Tại một nơi khác. Sở Phong lúc này ngắm nhìn dáng vẻ say sưa ngủ như cún con no sữa của Vũ Linh Hi, đôi mắt lại ánh lên tia nghi hoặc.
Tâm tự nghĩ: ''Tại sao ta luôn cảm là lạ bởi vẻ đẹp của Vũ Linh Tỷ?''
[Ta không nghĩ nó lạ. Nó khá đặc biệt đó chứ?]
Sở Phong hơi cau mày, hóa ra tên khốn nạn nào đó vẫn luôn nhìn trộm hắn. Bỏ qua vấn đề đó thì Vũ Linh Hi trên thực tế không ngủ đi mà ngất đi, nàng là bị hắn vắt kiệt nước, trong lúc bị đẩy cuồng nhiệt từ đằng sau thì bất tỉnh nhân sự.
Thân thể trần trụi của Vũ Linh Hi lúc này khiến dương vật của Sở Phong cứng hơn, bất quá hắn không thích trò búp bê tình dục vô cảm. Tâm lại tự nói: ''Đợi khi nàng khôi phục lại vậy!''.
Nói đi cũng phải nói lại, cái thân thể này cũng quá tuyệt phẩm đi, body chuẩn số. Mông phúc hậu, ngực nở nang, da trắng sáng, mắt liễu, môi đào. Hơn hết khi làm tình Vũ Linh Hi phát ra tiếng rên vô cùng lẳng lơ ngọt lịm.
Không thể nghĩ tiếp, Sở Phong kéo chăn cho nàng, hắn sợ nếu tiếp nghĩ sẽ lại không cho nàng nghĩ mất. Tại đây đích thị là không gian hệ thống, bất quá nó được thiết kế dành riêng cho hắn, một căn phòng tiện nghi đầy đủ, từ nhà tắm tới phòng bếp, nhà vệ sinh các thứ.
Sở Phong lúc này mặt lại đồ, tâm lại đang nói chuyện với Hệ Thống.
"Ý của ngươi lúc nãy là gì?''
[Ta đang nói về thân thế thật sự của Vũ Linh Hi.]
"Hả? Nàng ta, con người. Trẻ mồ côi. Thân thế cái gì?''
Sở Phong đánh cái tặc lưỡi khinh thường, Hệ Thống lúc này chậc chậc bộ điệu khi dễ.
[Chửi ngu ngươi lại tự ái. Nàng ta chả phải rất đặc thù đấy sao? Từ cách ăn mặc hở hang lại còn ưa chuộng màu tím, linh lực cô đặc lúc nãy cũng màu tính. Lại còn hai khoác lông Hồ Ly trên cổ, ngươi chả lẽ không chú ý xíu nào sao?]
"Ta éo muốn hiểu tên điên ngươi nói gì. Ta ước ngươi câm con mọe mồm lại, nhức cả đầu.''
Sở Phong mở cổng không gian bước ra, Vũ Linh lúc này đã được xây mới, tại phòng Hội Trưởng hắn ngồi xuống chiếc ghế được dành riêng cho Vũ Linh Hi.
Giúp nàng hoàn thành một số giấy tờ công việc, đúng vào lúc này ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Kẻ đến tất nhiên là Lê Thúc, hắn thậm chí còn biết được trong phòng chỉ có Sở Phong bởi sóng linh lực của tên này rất đặc biệt.
"Lê Thúc ngươi không cần khách sáo, sau này cứ tự nhiên.''
Sở Phong không nhìn lên mà chỉ chăm chú ghi ghi chú chú mớ giấy tờ trên bàn, Lê Thúc lúc này đi tới, tôn trọng hắn cúi đầu một cái. Phải nói hình bóng Sở Phong đơn phương độc mã chém giết Khai Quang Đỉnh Phong khi ấy rất rúng động lòng người. Hắn khi ấy rất giống một vị Chiến Thần, không sợ trời, không sợ đất.
"Vũ Thiếu Gia vẫn nên là thôi đi. Lễ nghĩa vẫn phải có, huống hồ cậu bây giờ đã không còn như trước.''
Sở Phong bút hơi dừng lại. Hắn lúc này mới chịu ngước lên: ''Lê Thúc có ý gì?''
Lê Thúc thở dài: ''Ngươi chả phải lúc đó còn chém nàng ta một nhát?''
"Thì ra là chuyện đó. Nhưng chuyện đó thì liên gì tới việc Lê Thúc vừa nói?''
Lê Thúc lúc này vỗ trán, khuôn mặt cau lại nét mệt mỏi: ''Vũ Thiếu à, cậu đang giả vờ đúng không? Người khi đó cậu chém chính là Mị Ảnh, là chủ nhân của Thế Giới Ngầm Thành Tương Dương.''
