Chương 3: Giống con sói nhỏ.

Thẩm Minh Tễ nhìn về phía Tô Trần, ngón tay túm túi da rắn đang trắng bệch, thực hiển nhiên, cậu theo bản năng dùng sức nắm chặt tay, môi mỏng gần như là mím thành một đường thẳng, không có một chút huyết sắc nào, con ngươi của cậu u ám không có chút ánh sáng.

Tô Trần mặc chiếc váy diễm lệ đứng ở chỗ đó, thân ảnh phản chiếu vào trong mắt cậu, dường như biến thành một tia sáng trong đôi mắt đen nhánh của cậu.

Đây là lần đầu tiên có người đứng ra.

Biện giải cho cậu.

Mà chỉ với một tiếng thở dài đã chắc chắn tương lai của cậu.

Loại cảm giác này đối với cậu rất kỳ lạ.

“Ơ, cô gái này, thật không có gia giáo, sao lại nói năng như vậy với người lớn!” Bà thím đang đứng nói xéo Thẩm Minh Tễ mở to hai mắt, căm tức nhìn Tô Trần, dường như bị Tô Trần nói đến tức không nhẹ.

Bà ta vốn ục ịch, hiện giờ thịt trên người đều đang run run, giơ bàn tay lên muốn chạm vào Tô Trần.

“Tôi thấy cha mẹ cô cũng không ở đây, tôi liền giúp cha mẹ cô dạy dỗ cô một chút.” Bàn tay của bà thím đó hướng thẳng đến má phải của Tô Trần.

Nhìn thấy hành động này của bà thím, mắt hạnh của Tô Trần vẫn mang theo ý cười nhạt như cũ, nhìn cực kỳ đáng yêu, chỉ là đáy mắt lạnh băng, thậm chí mang theo vài phần lệ khí, tính tình của cô mềm mại, nhưng đó cũng chỉ là ở trước mặt Thẩm Minh Tễ mà thôi.

Còn để cho người khác bắt nạt một đầu ngón tay của cô hả? A, làm ơn tém tém lại dùm.

“Đó…… Chính là ý Thẩm Minh Tễ có thể tùy tiện bắt nạt ngài hả?” 116 vẫn luôn trầm mặc nhận thấy được ý của Tô Trần thì bỗng nhiên chen vào một câu như vậy.

“Khụ khụ……” Tô Trần nghe thấy mấy lời này của 116, thình lình bị nước miếng của chính mình làm sặc, vốn dĩ lời đang chuẩn bị nói cũng đã quên không còn một mảnh.

“?” 116 có chút kỳ quái, có phải phản ứng của ký chủ này của nó có chút lớn hay không? Chẳng lẽ bắt nạt không phải là bắt nạt?

Không đợi Tô Trần làm cái gì thì đã mê mang cho thần tượng tương lai của mình rồi.

Một bóng hình xuất hiện ở trước mặt Tô Trần, trên người cậu có mùi thanh mát nhàn nhạt, là mùi bồ kết, tuy quần áo có chút cũ, nhưng được giặt vô cùng sạch sẽ, cũng không phải bẩn như trong miệng của đám nhỏ kia nói.

Là Thẩm Minh Tễ.

Thẩm Minh Tễ cũng không nói lời nào, chỉ là duỗi tay bắt được tay của bà thím, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bà thím đó, mới vừa rồi đôi mắt phượng vô cùng sắc bén của Thẩm Minh Tễ chỉ hơi hơi cụp, có chỗ khác thì chính là hiện tại nó đang nâng lên, chỗ đuôi mắt kia mang theo sắc bén lạnh lẽo.

Đôi mắt màu xám nhạt, giống như là hàn băng, hàn băng cực kỳ sắc bén, hàn băng chỉ cần nhẹ nhàng một chút đã có thể cứa người ta chảy máu, làm lòng người phát run.

“Bà thu tay lại đi.” Thẩm Minh Tễ mở miệng, tiếng của cậu rất êm tai, vô cùng bình đạm nói ra những lời này, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Những lời này không phải thỉnh cầu, cũng không phải cầu xin.

“Mày……” Bà thím vốn đang muốn giận dữ mắng Thẩm Minh Tễ, cũng không biết làm sao, sau khi nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Minh Tễ thì bỗng cảm thấy có chút sợ hãi vô cớ, chỉ cảm thấy ánh mắt của cậu thật sự rất dọa người.

Hoặc là nói ngày thường, Thẩm Minh Tễ không để ý đến bọn họ, ngày thường cậu thường để mái tóc ngắn màu đen che khuất mí mắt, gọi người cũng không nhìn rõ đôi mắt của cậu và biểu tình trên mặt, nhưng hôm nay cậu lại để lộ ra hai mắt của mình……

Ánh mắt của cậu quá mức với dọa người, như là một con sói con, có tính cách tàn nhẫn, làm người sợ đến hoảng.

Rốt cuộc sinh ra ở trong vũng bùn, nếu không có này cỗ tàn nhẫn ấy, thì sao có thể sống sót trong bãi bùn dơ bẩn ấy mà sinh trưởng về phía trước, mọc ra cành cây xanh non.

“Hiện tại giá trị hạnh phúc của Thẩm Minh Tễ là bao nhiêu?” Tô Trần đứng ở phía sau Thẩm Minh Tễ dò hỏi 116.

“0.” 116 mở miệng.

“……” Ngoài dự đoán, Tô Trần suy tư về lời nói của bà thím vừa khua môi múa mép kia, tròng mắt u ám đi vài phần.

……

Sau đó……

“Tôi nhặt đấy, đã khô lâu rồi.” Tô Trần ngoan ngoãn đưa chai nhựa của chính mình nhặt được cho Thẩm Minh Tễ, bộ dáng ngoan ngoãn, tươi cười ngọt ngào, chỉ có thể nói là vô cùng tốt đẹp.

“Không cần.” Thẩm Minh Tễ rũ mắt nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Tô Trần, hiển nhiên là cái chai bị cố ý lau khô rồi đưa cho cậu, Thẩm Minh Tễ dời ánh mắt, có vẻ cực kỳ lạnh nhạt.

“Chúng ta làm cái giao dịch đi? Tôi bị lạc đường, tôi không tìm thấy đường về nhà rồi, cậu dẫn tôi tìm đường về nhà, tôi giúp cậu nhặt cái chai, như vậy chúng ta chính là giúp đỡ cho nhau.” Tô Trần mở miệng, nhìn Thẩm Minh Tễ.

Thấy Thẩm Minh Tễ đang muốn nhíu mày, Tô Trần lập tức nhíu lại mày rồi mím cánh môi, một đôi đen nhánh lập tức bị sương mù bao phủ, dường như có thể khóc bất cứ lúc nào.