Chương 2: Gặp gỡ

Chương 2: Gặp gỡ

Sau khi, ổn định lại tinh thần không đến mức đi đến bờ vực thẳm của mình thì cô cũng chính thức ngó ngàng mọi thứ xung quanh mình.

Không tệ, trời xanh mây trắng, chắc giờ là giữa trưa, trời lên cao đỉnh đầu,ánh nắng gay gắt lên người cô làm bộ y phục hông khô phần nào, cô nghe thấy tiếng lá cây đong đưa theo, chim hót, tiếng vỗ cánh bay từng đàn sau tiếng thét khủng bố lúc nãy thì ngoài ra không còn âm thanh lạ nào. Nơi đây hẳn là 1 khu rừng vắng, xem ra phải vác cái thân xác thương tích này đi đến đâu hay đến đó thôi.

Cô nhìn y phục trên người mình chắc cũng là con nhà quyền quý, vải lụa thêu hoa, toàn thân là màu xanh lục nhạt thanh mát thêu lên trên thân váy là những bông hoa hải đường hồng thắm nở rộ, hai bên cánh tay viền mảnh lụa xanh đậm hơn may gút thành nơ xinh xắn đáng yêu hợp với tuổi của cô. Đáng tiếc, bộ đồ đẹp như vầy lại bị dính một lớp máu, cô nghĩ vết thương của cô không sâu , những vết máu này cũng rải rác khắp người, những chỗ không bị thương cũng có, có lẽ của những tùy tùng đi theo hy sinh bảo vệ cô, nhưng cô không biết là bảo vệ cô khỏi cái gì, ai ám sát cô hay chỉ đơn giản là gặp cướp giữa đường, có điều cô biết chắc là không ai còn sống ngoài cô, cô sống được là nhờ rơi xuống dòng suối này, đó cũng là căn duyên đưa cô đến đây. Cũng may là rơi xuống nước, chứ trúng mấy mỏm đá xung quang thì cô chết chắc, xuyên không qua mà chỉ kịp ngáp vài cái rồi ngủm luôn hay bị hủy dung thì ……Ôi! Ôi!!! Không dám nghĩ nữa, sởn cả gai óc.

Cô vác cái thân thể yếu ớt này đi sau khi làm sạch và xử lý qua loa miệng vết thương, dọc đường đi may mà cũng có mấy quả dại, ăn đỡ lót dạ chứ không chừng cô sẽ không chống đỡ nổi với thân thể này mất. Khi vấn đề bao tử được giải quyết, cô bắt đầu suy nghĩ về hướng đi ra khỏi cánh rừng này và cái thứ “dị vật” treo lủng lẳng trên eo cô, thẻ bài theo như trên phim cô xem thì cũng không giống, nhưng ngoài ý niệm đó ra thì cô không biết nên nghĩ nó là cái gì?

Một chiếc lá phong bằng ngọc được trạm khắc tinh xảo, nhưng lại bị khuyết một góc như là cố ý tạo ra nó như vậy chứ không phải bị bể trong lúc tranh chấp, bên trên còn khắc hàng chữ “Phong Diệp”, cô không hiểu lắm nhưng chắc chắn nó là đầu mối quan trọng trong việc tìm ra thân phận hiện tại của cô. Đươc ăn sung mặc sướng hay nghèo khổ ăn xin đều phụ thuộc vào em nó rồi, được rồi với tài nghệ kiếp trước thì không tới mức thảm như vậy nhưng ngậm thìa vàng từ lúc nhỏ thì ai lại không thích hơn là bươn trải cuộc sống cơ chứ!!! Mặc kệ, ra sao phải bảo quản thật tốt bảo bối này, nhưng cô không dám đeo lên người nữa, chỉ sợ trong trường hợp xấu nhất là có kẻ truy sát đứa bé đáng yêu như cô thì phải làm sao. Vì miếng ngọc này quá đặc thù, dễ dàng nhận dạng như vậy, đeo lên người y như treo sợi dây thòng lọng vào cổ, bất cẩn một cái là đi đời nhà ma ngay. Vì thế, không thể tùy tiện lộ ra ngoài, không thể hỏi bất kì ai được. Hazi, trước khi chạm tới lối sống vương giả thì cô tin chắc rằng mình phải bước trên con đường đầy gai trước đã.

Kiếp trước, 8 tuổi đã bắt đi đào tạo, tập luyện, học tập các kiểu, giờ tới kiếp này còn thảm hơn, ít nhất kiếp trước còn được bao nuôi, đúng là hồng nhan-bạc phận…. hên là còn giữ lại được chút nhan sắc!!! Trong lòng cô đã rủa đến 18 đời tổ tông kẻ đã đẩy cô xuống nước, đã vậy xuyên thì xuyên qua cũng phải để lại chút trí nhớ của thân thể này chứ, một chút cũng không,hại cô vắt chất xám ra suy nghĩ phân tích đủ điều, rõ ràng là ông trời ghét cô, mà cô thì tự cảm thấy mình có làm gì sai hay tội lỗi nặng nề đâu, có qua thì cô thù dai hơn người ta một chút, nói láo diễn trò đâu phải là phạm tội. Nếu vậy cả đống bọn tội phạm giết người buôn bán ma túy không đợi công an bắt mà đã xuyên không về thời cổ hết rồi. Nếu ông trời thi hành như vậy thì xã hội được thanh lọc sạch sẽ rồi, đâu cần cô ngày ngày bán mạng làm gì nữa, tóm lại vẫn là ông trời nợ cô.

