu vấn đề là ở đâu, phải quan sát theo dõi thật kĩ tránh cho sai sót ảnh hưởng đến chủ thượng, vì thế không thể để đi chung với binh lính bình thường được. Nếu có Đường Tam ở đây có thể hắn sẽ giúp được rất nhiều việc. Hazi!!! Mong mọi việc đều nằm trong tinh toán của chủ thượng.

Quay lại với nhân vật chính của chúng ta. Sau khi thốt ra một câu hời ơi như vậy bản thân cũng phải tự giật mình, trong tình thế cấp bách và rối ren như hiện tại không cho phép hắn buông lỏng bản thân, hắn không tin bất cứ ai, chỉ tin vào bản thân mình kể cả thủ hạ đắc lực bên cạnh, hắn không nghi ngờ lòng trung thành của họ với hắn nhưng họ còn chưa đủ năng lực để hắn tin tưởng giao phó tín mạng. Sau vụ việc lần trước, hắn càng rút kinh nghiệm cho bản thân, càng phải nghiêm khắc,tàn nhẫn, lạnh lùng. Hắn- sẽ không không mở lòng từ bi một lần nào nữa. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy đôi mắt ấy, khi đối diện mới nó, không gian như dừng lại, trái tim hắn bỗng ‘trật một nhịp”, tư vị bây giờ hắn không hiểu tại sao lại có chút nhạy cảm với con nhóc kia. Đặc biệt, từ đôi ngươi ấy rơi một dòng lệ, nó khiến hắn không vui. Một điều từ trước đến nay chưa từng xuất hiện ở hắn, có người lần đầu gặp mặt lại khiến hắn không hiểu nổi mình! Khi hắn đưa ra quyết định mang theo con bé này chỉ là không nỡ… Không nỡ??? thật sự hắn không biết mình bị trúng tà gì mà quyết định như vậy… Chắc chỉ đơn giản là không đành lòng đi. Hắn tốt bụng lần cuối thôi.

(YY:Chết mịa… đừng nói ổng trúng độc tình của con nhóc 8 tuổi nha??? hazi, Chiến Thần là cái quái gì vậy?! cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi!!! Bông Bông nhà mình lợi hại….Lợi hại… há há)

Thuộc hạ của hắn mà biết suy nghĩ của hắn hiện giờ chắc đồng loạt ngã rật xuống đất ngất ngay tức khắc quá!!! WTF… ai ai cũng nghĩ là hắn đang suy tính gì phức tạp, xâu xá lắm kìa. Chỉ là không nỡ để người ta khóc thôi sao. Thần tượng của bọn hắn, hình tượng cả đời bọn họ theo đuổi, sùng bái đây sao??? Cũng may họ không hiểu được, không là chưa về tới thành người ngựa đã sùi bọt mép rồi…:v

Người ngựa phi rất nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng thời gian, trời đã chập tối, họ đã cố gắng rút ngắn thời gian, thúc ngựa không ngừng nghỉ, giữa đường đã thay không ít lần ngựa nhưng vẫn còn phải 2 ngày mới về đến thành. Lòng ai cũng nóng như lửa đốt, đã không nghỉ 5 ngày 4 đêm rồi, hắn thì không sao nhưng các tướng sĩ dường như sắp không cầm cự nổi. Hắn biết, bọn họ luôn dốc hết toàn lực, có thể hy sinh tính mạng bản thân cho mình, trên gương mặt mỗi người đều gắng gượng tỏ vẻ không sao nhưng làm sao qua mắt được hắn. Hắn tự trách mình,… rồi hắn nhìn qua cô bé kia, đã đi tới bìa rừng rồi, đến lúc dừng lại, dừng lại lòng tốt của mình. Hắn – tuyệt đối không để bất cứ việc gì ảnh hưởng đến hắn, ảnh hưởng đến đại cục!!!

  • (YY: Mọi người cho chút suy nghĩ của bản thân về tác phẩm để tạo động lực cho tác giả nhá… Có ai sẽ đoán được vị chiến thần sẽ làm gì với Bông Bông nhà mình không?

Nhân tiện tác giả có đôi lời muốn nói với độc giả, vì cuối năm rồi lượng công việc thực tại của tác giả tăng chóng mặt, khó có thể ra chương mới nhưng sẽ cố gắng đăng lên cho mọi người, mong mọi người thông cảm cho tác giả và luôn ủng hộ tác phẩm. Tác giả chỉ làm vì đam mê thôi… Ahihi)