Chương 1: Tôi là ai? Và đây là đâu???

Thanh Nhã Y Huân

Cô – Mỹ nữ vạn fan 2 thân phận, Diệp Hải Đường là 1 điệp viên tình báo trong tổ chức mua bán thông tin quốc tế lớn nhất nước M ẩn mình dưới lớp ngụy trang là 1 minh tinh nổi tiếng. Cô xinh đẹp, thông minh, tinh thông y thuật, nhạy bén với tâm lý con người, vũ khí đặc biệt của cô chính là ánh mắt biết nói của mình. Tuy cô mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều cải trang biến thành người khác tuy nhiên ánh mắt ấy luôn như vậy, khi người đã vào tầm ngắm của nó thì không thể nào thoát ra nổi. Vì thế mà cô luôn nằm trong top 5 điệp viên thu thập thông tin bí mật giỏi nhất nước. Tuy đôi lúc có chút lười, có ham ăn ham ngủ, có hơi phá đám anh chị vì tính ham lạ của mình thì - à ừ cô cũng rất giỏi đó.

Vậy tại sao a – ông trời chơi cô, thấy cuộc sống của cô chưa đủ màu sắc a?!!! Thấy cô chạy qua chạy lại giữa 2 nghề, còn phải ứng phó với cánh nhà báo mọi lúc mọi nơi chưa đủ, lần này cho cô chạy xa ngàn năm luôn, đẩy cô 1 cái vèo ko kịp chuẩn bị đồ ăn thức uống gì tống cô về 1 nơi khỉ ho-cò gáy, chim không thèm ị này. Tức nỗi, cái tình huống mà cô bị đẩy đi không phải lúc thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm gì cho cam, mà là bị con mụ nữ phụ trong bộ phim cô đóng chính chơi xỏ xô cô xuống nước, và thế là 1 đi không trở lại. Ít nhất cũng tạo tình huống cho cô có cảm giác xả thân vì nghĩa, hy sinh vì đồng đội hay gì gì cũng được miễn sau cho cô thấy mình vĩ đại, chết không hối tiếc chứ… Hazi!!! Suy nghĩ vậy thôi, được sống là không tồi rồi, có thể tha thứ chút xíu phần nào lỗi lầm của ông trời…còn con mụ kia, bà mà về được bà cho biết mùi vị sống không bằng chết là như thế nào… Cô ta dám cướp nhãn hiệu đại diện của cô đã làm 3 năm thì cô cướp lại vai chính của cô ta thôi, còn nhẹ chán... cô còn chưa lập một cái list trả đũa đâu, không phải cô không có khả năng chèn ép cô ta mà do cô quá bận với tổ chức, cũng may đội cô lập được kì tích trộm được danh sách và nội dung tham gia vận chuyển mua bán trái phép vũ khí hạng nặng của Mafia với nước S. Tổ chức mới cho cô thời gian đóng phim lại, sẵn tiện thấy vai diễn này phù hợp với cô nên cô nhận luôn. Ai bảo cô có khí chất trời sinh cùng gương mặt ưu tú như vậy làm gì, đối với người làm nghệ thuật chân chính thì thực lực, ngoại hình là hai yếu tố không thể tách rời.

(YY: Về được hẵng nói.

Bông Bông: CÚT!!!)

Quay lại hiện tại: Sau 1 hồi cô diễn giả bị sặc hô cứu không thấy nỗi 1 tiếng ho he của đám trợ lý thì cô chỉ đành tự thân vận động, cố gắng bò lên bờ, trước mắt cô đã là 1 khung cảnh khác hoàn toàn. Cô biết bơi, cô biết võ, cô biết y thật đông-tây kết hợp, cô biết diễn sao cho người khác tin lời mình, cô cũng biết tưởng tượng ra rất nhiều lời nói dối hợp lý để ngụy biện cho mình, cô còn biết nhiều thứ nữa-nhưng cô không biết đây là đâu nha!!! T.T

