“À này……” Bỗng nhiên có một giọng nữ mềm mại vang lên, Thẩm Minh Tễ nhìn thấy một bàn tay trắng nõn tay xuất hiện ở trước mắt mình, trong lòng bàn tay ấy đang cầm một cái chai nhựa.
Động tác trong tay Thẩm Minh Tễ dừng lại, ngước mắt nhìn về nơi phát ra tiếng.
Cô gái nhỏ đứng dưới ánh mặt trời, làn da trắng tỏa sáng, thoải mái búi hai cái bím tóc, dùng chiếc kẹp tóc củ cà rốt trong phim hoạt hình, hình như bằng tuổi với cậu.
Đôi mắt của cô vừa to vừa tròn, đen nhánh sáng ngời, rất đẹp, cô mặc chiếc váy nhỏ màu hồng phấn, hiện tại đang mỉm cười ngọt ngào.
Thoạt nhìn như sẽ sáng lên.
Còn đẹp hơn so với búp bê Tây Dương trong tủ kính mà cậu từng thấy qua.
Làm cho cậu có chút sợ hãi, thậm chí cảm thấy sẽ bị ánh sáng này làm bỏng.
Thẩm Minh Tễ không nhận chai nhựa trong tay Tô Trần, chỉ là rũ mí mắt xuống, tay cuộn tròn lại, một mình kéo túi da rắn vòng qua Tô Trần, trông vô cùng trầm mặc, dường như không có nhìn thấy Tô Trần ở trước mặt cậu.
“……” Tô Trần có chút nhụt chí, ấn tượng gặp lần đầu đã thất bại, chẳng lẽ là vừa rồi cười không đủ ngọt sao?
“Cô gái nhỏ à, cô quan tâm nó làm cái gì, tôi khuyên cô vẫn nên cách nó xa một chút.” Một người lớn đứng ở bên cạnh thấy một màn này thì nhíu mày khuyên Tô Trần.
“Đúng vậy đúng vậy, cô đừng dính dáng cái gì với nó nha, đến lúc đó xui xẻo chính là cô, nhà nó nhaa, gia cảnh không tốt, bố là con ma bài bạc, mẹ cũng không biết làm công việc gì không đứng đắn đâu,……” Một bác gái trung niên hơi béo nhìn Thẩm Minh Tễ đang kéo túi da rắn, trong mắt mang theo chút cảm xúc cao cao tại thượng.
“Gia đình như thế giáo dục ra một đứa trẻ, khẳng định trong tương lai không phải ăn trộm thì chính là làm chút chuyện trái pháp luật, cha mẹ có đức hạnh thế nào thì đứa con chính là cái đức hạnh đó, một cô gái xinh đẹp như vậy, đừng để nó dạy hư nha.” Bác gái trung niên tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói.
Trong mắt bà ta mang theo khinh thường, dường như chính mắt nhìn thấy tương lai Thẩm Minh Tễ sẽ trở thành tên ăn trộm vậy, còn dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn.
“Thẩm Minh Tễ, lêu lêu lêu, đồ chỉ biết nhặt rác rưởi, nhãi rác rưởi, dơ dơ dơ!” Mấy đứa trẻ bên cạnh nghe người lớn nói như vậy thì cũng ồn ào theo, hiện giờ đứng ở bên người cha mẹ của mình mà nhìn Thẩm Minh Tễ, giống như là đang thuận miệng hát đồng dao vậy.
Tiếng nói non nớt nhưng nghe lại vô cùng chói tai.
“Chúng ta đều không chơi với cậu ta nha, trên người cậu ta rất thối, đều là mùi rác rưởi! Thật cảm thấy thẹn! Ghê tởm!” Một đứa trẻ khác làm bộ che lại cái mũi, giống như thật sự ngửi thấy mùi trên người Thẩm Minh Tễ vậy.
Thẩm Minh Tễ vẫn vô cùng đạm mạc như cũ, cặp mắt phượng hẹp dài kia cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua này mấy đứa trẻ đó tử, rồi cụp mắt xuống, môi mỏng hơi hé, trên mặt không có vẻ khổ sở nào, thậm chí đến cả bước chân cũng không có dừng lại.
Lời như vậy, cậu đã sớm nghe nhiều, cậu không có thời gian khổ sở, còn có gì còn khổ sở hơn đói bụng chứ.
Cậu cũng không hiểu, vì sao những người này lại muốn dẫm cho cậu một chân như vậy, hung hăng, muốn dẫm cậu vào tầng cuối cùng của lớp bùn đến vậy.
