Chương 4: Gây thù (2)
Sau khi nhận được mệnh lệnh, tất cả nhanh chóng làm việc của mình, ai cần dựng trại thì dựng, cần nhóm lửa cần lấy nước thì lấy, nhanh chóng, trật tự có tổ chức. Bỏ mặc Hải Đường ngơ ngơ ngác ngác, âu cũng là lần đầu cô thấy người cổ đại làm việc. Không ai quan tâm một đứa trẻ như cô, mọi người như được lập trình sẵn, chỉ sau một khắc đã đâu vào đó, bắt đầu mang lương khô phân phát cho mọi người. Đúng là họ có người lãnh đạo không tồi. Cô liếc mắt qua hắn, bắt gặp hắn ngồi dưỡng thần bên ánh lửa, vẫn đeo mặt nạ, nhưng từ hắn vẫ phát ra ma lực lôi cuốn người khác. Thật là ngứa ngáy tay chân, điệp viên số 1 như cô không thể mù mờ như con gà đờ được, sẽ có một ngày không một ai cô không biết, kể cả 18 đời tổ tông nhà hắn cô cũng mò ra. Cô nhìn xuống miếng bánh khô khan này, cô nuốt không nổi mà. Một người sành ăn như cô rất kén chọn, không phải mỹ vị sẽ không đụng vào, thế nhưng giờ phải cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này, cố gắng tìm một chỗ dựa để lớn lên đã.Càng nghĩ càng rầu, cái thân hình nhỏ bé yếu ớt này……vẫn phải đợi thôi!!!
Đừng nghĩ hắn nhắm mắt thì không biết mọi chuyện xung quanh, chỉ nghe tiếng gió thôi cũng đủ đối với hắn. Hắn là một con báo chuyên săn mồi đêm, không gì lọt qua đôi mắt đó. Cái suy nghĩ muốn bám víu lên người hắn của cô rõ mồn một như vậy, hắn không thấy một tia nguy hiểm nào trên người cô nhưng hắn biết con nhóc 8 tuổi này mưu mô hơn nhiều người trưởng thành, cái ánh mắt tinh ranh, nóng rực không một chút sợ hãi nào khi hắn nhìn cô đã bán đứng chính chủ nhân nó. Nhưng hắn lại không ghét, một chút cũng không thấy không thoải mái khi cô nhìn chằm chập hắn nãy giờ. Nếu có thể, hắn cũng rất muốn mang cô theo bên người, nhưng hắn chưa đủ mạnh, ai ai cũng nghĩ hắn là chiến thần, địa vị dưới một trên vạn người nhưng không ai rõ hơn hắn, sâu bên trong là bao nhiêu nguy hiểm chí mạng, chỉ cần sẩy nhẹ chân một chút là hủy đi mọi thứ. Nếu có một ngày hắn gặp lại cô, có thể hắn sẽ giữ cô bên người.
Nếu như hắn biết một ngày kia của hắn nghĩ kéo dài 8 năm thì không biết, hắn sẽ như thế nào. Bỏ lỡ đoạn thời gian ấy, hắn liệu có tiếc nuối?!
Sau khi thấy mọi người nghỉ ngơi đủ, hắn triệu tập mọi người bàn về lộ trình ngày mai, đảm bảo rút ngắn 1/2 chặn đường, sẽ không có cuộc nghỉ ngơi nào nữa. Còn cô bé kia, tùy vào duyên nợ thôi!
