Trong khu phố cũ của thành phố H, một tòa cư dân kiểu cũ gần như hoang phế đứng sừng sững ở bên cạnh khu phố cũ, tình huống ở nơi đây rắc rối phức tạp, bởi vì tiền thuê nhà rất rẻ, cho nên hầu hết người ở nơi này đều người làm vụ công ở bên ngoài, hoặc là những người cao tuổi.
Khắp nơi đan xen dây điện, đầu hẻm tối om, thậm chí cống thoát nước trên mặt đất mơ hồ sẽ truyền ra một ít mùi, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy con bọ bò tới bò lui trong amngs.
Tô Trần đứng ở đằng sau cột điện, thật cẩn thận thò cái đầu nhỏ nha, con ngươi đen nhánh nhìn về phía một thân ảnh nho nhỏ nơi xa, nhấp môi một cái.
“Là nó sao?” Tô Trần mở miệng, thanh âm mềm mại.
“Đúng vậy, ký chủ, cậu ta chính là nam chủ Thẩm Minh Tễ, tương lai sẽ là lão đại oai phong một cõi đó.” Rõ ràng là bên cạnh Tô Trần không có người, những lại nghe thấy tiếng trả lời, một quả cầu kim loại nho nhỏ đang ở bên người Tô Trần, có điều tất cả mọi người qua đường đều không nhìn thấy nó.
Tô Trần nghe thế thì nhìn về phía lão đại sẽ oai phong một cõi trong tương lai.
Khụ…… Bây giờ lão đại vẫn là một đứa trẻ đáng thương.
Lão đại trong miệng, Thẩm Minh Tễ đi ra từ đầu ngõ tối om, nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, thân mình gầy yếu dọa người, hiện giờ trên người đang mặc một chiếc áo ngắn tay trắng.
Áo trắng rất to rộng, đặc biệt tương phản lại khiến cho thân mình của Thẩm Minh Tễ lại càng thêm gầy yếu, mơ hồ có thể nhìn thấy trên người lộ ra vết bầm xanh tím.
Bên cạnh có một đứa trẻ giống cậu đang làm nũng với ba mẹ, trong mắt tràn đầy ngây thơ và ỷ lại.
Còn cậu lại chật vật trầm mặc kéo một chiếc túi da rắn to lớn, thuần thục tìm kiếm thùng rác ven đường rồi nhặt chai lọ, trên bàn tay toàn những vết chai vốn không nên xuất hiện trên bàn tay nõn nà của đứa trẻ.
Một hàng xóm của tòa cư dân cũ nhìn Thẩm Minh Tễ đi ra thì đều thương hại nhìn Thẩm Minh Tễ, mơ hồ nghe thấy bọn họ nói tạo nghiệt nha.
Tô Trần thu hồi ánh mắt phức tạp, suy tư về chuyện chính mình vừa trải qua vào vài phút trước.
Cô đã chết.
Lúc sắp chết bị trói định với một hệ thống tự xưng là 116 đến từ tương lai, cũng đúng là như thế, cô mới phát hiện, thì ra chính mình chỉ là một nữ xứng pháo hôi trong một quyển tiểu thuyết, ý nghĩa lớn nhất của đời người, chính là để cho nam nữ chính bước lên cô mà thăng tiến.
Khi mở to mắt lần nữa, cô đã về mười lăm năm trước, trở thành một người khác và tạm thời tồn tại.
Muốn thật sự trọng sinh thì rất đơn giản.
Đó là mang đến ấm áp cho nam chủ, bẻ tam quan của nam chủ từ nhỏ, để cho nam chủ trở thành chàng trai tuyệt vời, tích cực hướng về phía trước.
“Ký chủ à, chỉ cần ngài thắp sáng giá trị hạnh phúc, giá trị hảo cảm của nam chủ đến 100 thfi tôi sẽ đưa ngài trở lại lúc ngài tử vong, để cho ngài thật sự trọng sinh.” 116 ở một bên mở miệng nói.
Tô Trần nghe 116 nói thì trầm mặc một chút, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thẩm Minh Tễ cách đó không xa, nhớ tới Thẩm Minh Tễ của mười lăm năm sau, cô từng gặp qua Thẩm Minh Tễ một lần.
Có điều khi đó Thẩm Minh Tễ đã là ảnh đế, vô cùng nổi bật trong giới giải trí, có fans trung thành mà cuồng nhiệt, dường như không có nửa điểm điểm đen nào, mà cô chỉ là nữ tinh tuyến mười tám vừa tiến vào giới giải trí.
Cô cũng thần tượng sùng bái anh, là fans ngầm cuồng nhiệt, cất giấu mỗi một album của anh, đều xem hết các bộ phim truyền hình của anh, nhưng…… Chưa từng có người nào có thể hiểu được quá khứ của anh.
Mười lăm năm sau anh công thành danh toại, không có thân nhân, không có bạn bè, cả người rất thanh lãnh cô tịch, vĩnh viễn chỉ luôn lẻ loi một người, ít khi nói cười, đối với bất luận kẻ nào cũng đều duy trì khoảng cách thoải mái, dường như ngăn cách chính mình với toàn bộ thế giới.
Dường như giống với tên của anh vậy, trời quang trăng sáng, thanh lãnh vô song.
Mà hiện tại……
Tô Trần nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang nhặt rác rưởi bán và vị ảnh đế nổi tiếng của mười năm năm sau đều có một điểm chung.
Đó là đều cô tịch như nhau.
Giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Cô thật muốn ôm anh.
“Lên đi! Ký chủ à, thời gian của ngài không còn nhiều lắm!” 116 ở một bên cổ vũ Tô Trần.
Tô Trần nghe 116 nói thì căn cánh môi, cuối cùng cất bước đi về phía Thẩm Minh Tễ.
Bước đầu tiên đưa ấp áp cho lão đại tương lai là đầu tiên phải để lại ấn tượng tốt cho lão đại nha! Ừ!
……
Vẻ mặt Thẩm Minh Tễ đạm bạc, một đôi con ngươi lạnh như băng, hiện giờ cậu đang kéo túi da rắn, lật thùng rác bốn phía xung quanh, tỉ mỉ tìm kiếm chai nhựa bên trong, hiện giờ túi da rắn vẫn còn dẹp, nếu không thể chứa đầy nó thì có nghĩa cậu lại phải chịu đói.
Cảm giác đói bụng cũng không dễ chịu, có một lần cậu thật sự chịu không nổi cơn đói nên đã ăn rất nhiều khối băng, bụng trướng trướng có cảm giác chắc bụng, nhưng một lát sau thì bắt đầu tiêu chảy, khó khẳn qua vài ngày mới chuyển biến tốt đẹp.
Suýt chút nữa cậu cho rằng mình đã chết.
Người giống như cậu vậy, nếu chết chắc cũng không có ai để ý đi?