Giương nanh múa vuốt nói cho cậu là người không thể thấy được ánh sáng, chỉ có thể qua ngày ở nơi tối tăm này, hơn nữa vĩnh viễn không được xoay người.
Dường như nếu dẫm lên cậu như vậy thì bọn họ có thể có vẻ cao quý hơn chút, gia tăng cảm giác về sự ưu việt.
Nhưng trên thực tế, bọn họ như vậy cũng không chẳng khá hơn được chút nào.
Thẩm Minh Tễ đã sớm biết phải đạm mạc mà chống đỡ, tiết kiệm chính sức lực và cảm xúc của mình, cậu cũng đã từng cãi cọ qua, nổi giận đùng đùng biện giải cho chính mình.
Nhưng mà, không có ai muốn nghe cậu nói gì, cũng không có ai hỏi cậu có suy nghĩ gì.
Tô Trần nghe những lời của mấy người này thì chỉ cảm thấy tức giận! Quả thực còn khó chịu hơn chính mình bị người mắng.
Yếu đuối cái khỉ gì, cô muốn mắng người.
Thẩm Minh Tễ đều vứt hết mấy người và âm thanh kia ra sau đầu, chuyên chú nhìn vào mấy cái thùng rác trên đường phố, hôm nay cậu đã tới chậm, đại đa số chai nhựa đều bị người khác nhặt đi rồi, cậu sờ sờ bụng của chính mình rồi nhíu mày.
Bỗng nhiên Thẩm Minh Tễ nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói, là giọng nói mềm mại ngọt ngào ban nãy.
“A, các người mới nên cảm thấy cảm thấy thẹn! Cậu ta cũng không trộm không cướp gì, dựa vào bản lĩnh của chính mình mà kiếm tiền, có cái gì mà cảm thấy thẹn chứ!” Tô Trần chống nạnh đứng ở sau lưng Thẩm Minh Tễ, chỉ vào mấy đứa nhỏ đang hát rồi dạy dỗ.
Dáng vẻ thật giống như người bị mắng là cô vậy.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì tức giận nên nhiễm màu đỏ nhàn nhạt, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
Thân mình nhỏ xinh như vậy, nhưng thật ra giọng lại rất lớn, lời nói đầy đủ.
“Nhưng các người có biết hai chữ cảm thấy thẹn viết như thế nào hay không? Muốn tôi dạy các người hay không! Một đám người lớn ở chỗ này bắt nạt một đứa trẻ, các người hoa khua môi múa mép, có xấu hổ hay không? Có cần mặt mũi hay không? Trong lòng có chút thứ tự nào hay không?” Tô Trần nhẹ nhàng mắng một tiếng, thể hiện cách trào phúng.
Rõ ràng dáng vẻ vô cùng yếu đuối đáng yêu, thanh âm non nớt mềm mại, mới vừa rồi ở trước mặt Thẩm Minh Tễ giống như một con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoan, nhưng hiện tại lại giống như con mèo giương nanh múa vướt, vô cùng hung dữ!
Nếu không phải hiện tại cô tay nhỏ chân nhỏ, thì phải tiến lên dạy dỗ mấy người này thật tốt!
“Quả nhiên lực lượng Fans rất cường đại!” 116 ở một bên cảm thán.
“……” Thẩm Minh Tễ dừng bước chân lại, cậu trúc trắc nhìn về phía thân ảnh kia, trong mắt có chút nghi hoặc và khó hiểu, hiện giờ môi mỏng đang hé, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào bóng dáng của Tô Trần rồi hơi hơi nhíu mày.
Cậu cho rằng cô gái này hẳn là đã đi rồi.
Người thấy cậu đáng thương cũng không phải ít, phần lớn đều dùng ánh mắt thương hại, tùy tay cho cậu một ít phế phẩm không cần nữa, đương nhiên không có người dám đụng vào cậu.
Bởi vì sợ cậu dơ.
Mà sau khi nghe thấy những người đó nói, dường như ánh mắt nhìn về phía cậu sẽ từ thương hại chuyển hóa thành thở dài, dường như cũng nhìn thấy tương lai cậu sẽ biến thành cặn bã, không khác gì hạng rác rưởi như con ngõ này.
Một tiếng thở dài vô tâm đã chắc chắn được tương lai của cậu.
Chỉ là dựa vào cái gì chứ?