Hôm qua, không biết là do mệt mỏi hay thể chất cơ thể này quá kém mà cô vừa ngã lưng xuống tấm lót bằng lông cừu mà Đường Thất tốt bụng trải cho cô thì cô đã lên đánh cờ với chu công rồi. Lúc đầu còn ghét hắn, nhưng từ tối hôm qua từ việc hắn đưa bánh, đưa nước, trải thảm lông sợ cô lạnh thì cô thấy hắn chỉ là ngoài lạnh trong nóng thôi, không mở miệng nói chuyện thì hắn cũng khá đấy chứ!!! Mơ mơ màng màng mở mắt thì cô hầu như tỉnh táo hẳn, xung quanh cô không có lấy một bóng người, cả đóm lửa đã tàn lụi, chứng tỏ họ đi từ rất sớm, tầm canh ba đã đi rồi. Cô nhìn một hồi rồi cuối cùng rớt ánh mắt xuống tấm áo choàng trên người màu đen nhẵn in nổi hoa văn hình con phượng hoàng, một con phượng hoàng đen thui, trên mũ áo gắn hoàn toàn bằng long cáo đen, mềm mịn như mây, nhìn đã biết y như tính cách của chủ nhân của nó. Lúc trước, vì để hoàn thành nhiệm vụ, cô có tìm hiểu về các loại trang phục, vải vóc nếu cô không nhầm thì đây là loại vải dành cho vua chúa thời cổ đại, trong đoàn chỉ có hắn mới hợp với loại vải này. Cô cảm thấy con mắt mình đúng là không tồi, một lần nhìn liền trúng thiên thiên lão đại. Haha…
Tự đắc được một giây thì hiện thực đã tát mạnh vào mặt cô – Hắn đã bỏ rơi cô giữa rừng núi hoang vắng rồi có đâu mà để cô ôm đùi lớn!!! Mẹ kiếp-cô chửi 18 đời tổ tông nhà hắn. Bỏ lại cô rồi sợ mang nghiệp bố thí cho cô mấy thứ này đó hả? Không từ mà biệt, sợ cô khóc lóc đu bám hắn hay gì??? Ít nhất cũng đưa cô ra khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ. Cái thứ ôn thần bất nhân, không có tình người mà. Cô quăng cái áo hắn xuống đất, xuất hiện một cái túi gấm màu đen rơi ra ngoài. Thằng cha này cuồng màu đen ak… Nhạt nhẽo như vậy hắn nhắm trúng ai đúng là xui xẻo.(YY: Chị tự nói mình đấy à !!:v) Tức thì tức, cô vẫn mở túi gấm ra xem…. Ồ!!! không tệ… Xem như cũng có chút xíu lòng thành!!! Sau này tính sổ với hắn có thể nghĩ tới để nhẹ tay. Dám chơi cô… xưa nay cô chưa bao giờ ăn thiệt!!!
Nếu anh Dạ nhà ta biết được cái lòng tốt mà anh coi như là thần kỳ này bị người ta xem như vỏ chuối đi đường bị đạp trúng không biết có hối hận hay không đây?! Bên trong túi gấm anh để lại miếng ngọc giá trị liên thành mà anh hay thích nhất, với 5 tờ ngân phiếu vạn lượng, mới lần đầu gặp mặt đã ra tay hào phóng như vậy rồi mà cô chỉ xem như “Không tệ”??? Ngắt ngọn cỏ bên đường còn hơn cứu cô, không những không mang ơn mà còn gây thù oan uổng nữa. Phải biết là, chưa một ai được anh để lại đồ tùy thân bên người, không chỉ một mà là hai, còn có khi khổng khi không mà mang theo người lạ như cô đi chung một đoạn đường, làm kéo dài thời gian. Anh nhắm khoảng chừng 2 dặm nữa là sẽ có 1 thôn nhỏ mới để cô nghỉ lại đây. Chỉ cần đi bộ theo lối mòn này thì chưa tới trưa cô sẽ tới, trên đường có thể gặp mấy bác tiều phu xin giúp đỡ. Hắn không thể mạo hiểm vì cô. Thứ nhất, mang theo cô ngựa không thể phi hết sức được, cô mà ngã chỉ có đường chết. Thứ hai, mọi việc đang chờ anh về xử lí, không thể trì hoãn thêm nữa, mang cô theo chỉ làm người khác thêm chú ý. Vào thành anh sẽ cho lệnh thay toàn bộ quân phục trên người, chia nhau ra hành động. Mang theo cô là điều không thể. Chưa một ai để anh suy nghĩ nhiều như vậy kể cả mẫu thân. Nhưng cô nào biết a?!
