•••
Trong một khu rừng gần với Vương Quốc Bạch Ưng.
Thiên Long đang từng bước cước bộ đi về thành trì gần nhất.
Bất quá hiện tại đã là ngày thứ 4 kể từ khi Thiên Long bắt đầu đi về hướng Vương Quốc Bạch Ưng.
“Rốt cuộc là còn bao lâu nữa vậy?”
Thiên Long nhịn không được mà lên tiếng nói. Đương nhiên là hắn không ngờ Vương Quốc Bạch Ưng lại cách xa chỗ hắn xuyên không qua xa đến vậy.
“Công tử cứ bình tĩnh! Sắp đến rồi!”
Mộc Huyền từ trong cơ thể hắn bay ra, ngồi lên vai hắn nói.
Thiên Long không đáp nhưng hắn chắc chắn một điều là nơi cần đến còn xa vãi đạn.
“Mà Mộc Huyền này! Làm thế nào để sử dụng được Ma Pháp!”
Thiên Long vừa bước đi vừa hỏi.
Mấy ngày qua, Thiên Long chỉ lo tập trung vào việc tìm đường đến Vương Quốc Bạch Ưng mà quên béng luôn việc hỏi Mộc Huyền cách để sử dụng Ma Pháp.
“Trước tiên để học Ma Pháp thì công tử cần phải học cảm nhận Ma Lực trước tiên!”
Mộc Huyền đáp. Thiên Long nghe vậy thì cũng gật đầu đồng tình.
Bởi hắn hiểu muốn học để làm một việc gì đó thì cần phải học cái cơ bản trước.
“Ma Lực là thứ luôn tồn tại xung quanh chúng ta! Trong không khí, trong cây cỏ, trong nước,… Mọi thứ vốn có sẵn trong tự nhiên chính là nguồn Ma Lực vô hạn!”
Mộc Huyền nói tiếp:
“Mặc dù thiên nhiên có nguồn Ma Lực vô hạn như vậy nhưng cơ thể con người lại không thể chứa đựng được hết mà có giới hạn!”
Thiên Long cũng hiểu điều này. Nếu như con người có thể chứa được lượng Ma Lực vô hạn kia thì há chẳng phải sẽ trở thành bá chủ của Thiên Huyền Tinh Cầu này sao.
“Trước tiên công tử hãy bắt đầu bằng việc cảm nhận Ma Lực đi!”
Mộc Huyền nói.
Thiên Long không đáp mà bắt đầu nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận Ma Lực có trong cơ thể cũng như xung quanh hắn.
Vài phút trôi qua, rồi lại vài tiếng trôi qua.
Trên gương mặt của Thiên Long đã hơi có chút mồ hôi đổ xuống. Đương nhiên là việc cảm nhận Ma Lực đối với hắn quả thực quá khó khi mà đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Ma Lực.
“Cảm...cảm nhận được rồi!”
Sau khoảng 3 tiếng trôi qua thì Thiên Long cuối cùng cũng cảm nhận được một chút Ma Lực tồn tại trong cơ thể hắn.
“Công tử đã thành công nhưng vẫn chưa đủ!”
Mộc Huyền thản nhiên nói. Thiên Long cũng đồng tình với nàng.
Bởi hắn hiểu rằng hắn chỉ mới cảm nhận được một chút Ma Lực mà thôi chứ chưa thành thạo việc đó.
“Tiếp tục!”
Thiên Long cắn răng nói. Đương nhiên là hắn quyết tâm phải nắm vững việc này.
Sau đó thì Thiên Long tiếp tục nhắm mắt lại mà cảm nhận Ma Lực.
Nhìn Thiên Long tràn đầy quyết tâm như vậy thì Mộc Huyền cũng là hài lòng, thầm nghĩ:
“Công tử mặc dù nói không tin công tử là người được chọn nhưng hành động lại cho thấy công tử chính là người thích hợp nhất! Không ai có thể sánh bằng!”
Lại qua thêm 4 tiếng thời gian, Thiên Long lại lần nữa mở mắt ra.