Đang thất thần suy nghĩ về quá khứ và tương lai thì cô nghe có tiếng gì đó đang tiến tới ngày càng gần mình, áp tai xuống đất nghe thử thì cô đoán chắc rằng khoảng hai mươi người ngựa đang phi với tốc độ cực nhanh. Thật may, nơi hoang vu như này cũng có người xuất hiện, ông trời không phụ mình oán than nãy giờ. Vấn đề ở đây là nhảy ra giữa chừng hay nằm đây giả chết chờ người tới cứu. Nếu nhảy ra người ta kéo dây cương không kịp, không phải là cô bị ngựa đá văng à, không chết cũng thành liệt, nhưng nếu nằm đây giả chết người ta lại nghĩ mình chết rồi bỏ mặc không quan tâm thì sao, thời đại này mạng người như cỏ rác mà, huống chi thân hình này nhỏ như vậy ở xa xa khó thấy lỡ kéo dây cương không kịp không phải cũng bị dẫm nát bấy sao? Sao kiểu nào cũng chết hết trơn vậy trời!!!! Lo nghĩ phân vân thì đoàn người ngựa đã phi tới, cô chẳng màn phân tích thiệt hơn nữa, không ra khỏi đây cũng giống như chết sớm chết muộn thôi. Cô nhắm mắt liều mạng nhảy ra kêu cứu, chận đầu thành công khiến đoàn ngựa phanh gấp hí vang cả khu rừng, chim chóc bay tán loạn đầy trời.

Thở phào một hơi trong lòng, có cảm giác cô mới trải qua một lần sinh tử, có trời mới biết cô hồi hộp như thế nào, cô chưa từng sợ chết nhưng cô thật không cam tâm khi mới xuyên qua một thế giới hoàn toàn mới, cô chưa sống thử cuộc sống nơi đây, chưa đi đến những nơi nổi tiếng, phong cảnh chưa ngắm hết, đồ ăn chưa nếm qua, thật tình còn rất nhiều thứ tiếc nuối từ kiếp trước sang kiếp này cô nhất định phải làm đủ như cưới chồng, sinh con sống cuộc sống bình dị, an nhàn, không căng não đối phó với đời nữa, thế là đủ, cô có chết cũng không còn gì hối tiếc nữa.

(YY: Mịa sống vậy hết đời người rồi còn gì nữa!! Ăn gì mà khôn vậy?

BB: Biến!!!!)

Khi cô mở mí mắt ra lần nữa, đối diện với cô là ánh mắt thâm sâu, mang chút hoang dã, nhìn cô lạnh lẽo như không coi cô là người vậy, có suy xét, thêm chút thù hận, cô không phủ nhận đôi mắt đó rất đẹp, cô từng thấy nhiều đôi mắt đẹp ví như cô chẳng hạn, nhưng không có đôi mắt nào khiến người ta vừa sợ vừa không cưỡng lại được mà đắm chìm vào trong nó, nó quá mạnh mẽ, quá áp bức, bạn biết là độc, là nguy hiểm nhưng vẫn lao vào như con thiêu thân. Lần thứ nhất cô mở mắt khi đến thế giới này là bầu trời xanh trên cao, trong xanh đẹp đẽ nhưng không với tới được, lần thứ hai mở mắt là như cả bầu trời đêm huyền bí khiến bạn bị cuốn sâu vào trong đó, bao vây kìm hãm làm bạn không thể thoát ra được. Dưới lớp mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt ấy cũng đủ người ta kinh diễm, chắc chắn là một đại mỹ nam tử rồi. Nhìn bọn người kia cung kính với hắn cũng đủ biết hắn là thủ lĩnh rồi. Cô tin hắn ta còn trẻ, rất trẻ là đằng khác, một thanh thiếu niên không nhìn đời bằng con mắt nhiệt huyết thì cũng không nên lãnh đạm như vậy chứ. Thiệt muốn ngứa tay lột lớp mặt nạ đó ra nhìn cho đã thèm….(YY: thua rồi, mới lần đầu gặp mặt mà có ý nghĩ đen tối đó rồi, sau này còn gì là liêm sỉ?!! cảm thấy mất mặt dùm)

Con ngươi đen láy với cặp mi cong dài, đôi chân mày rậm đang nhíu lại nhìn cô không hơi ấm. Cô không nhìn nhầm, đó là ánh mắt của sự căm ghét. Cô không hiểu tại sao, một bé gái 8 tuổi yếu đuối thì có làm gì khiến người ta có ánh mắt như vậy. Huống hồ, nhìn cô đâu đến nỗi nào. Cô giật mình, không lẽ bọn sát thủ phát hiện ra cô là người còn sống? Không giống, trên người bọn họ mặc quân phục triều đình, cô không phải tù nhân, tù nhân không ai mặc đồ như cô cả, cũng không có bọn ngu nào đi ám sát mặc đồ triều đình, vậy tại sao a? Nhìn ra thân phận? Cô đã giấu miếng ngọc trong người. Nhìn ra khuôn mặt? Cô đã cải trang trước và sau hoàn toàn không giống nhau. Cô nhìn không ra thì người khác sao nhìn ra được, tuy dược liệu thô sơ nhưng cô rất tự tin về tay nghề của mình nha!