-Duyên nợ là gì? Chỉ một lần gặp gỡ, một ánh mắt giao nhau khiến vạn năm lưu luyến…
Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, cô lên đường tự lực cánh sinh, cô không tin điệp viên kiêm siêu sao hạng A như cô không thể sống sung túc, không nhận tổ quy tông được. Cứ đợi mà xem. Nhưng thực tế, nghĩ dễ hơn làm nha!!! T.T …. Ông trời muốn trêu cô thì có trốn cũng đừng hòng thoát.
Đi chưa bao xa, cô gặp 1 tốp khoảng 15 tên với 3 xe lồng bằng gỗ*(loại xe ngựa kéo có đóng khung gỗ hoặc đồng bên trên, giống như xe chở tù nhân thời xưa) được phủ kín bằng vải đen, vì đảm bảo an toàn cô không tiến tới quá gần mà núp ở một lùm cây quan sát. Bọn chúng thì thầm nói gì đó cô không nghe rõ vì khoảng cách khá xa, nhưng khi chúng dở tấm vải đen lên khiến cô trợn mắt há mồm:”Mẹ kiếp!!! Gặp tụi nào không gặp, lại gặp tụi bắt cóc trẻ em”. Bọn trẻ chỉ trạc tuổi cô hoặc nhỏ hơn, với sức cô hiện tại không thể làm việc thiện được, “tẩu vi là thượng sách”, nghĩ chưa kịp chuồn thì một trong số bọn chúng đã phát hiện ra cô, chúng tách ra 5 tên để đuổi theo cô, con mồi đã dâng tận cửa thì không thể để thoát được, chúng vận khinh công bay đến nhưng vì khi nãy cô núp khá xa nên khi chúng phát hiện cô đã chạy được một đoạn. Dù cô chạy nhanh như thế nào thì với sức một đứa bé làm sao địch lại khinh công của 5 tên bắt cóc kia được, cô cảm thấy lần này mình tiêu rồi, mấy đồng bạc khó khăn có được sẽ bị móc sạch còn không biết sẽ bị bán đi đâu hay bắt làm gì nữa. Khi bàn tay chúng sắp chụp được cô thì :
”AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA………………………”
Tiếng thét vang lên, cô trượt dài xuống sườn núi, tay chân, lưng ngực, cả đầu đều ma sát với đá sỏi, cây cỏ trên đoạn đường cô lăn xuống, vết thương mới kết hợp vết thương cũ thay nhau hành hạ cô, vừa đau buốt vừa cạn kiệt sức lực, cô cảm giác mình sắp không chống đỡ nổi nữa rồi ngất đi mặc cho cơ thể cô vẫn tiếp tục lăn đều.
Không biết đã ngất trong bao lâu, không biết đã lăn đến đâu chỉ khi cô tỉnh lại đã nằm trong một hang động, nguồn sáng duy nhất lọt qua cái lỗ mà cô rơi từ đó xuống, nhìn khoảng cách của nó cô cũng rùng mình, không nhờ đám cỏ dày ở đây chắc cô tan xương rồi, cô thầm may mắn vì mình còn tốt số. Trên người cô giờ chằn chịt vết thương lớn nhỏ, trông thảm vô cùng! Cô kiểm tra lại,… Vẫn may, đồ và tiền vẫn còn … cô đi một vòng đánh giá hoàn cảnh nơi này, phải tìm được đường ra nhưng khi đi theo lối nhỏ bước ra ngoài hang động cô phát hiện, có một thế giới khác tách biệt với bên ngoài, trước mắt cô là là tiên cảnh, từ đẹp không đủ để diễn tả nó, có thác nước nhỏ chảy xuống một hồ nước nhỏ nằm giữa thiên lộ*(giữa mênh mông trời đất), không biết nó chảy từ nguồn nào chỉ thấy nó xanh biếc trong veo, khói trắng trên mặt nước lờ mờ bay lên, bên cạnh có vài mỏm đá như ngọc thạch, sờ vào mát lạnh rất thoải mái, rừng cây xanh tốt, xung quanh cô có bao nhiêu loại hoa cô cũng không đếm được, đẹp đến hoa mắt, có nai có thỏ, có chim có bướm, tất cả như thiên đường…. Quá mỹ… Quá tuyệt, như một bức họa sống vậy!