Nhưng lần này thì đã có sự khác biệt so với lần trước. Đó chính là hắn đã có thể ngưng tự Ma Lực ra thực thể, để Ma Lực của bản thân đảo quanh cơ thể của hắn.
“Chúc mừng công tử đã thành công trong việc cảm nhận Ma Lực!”
Mộc Huyền cảm thán nói. Nếu là người bình thường thì phải mất tận 2 3 ngày thì mới có thể làm được như Thiên Long. Vậy mà hắn chỉ dùng chưa đến nửa ngày để cảm nhận Ma Lực.
Chỉ có thể thốt lên chữ kinh khủng đối với Thiên Long.
“Không!”
Bất quá, trái với khuôn mặt hài lòng của Mộc Huyền thì Thiên Long lại lắc đầu nói.
“Bấy nhiêu đây vẫn chua đủ! Ta cần luyện tập thêm!”
Không nói hai lời, Thiên Long ngồi xuống xếp bằng, tiếp tục việc luyện tập của hắn.
Mộc Huyền ở một bên thì mặt là ngạc nhiên không thôi. Nàng đâu ngờ Thiên Long lại chưa thỏa mãn với thành tựu như vậy mà còn muốn luyện tập tiếp.
Nhưng Mộc Huyền nào biết Thiên Long có một căn bệnh rất khó giải quyết. Đó chính căn bệnh mang tên hoàn hảo.
Căn bệnh này là bệnh chững của việc làm thứ gì cũng phải ở mức hoàn mỹ, không chút sơ sót nào.
Thời gian cứ như vậy dần trôi.
Thấm thoát đã 2 ngày trôi qua.
Thiên Long cũng dần mở mắt tỉnh lại. Bất quá lần này thì hắn nở ra một nụ cười hài lòng, nói:
“Cuối cùng cũng đã quen với việc cảm nhận Ma Lực!”
Vừa nói, Thiên Long vừa ngưng tụ Ma Lực lên cánh tay của hắn. Theo cánh tay thì một hình dạng thanh kiếm được ngưng tụ từ Ma Lực xuất hiện.
“Đây là!!!”
Mộc Huyền cũng là cả kinh trước một màn này. Nàng làm sao ngờ được chỉ trong 2 ngày cảm nhận Ma Lực mà Thiên Long lại áp dụng nó vào cả thực tiễn.
Thậm chí việc ngưng tụ Ma Lực ra một hình dạng bất kỳ, cho nó ra hình ra dáng một cách chuẩn xác đến vậy.
Phải biết muốn làm được như vậy thì khả năng thông thạo phải là cấp SSS a.
“Rốt cuộc công tử là quái thai đến cỡ nào vậy?”
Mộc Huyền cũng là nhịn không được mà thầm nghĩ. Sâu trong suy nghĩ thì nàng đang thầm mắng vị đại nhân kia của nàng đã chọn lựa một người như thế nào thế này.
“Mộc Huyền! Bây giờ dạy ta Ma Pháp!”
Thiên Long ánh mắt hập hực nhìn Mộc Huyền nói.
“Trước tiên thì công tử đọc theo tiểu nữ!”
“Hỡi mộc tinh linh! Hãy cho ta mượn sức mạnh!”
Lời vừa dứt thì những cây cối xung quanh bắt đầu tụ hợp lại.
“Cái này...”
Thiên Long không phải ngạc nhiên vì Ma Pháp của Mộc Huyền mà là những lời quá chi là vô bổ kia. Đương nhiên hắn thà chết cũng không nói mấy cái lời như vậy.
“Còn cách nào khác không?”
Thiên Long hỏi Mộc Huyền. Đương nhiên hắn không tin là không có cách nào khác ngoài đọc mấy câu thần chú đó.
“Có a! Nhưng hơi khó! Đó là công tử cần phải mô phỏng ra Ma Pháp đó rồi vận Ma Lực mà hình thành!”
Mộc Huyền nói.
“Mô phỏng? Trí tưởng tượng!”
Đương nhiên muốn mô phỏng một thứ gì đó thì cần phải tưởng tượng ra thứ cần mô phỏng cái đã.
Thiên Long lần nữa nhắm mắt lại, bắt đầu việc hình dung ra một vài thứ.
