Chương 4: Sách vở của Tô Trần

“Tôi thật sự tìm không thấy đường về nhà mà.” Tô Trần mở miệng, nhìn vô cùng đáng thương, cô vốn rất đáng yêu, hiện giờ lại có dáng vẻ đó thật làm cho người ta không đành lòng từ chối.

“Cô có thể tìm những người khác.” Ngữ khí của Thẩm Minh Tễ buông lỏng, dời ánh mắt đi, đôi mắt âm u, hiển nhiên không có thói quen ở chung cùng người khác.

“Nhưng mà tôi cảm thấy cậu là người tốt, tôi chỉ tin tưởng cậu.” Tô Trần mở miệng, trông cô rất chân thành, không giống nói dối chút nào.

Nghe thấy hai từ người tốt này, người tốt sao……

Cái từ này lượn vòng trong lòng cậu một lúc lâu, Thẩm Minh Tễ nhìn về phía Tô Trần, nhận cái tay trong tay Tô Trần, nghiễm nhiên là cam chịu giao dịch.

Tô Trần yên lặng ghi nhớ ở trong lòng, lão đại sợ người khác khóc!?

Vì thế, bước đầu tiên để Tô Trần tiếp cận lão đại tương lai chính là……

Tôi nhặt chai nhựa nuôi cậu nha.

Gần như lăn lộn cả một buổi trưa nhưng thành quả lại rất nhỏ, một túi chai nhựa cũng chỉ bán được mười mấy đồng tiền.

Thẩm Minh Tễ lại thật cẩn thận bỏ tiền vào trong túi của mình, làm như tích cóp là chuyện rất quan trọng.

Dọc theo đường đi đều là Tô Trần ríu rít nói chuyện, Thẩm Minh Tễ lại có vẻ rất trầm mặc, chỉ là nhàn nhạt đáp lời nghe, cậu không thói quen, nhưng lại không chán ghét loại cảm giác này.

Ở dưới sự dẫn dắt của Thẩm Minh Tễ cuối cùng đã tìm được nhà Tô Trần.

Nguyên chủ họ Tô mà cô xuyên thành cũng tên Tô Trần, trời sinh có bệnh tật, vào mấy ngày trước đã qua đời, sau đó Tô Trần xuyên lại đây, mạnh mẽ tục sống, có điều cũng không được bao lâu, cô phải nghĩ cách làm cho giá trị hạnh phúc của Thẩm Minh Tễ tăng lên trong thời gian này.

“Cảm ơn nha, tôi rất vui khi quen người bạn như cậu, tôi là Tô Trần, ngày mai…… Có thể đi tìm cậu chơi không?” Tô Trần đứng ở trước mặt Thẩm Minh Tễ, vươn tay về phía Thẩm Minh Tễ.

Bước thứ hai tiếp cận lão đại chính là làm bạn bè.

“Tôi không cần bạn……” Thẩm Minh Tễ nhìn thoáng qua Tô Trần rồi quay mặt đi, vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ.

“Cứ vậy đi, đây là đồ vật tôi thích nhất, tôi gởi lại ở chỗ của cậu nha, ngày mai đi lấy, nhất định sẽ đi!” Tô Trần trực tiếp tháo chiếc kẹp tóc cà rốt trên đầu mình xuống rồi đưa cho Thẩm Minh Tễ, ngữ khí chắc chắn, trực tiếp cắt đứt lời của Thẩm Minh Tễ.

“……” Thẩm Minh Tễ nhìn chiếc kẹp tóc cà rốt trong lòng bàn tay, không có chờ cậu cự tuyệt thì Tô Trần đã đi xa rồi.

Thẩm Minh Tễ nhìn bóng dáng Tô Trần rời đi với đôi mắt u ám, cậu không cần bạn bè gì cả, nhưng lúc xoay người lại thật cẩn thận đặt chiếc kẹp tóc cà rốt vào túi bên người.

Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến dáng vẻ Tô Trần đeo chiếc kẹp tóc cà rốt rồi nhút nhát sợ sệt đứng ở trước mặt cậu hoặc tươi cười với cậu.

Bạn bè hả……

Tô Trần yên lặng đứng ở góc tường, dò cái đầu nhỏ ra, nhìn thấy động tác nhỏ của Thẩm Minh Tễ thì lại yên lặng mở sách vở ra tiếp tục ghi nhớ.

Lão đại khẩu thị tâm phi, tương đối ngạo kiều?

Tô Trần về đến nhà, cả người nằm trên giường lớn, thân thể rất đau nhức.

Hiện tại Tô Trần đã cảm giác được thân thể bắt đầu không thoải mái, 116 có nói qua, hiện tại cô không được xem như trọng sinh, chỉ là tạm thời tồn tại, muốn chân chính trọng sinh thì phải trở lại thời điểm cô tử vong.

Nghĩ đến cô chết là lúc xảy ra chuyện, ánh mắt Tô Trần sâu kín, cong khóe môi lên, không sao hết, cô sẽ nhanh chóng được trở về, đã chết qua một lần rồi, sẽ không tái phạm lần nữa, bọn họ phải ở đấy chờ cô thật tốt.

Có điều nhiệm vụ hàng đầu trước mắt chính là đem đến ấm áp, làm cho giá trị hạnh phúc Thẩm Minh Tễ đạt 100.

Từ không đến một trăm, ngẫm lại không phải một chút khó đâu.

Suy tư tất cả những chuyện xảy ra vào ban ngày, Tô Trần mím cánh môi, hơi suy nghĩ mê mang.

Gia đình của Thẩm Minh Tễ sẽ là một gia đình thế nào?

……

Màn đêm buông xuống.

Trong tòa cư dân kiểu cũ, đèn của từng nhà sáng lên, truyền đến mùi hương của đồ ăn, bởi vì cách âm không tốt lắm nên tiếng nói chuyện của từng nhà, tiếng của TV và tiếng vui cười đều truyền ra vô cùng rõ ràng.

“Bà nói cái gì? Muốn ông đây thu tay lại? Đứa đàn bà như bà thì biết cái gì? Ông đây là đi kiếm tiền.” Một người đàn ông ngồi ở bàn cơm trong phòng khách, nhìn qua trông vô cùng sa sút, mặc áo ngắn tay màu xám, chân đi dép lê, trong tay cầm một chai rượu, ục ục rót hết.

“Nhà của chúng ta không có tiền, đừng đánh cược nữa, chúng ta sống bình thường thôi có được không?” Người phụ nữ nửa quỳ trên mặt đất, trên người là các loại vết bầm, có vết mới, cũng có vết từ từ rất lâu, hiện giờ chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt, bây giờ mái tóc rối tung, nghẹn ngào kéo chân của người đàn ông.

“Sống hả? Những ngày lành của ông đây đã bị mấy người hại, nếu không phải bà sinh ra cái đứa con của chồng trước thì tôi có thể như vậy sao?” Người đàn ông nghe thấy người phụ nữ nói thì nổi giận, cả người đứng lên, nắm lấy đầu tóc của người phụ nữ rồi bóp cổ.