Nỗi đau do vết thương mang lại đã giảm đi một nửa, không còn đau như lúc đầu, đúng là tâm trạng nó chi phối rất nhiều. Lúc nhỏ, cô không có tuổi thơ rất cực khổ luôn luôn phải tranh đấu, phải thể hiện rồi lớn lên lo giữ mạng sống khi thực hiện nhiệm vụ, bày mưu tính kế quá mệt mỏi, vì thế cô luôn khao khát cuộc sống bình dị, ở những nơi đẹp đẽ muốn làm gì tùy thích không cần nể nang điều gì… Và giờ, nó đang hiện lên trước mắt cô. Con người quá mức phức tạp, cô không muốn tìm hiểu thêm nữa, động vật đôi khi còn có tình hơn nhiều… Và thế là một quyết định ra đời.
Khi đã chắn chắn ở đây không có ai ngoài cô và mấy con thú xinh đẹp thì cô cũng không ngần ngại nữa, cởi bỏ váy áo đã bẩn ra, hòa mình vào dòng nước ấm, thư giãn trôi đi muộn phiền, không như cô tưởng vết thương sẽ đau rát khi gặp nước nhưng không, dễ chịu vô cùng, như dòng nước giúp cô giảm đau trị thương cho cô vậy. Thật là quá tuyệt vời.
Trời vào giữa thu, mặc ngoài kia gió khô canh lá xơ xác như thế nào nhưng ở đây như mùa xuân vậy, dòng nước luôn luôn ấm, không thay đổi bởi điều kiện thời tiết. Sau một hồi ngâm dưỡng thần, cô bắt đầu trêu ghẹo những chú nai con và thỏ, chúng đều không sợ cô một chút nào, coi cô như đồng loại vậy, có con còn liếm nhẹ lên mặt, lên vết thương , kì lạ là những nơi chúng liếm đến vết thương hầu như biến mất chỉ còn những vệt ửng đỏ… chả nhẽ nước bọt của chúng có thể trị thương, cô bước chân ra khỏi dòng suối nhìn lại bộ đồ rách tả tơi bẩn không chịu nổi nữa mới từ bỏ mặc lại nó, thôi thì quay lại thời kì đồ đá, lấy lá cây làm đồ che thân. Dù gì, cũng không có ai, không ngại. Dù thân hình 8 tuổi nhưng tư tưởng đã là 25 tuổi, tuy hiện đại nhưng cô còn chưa có mảnh tình vắt vai, về mặt tình ái vẫn là "chỉ thấy heo chạy chứ chưa có ăn", cô vẫn rất nhạy cảm về tiếp xúc da thịt. Những chỗ chú nai con có thể liếm là tay với bàn chân, đã làm cô nhột không thể tả rồi, những vùng kín như mông và ngực cũng có vết thương nhưng không để chúng liếm được, cô bắt đầu tìm thảo dược, tuy về đông y cô không xuất sắc nhưng cơ bản cô vẫn hiểu rõ, mới bước chừng 3 bước cô đã nắm trong tay 1 đống thảo dược trị liệu, nơi đây đúng là tiên môn thảo mộc.
Cô đưa cho bọn chúng nhai sơ không cho bọn chúng nuốt đã lấy ra đắp lên miệng vết thương, đắp lên chỗ nào lành chỗ đó. Như thuốc tiên vậy, quá thần kì, so với hiện đại cũng không bằng một góc. Trời chiều bắt đầu buông xuống, nhường chỗ cho bóng đêm, để cảm tạ ân nhân cô hái một ít trái cây cùng chúng dùng bữa, quả thật đói sắp chết cô rồi, thứ gì vào miệng đều là mỹ vị, trái cây mang vị chua chua ngọt ngọt, lại giòn tươi, cả đám chén no nê rồi cô ẵm một nhóc thỏ trắng như bông, xinh đẹp nhất đi vào trong hang, trời trở lạnh cô sắp tê hết cả người rồi, tự động chú nai con cũng đi theo vào.
Nhanh chóng đốt lửa làm ấm người, nựng nựng chúng thêm vài cái bắt đầu thấy nhàm chán, cô đi quanh trong hang động xem có gì mình bỏ sót không.