Ai có lòng tốt nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không vậy??? không có đoàn làm phim, cũng không phải cái hồ bơi nơi cô đang diễn mà té xuống, nơi cô bò lên là cái dòng suối trong veo được bao quanh cả 1 rừng cây là sao? Còn nữa thời đại nào rồi mà còn mặc trang phục rườm rà này đã vậy còn dính máu nữa, dơ ơi là dơ, cô là 1 người ngăn nắp, thích sạch sẽ, yêu cái đẹp đó – Khoan đã!!! Cổ trang – máu – tóc dài, cô tóc ngắn mà… một cái ý nghĩ điên rồ xẹt nhanh qua não cô “Cha mạ ơi, Xuyên Không cmnr!”

Cô là người tiếp nhận hiện thực và hòa nhập với môi trường rất nhanh. Vì tính chất công việc của cô không cho phép cô lơ là hay quỵ lụy bất cứ điều gì. Hơn ai hết cô hiểu chỉ khi bình tĩnh mới giúp cô thoát khỏi nguy hiểm, người cứu mạng mình chỉ duy nhất là mình thôi. Cô không như mấy con bánh bèo vô dụng chỉ biết làm trò yếu đuối, khóc lóc làm người khác thương hại rồi bám víu người ta để leo lên rồi còn tỏ vẻ ta đây thanh cao, giỏi giang.

(YY: chắc đang nói xấu về con nữ phụ đẩy Bông Bông nhà mình xuống nước, đang cay lắm đây!!! Nhưng mà nhờ vậy, tụi mình mới có kịch hay để xem…há há

BB: cười đi, cười người hôm trước hôm sau người cười.GRRRRRR…

YY: hạ hỏa, hạ hỏa nào, chúng ta tiếp tục, tiếp tục …hihi)

Cô là điệp viên mang mã số 00057 (đứng thứ 57 trong tổ chức), 25 tuổi cao 1m67, dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt muốn yêu nghiệt có yêu nghiệt, muốn ngay thơ có ngây thơ, muốn sắc sảo cũng có luôn, chỉ tùy trường hợp mà cô thể hiện ra thôi, IQ 180 không bao giờ khuất phục. Cô giảo hoạt lấy thông tin cơ mật quỷ không biết thần không hay, cô mạnh mẽ đạp mấy đứa minh tinh đa mặt xuống đài, nam nữ không tha, chơi cô một cô trả lại mười, cô tự mình bước bước lên bậc thang hào nhoáng của sự nổi tiếng và thành công. Vì lẽ đó, chỉ vì đưa cô sang một thời đại khác sống tiếp thôi thì không đủ để cô suy sụp tinh thần được, cách tốt nhất hiện giờ là tìm nơi chữa trị vài vết thương trên người và quan trọng nhất là lấp đầy bao tử đang réo rắt. Ê mà cũng phải nhìn khuôn mặt kiếp này của mình đã chứ nhỉ. Nghĩ rồi, cô xoay mình về hướng suối, rọi rõ 1 khuôn mặt non nớt:

– “WTF !!!” Cô muốn chửi thề rồi, chơi cô đến thế là cùng, khuôn mặt cũng là của cô.................................. của cô năm 8 tuổi nha!!!! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……….. Một tiếng thét dài lên không trung.

Đối với người đã sống 25 năm mà phải bắt sống lại với hình dạng, sinh hoạt, sức lực như một đứa trẻ đồng nghĩa với việc cô phải rèn luyện lại tất cả, khả năng lẫn thể lực,... Quá tàn nhẫn!

Tự dưng, cô nghĩ đến câu nói trên mạng hay dùng: “Tôi là ai? Và đây là đâu ?”

Chính xác với cô VÔ CÙNG!!!

(YY: Chuyện vui giờ mới bắt đầu…Cười gian xảo…

BB: đổi tác giả được không??!!! T.T)

Kết thúc Chương 1 đầy bi ai của nữ chính và sự hả hê của tác giả, mọi người đóng góp chút ý kiến về lời văn nhé, tác phẩm đầu tay nên có sai sót gì mong mọi người thông cảm. Cảm ơn đã ủng hộ…