Sau một hồi thì Thiên Long lại mở mắt ra lần nữa.
“Làm thôi!”
Thiên Long bắt đầu vươn ra hai tay. Theo đó thì hai vòng tròn phép thuật xuất hiện ở hai bàn tay.
“Cái này...”
Mộc Huyền lại lần nữa chấn kinh. Nàng vừa thấy điều gì.
Thiên Long, công tử mà nàng chỉ dạy, vừa mới vô niệm mà thi triển Ma Pháp. Chưa kể đến hắn còn kích hoạt một lúc hai vòng tròn Ma Pháp. Có thể không chấn kinh sao.
Nhưng mọi việc vẫn chưa dừng ở đó. Từ vị trí hai vòng tròn Ma Pháp, hai nguồn Ma Lực mang theo Hỏa Hệ và Phong Hệ phân biệt ở hai bên.
“Hỏa Thuật! Bạo Hỏa Liệt Viêm!”
Lời vừa dứt thì Thiên Long đã cho hai vòng tròn Mâ Pháp của hắn hợp lại một chỗ, tạo ra một vòng tròn Ma Pháp mới có những đường văn của cả hai vòng tròn Ma Pháp trước đó.
Sau đó thì một nguồn hỏa nhiệt khủng bố từ vị trí vòng tròn Ma Pháp mới kia bộc pháp theo hướng thẳng về phía trước.
Bùm Bùm Bùm
Ầm Ầm Ầm
Bạo Hỏa Liệt Viêm lan tỏa đến tận 5km thì mới dừng lại. Suốt đường mà Bảo Hỏa Liệt Viêm đi ngang qua thì đất đá thì bị biến dạng do nhiệt độ quá cao.
Xèo Xèo Xèo
Cây cối hai bên thì bị đốt cháy thành tro, không chút thứ gì còn sót lại.
“Quá...quá kinh khủng!”
Mộc Huyền thì tay che lấy miệng nhỏ xinh xắn của nàng. Nàng không dám tin vào những gì vừa mới xảy ra.
“Dung...Dung Hợp Ma Pháp!”
Mộc Huyền lẩm bẩm nói.
Dung Hợp Ma Pháp, một kỹ năng đòi hỏi sự tỉ mỉ cũng như khả năng điều khiển Ma Lực một cách thành thạo.
Thiên Long thành thạo điều khiển Ma Lực cũng thôi đi. Vậy mà hắn còn sử dụng được cả Dung Hợp Ma Pháp.
Dung Hợp Ma Pháp có độ khó để luyện tập ở cấp SS a.
Hộc Hộc Hộc
Bất quá so với sự kinh ngạc tột độ của Mộc Huyền thì Thiên Long hiện đang trong tình trạng thở gấp, sắc mặt có chút tái nhợt.
Đương nhiên đây là biểu hiện của việc hao hụt Ma Lực.
Có lẽ chiêu vừa rồi đã khiến Thiên Long tiêu hao hết sạch Ma Lực mà cơ thể hắn có thể chứa.
“Xem ra vẫn cần tập luyện thê...!”
Lời chưa dứt thì Thiên Long đã lâm vào hôn mê do đã kiệt sức.
Bịch
Do cơ thể không có thứ gì chống trụ nên Thiên Long theo quán tính ngã về đằng trước, cả cơ thể nằm sấp.
“Công tử!”
Mộc Huyền thấy Thiên Long đã nằm xuống và hôn mê thì bay lại hô lên.
Sau đó thì Mộc Huyền định vận Ma Lực để hồi phục cho Thiên Long thì một thân ảnh xa lạ xuất hiện ngăn chặn nàng lại.
“Để ta!”
Trước mặt Mộc Huyền là một nữ tử với mái tóc màu xanh dài tới tận eo, trên gương mặt là một tấm màn che đi dung mạo, trên thân là một bộ váy dài ôm sát cơ thể.
Không nói hai lời, nữ tử thần bí kia lập tức vận Ma Pháp để nâng Thiên Long lên rồi mang đi.
Mộc Huyền thấy vậy cũng chui vào trong cơ thể của Thiên Long, giao việc mang Thiên Long đi lại cho vị nữ tử kia.