“Này, cô bé !!! Không có chuyện gì nhảy ra giữa đường thất thần vậy?Có biết là nguy hiểm lắm không?Lỡ không may đạp chết thì sao? Nơi đây không phải để chơi, có đi lạc thì tìm đường về nhà. Ở đây không thu trẻ lang thang.”

Người vừa mở miệng là Đường Thất, thủ vệ đắc lực của cái người mà nãy giờ mặt như ai giết cả nhà kia.Vì anh sống trong môi trường toàn là nam nhân, uống rượu ăn thịt nói chuyện phóng khoáng, chưa biết nói nhẹ nhàng với một cô gái ra làm sao, huống chi là một bé gái nên ngôn từ có thể nói là thẳng như giới tính của anh vậy. Bình thường, anh không dám mở miệng khi chưa có lệnh, nhưng thiệt là hết chịu nổi khi một lớn một nhỏ đấu mắt với nhau như vậy, bọn họ đang rất gấp, chủ thượng còn biết rõ hơn anh nhưng nãy giờ lại mất nhiều thời gian nhìn vào một cô nhóc như vậy, thời gian bây giờ là vàng là ngọc đấy. Tuy rằng, cô nhóc này có cặp mắt tuyệt đẹp, ngoài chủ thượng ra không còn đôi mắt nào khiến anh ngạc nhiên như vậy nữa, rõ ràng khuôn mặt với nước da không phù hợp với cặp mắt sáng hơn sao kia, không nhiễm bụi trần, tĩnh lặng như nước, cao ngạo lại thoát tục dưới ánh nhìn của chủ thượng anh cũng thấy lạnh xương sống nhưng cô bé lại bình tĩnh như không, đúng hơn là đang thưởng thức. Có lẽ cô bé quá ngây thơ chưa hiểu sự đời hoặc là… quá lý trí, trường hợp này quả thật không đơn giản. Cô nhóc này có gì đó khiến anh ớn lạnh. (YY: không phải mình huynh đâu, 18 huynh đệ còn lại của anh cũng vậy đấy, chúc mừng anh tiên phong dẫn đầu mở lối phá hủy bầu không khí nghẹt thở không ai dám hó hé này, kkk – ĐT: nội tâm tan vỡ)

Sau một tràng câu nói của thanh niên ở bên phải, cô mới định thần lại, không ngờ mình vì một đôi mắt mà đơ người lâu như vậy. Đúng là cái đẹp luôn là thuốc phiện. Cô nên bỏ tật xấu này như lời đội trưởng bảo “ có ngày sẽ nguy hiểm đến tính mạng”, cũng may bọn người này không có sát khí trên người không là toi đời rồi. Hazi, lại nhớ nhà rồi.

Mà cmn, nói chuyện với một bé gái đang bị thương như vậy đó hả? Có lòng trắc ẩn thương người không vậy? Thôi đi, nhìn tên đầu đàn cũng đủ hiểu trình tụi này rồi, gần mực thì đen gần đèn thì sang mà. Nếu là cô của kiếp trước, cô đã đập tên này ra bã rồi, đáng tiếc chỉ là nếu như mà thôi. Thôi đành, gim nợ nén cục tức này vậy, nội tâm của Hải Đường “đợi đấy, tôi nhớ mặt anh rồi! Sao này ra đường làm chuyện xấu gì cũng phải đeo mặt nạ như tên thủ lĩnh này vậy, để kẻ thù nhớ mặt ghi nợ như tên kia chắc sống hưởng thụ không nổi quá, sống không lâu cũng bị phiền chết vì tới đòi nợ”. Nén lại bi phẫn trong lòng, hướng người vừa mở miệng ra kia tặng cho hắn một biểu cảm muốn ngây thơ vô tội, đau lòng bao nhiêu là có bấy nhiêu, thêm chút đau đớn khổ sở nữa mới chuẩn chứ.

“ Đúng là cháu bị lạc đường, cả nhà cháu bị cướp và giết, mẹ cháu hy sinh để bảo vệ tính mạng cho cháu, gia đình cháu chỉ còn mình cháu trên đời này thôi. Nhìn vết thương trên người cháu có thể chứng minh những lời cháu nói!”

Nói rồi cô còn nặn ra 2 dòng nước mắt, không hổ nữ diễn viên xuất sắc của năm.