Dù sao thì Mộc Huyền cũng không cảm nhận được ác ý đến từ nữ tử kia nên nàng cũng yên tâm là Thiên Long sẽ không sao.
•••
Tại một nơi nào đó trên Thiên Huyền Tinh Cầu.
Trong một tòa cung điện đầy tráng lệ.
Trong đại điện, nơi có một không gian rộng lớn, kèm theo đó là từng kiến trúc đều được xây dựng dựa trên những vật liệu quý hiếm.
Nhìn từ xa thì không khác gì một tòa cung điện của Vua chúa chuyên dùng để ở và làm việc.
Bất quá ở giữa chính điện, một chiếc quan tài được khắc họa kỳ dị được đặt ở đó.
Kế bên quan tài, một thân ảnh nam tử với bộ đồ rất giống với bộ vest thời hiện đại với tông màu trắng làm chủ đạo, đang nhìn chằm chằm vào quan tài.
Ầm Ầm Ầm
Bỗng nhiên, tòa cung điện chấn động lên.
“Có chuyện gì?”
Nam tử với bộ đồ vest hướng mấy tên hầu hỏi.
“Hồi bẩm đại nhân! Chúng thần không biết!”
Một tên hộ vệ cung kính nói.
“Hừ! Vô dụng!”
Nam tử hừ lạnh nói.
“Ngươi đừng có tức giận như vậy! Ngươi hãy nhớ cung điện này là của ai và chấn động như vậy thì chắc hẳn có liên quan!”
Một tên trung niên khác từ bên ngoài đại điện bước vào, vừa bước vừa nói.
“Ý ngươi là...”
Nam tử như chợt hiểu ra chuyện gì, lập tức nhìn sang quan tài. Khuôn mặt nở ra một chút cười nhạt.
“Haha! Đại nhân sắp hồi sinh rồi!”
Nam tử hưng phấn mà cười lên nói.
“Ngươi đừng tưởng bở! Theo thôn tin ta thu thập được thì mấy quốc gia kia đã bắt đầu rục rịch triệu hoán những người dị giới kia rồi!”
Tên trung niên tạt một gáo nước lạnh vào mặt nam tử nói.
“Hừ! Bọn chúng thì như thế nào? Tưởng ta sợ chắc!”
Nam tử hừ lạnh nói.
“Ta chỉ nói vậy thôi! Còn ngươi nghe hay không thì tùy ngươi!”
Tên trung niên thở dài nói. Nói chuyện với nam tử kia thì hắn vô pháp nói lý được a.
“Vậy công việc ở Vương Quốc Bạch Ưng thế nào rồi?”
Nam tử nhìn tên trung niên nói.
“Đã chuẩn bị xong xuôi! Bây giờ chỉ còn chờ cá lọt lưới thôi!”
Tên trung niên gật đầu nói.
“Vậy thì được! Ta cũng nên đi chuẩn bị một chút để chào đón sự hồi sinh của người ấy!”
Nam tử cười nói. Sau đó thì từng bước tiến ra khỏi đại điện.
“Haizzz! Thật là không thể nói nổi với tên này!”
Tên trung niên lắc đầu thở dài nói.
“Ngươi đừng lo lắng về hắn! Kiêu ngạo là vậy nhưng vẫn rất cẩn thận trong những khâu kế hoạch của hắn!”
Đúng lúc này thì một thanh âm khác vang lên.
Theo hướng âm thanh thì một nam tử khác xuất hiện nói.
“Là ngươi đấy à, Hắc Phong!”
Tên trung niên nhận ra thân ảnh này.
“Xem ra chúng ta sắp có trò hay để xen rồi!”
Hắc Phong lên tiếng nói.
“Ý ngươi là...”
Tên trung niên như đoán được cái gì nói.
“Haha! Đến lúc đó sẽ biết! Còn giờ thì chờ người ấy hồi sinh thôi!”
Hắc Phong cười nói. Sau đó quay sang nhìn cỗ quan tài kia rồi im lặng mà chờ đợi.
---
Ae đọc vv.
Momo: 0765830540.