Sở Phong cười cười, khuôn mặt lộ vẻ hứng thú: 'Không biết có đẹp không, khi nào rảnh rỗi tranh thủ gặp cô ta mới được.'
Lê Thúc lại mệt mỏi với tên này, nói tới đây mà hắn vẫn cho như không có chuyện gì. Bắt buộc phải giải thích tường tận cho hắn.
''Thế Giới Ngầm ngoài cấu kết với Sát Thủ còn là nơi bán thông tin, nô lệ, và những thứ đặc thù khác. Mị Ảnh khi ấy đích thân xuất hiện chỉ e là đã được nhờ vả, nàng ta có thể đã bán Thông Tin và thân phận của cậu cho các Thế Giai lớn muốn biết về biến động vừa qua của Vũ Linh Phường.''
Sở Phong lúc này hơi liếc nhìn qua Lê Thúc, khuôn mặt vẫn không có nét gì là hứng thú. Trong khi đó tay hắn đưa ra một sấp giấy gọi: ''Phi Yến.''
"Vâng!"
Phi Yến chớp mắt xuất hiện, nàng ta từ đầu tới cuối vẫn luôn đã ở trong đây. Kể từ lúc Sở Phong xuất hiện, nàng đã mò tới, ý định ra tay thì Lê Thúc bước vào.
Sở Phong nhìn nàng, miệng nở nụ cười ám muội: ''Đem mấy thứ này giao cho bọn thương lái ở bến cảng. Nói bọn chúng cứ liệu hồn vào.''
"Vâng.''
Phi Yến nét mặt ửng đỏ, mắt lộ vẻ tiếc nuối rồi vụt biến mất trong không gian. Lê Thúc lúc này mới nói tiếp.
"Ta nghĩ thông tin của Ngài đã tới tai Thành Chủ.''
Lê Thúc bất ngờ sử dụng kính ngữ. Sở Phong lúc này mới thể hiện một tia hứng thú nhỏ nhoi.
"Tiết Gia sao?''
Lê Thúc khẽ gật đầu, hai không biết tại Tương Dương Thành, Tiết Thành Chủ đâu chứ.
"Tôi đoán rất nhanh thôi bọn họ sẽ đến thăm dò Ngài.''
Sở Phong lại tiếp tục cắm đầu vào bàn giấy, miệng nói lớn một câu bá đạo: ''Sâu bọ cả thôi, có gì đáng để quan tâm.''
Lê Thúc chính vào lúc này giật mình nhìn ra, chớp nhoáng một ảnh đen vụt biến.
Lê Thúc thở dài, xem ra Vũ Luân trước mặt sau khi trải qua thập tử nhất sinh thì sâu không thấy đáy, hành động của hắn là không thể lường trước nổi. Lê Thúc cũng đoán thêm kẻ vừa rồi nghe trộm chính là người của Tiết Gia, Tiết Thành Chủ. Hắn thậm chí còn bị tên quái vật này dọa sợ mất mật mà lập tức chạy thoát thân.
"Vậy ta không còn gì báo cáo nữa, vẫn nên quay lại trong chừng số hàng vừa nhập tới.''
Lê Thúc quay ra, song Sở Phong chính lúc này lại lên tiếng: ''Lê Thúc dừng bước đã. Việc tới hôm nay, ta vẫn là luôn thắc mắc. Ngươi vì sao bên Tỷ Tỷ ta lâu như vậy, mục đích cuối cùng là gì?''
Lê Thúc đột nhiên mồ hôi hột chảy ướt trán, tâm tư đột nhiên xuất hiện căng thẳng.
"Ngài là tò mò vấn đề này sao? Vào khoảng 3 năm trước, ta bị đồng tộc truy sát...chính Vũ Linh cô nương cướp sống ta, thậm chí còn cưu mang vợ con ta. Đó về sau ta liền theo nàng phụng sự, có chết không từ.''
"Vậy sao.'' Sở Phong một câu đơn giản, song hắn lại nghĩ Lê Thúc này tình huống trong gia tộc có điều muốn che giấu nguyên nhân, bất quá không quan tâm mấy, chỉ là tò mò một chút nguyên nhân mà thôi.
Lê Thúc định lui ra song đột nhiên dừng lại: ''Có một điều ta nghĩ nên nói với Ngài.''
Sở Phong nghi hoặc nhìn, Lê Thúc lúc này nói: ''Vũ Linh cô nương thật ra rất mạnh. Ta vẫn nhớ tới dáng vẻ giết người đầy ma mị của nàng, máu tươi chỉ như thứ sắc màu trang trí cho vẻ đẹp kiêu sa ấy.''
Sở Phong ánh mắt kinh ngạc, từ đầu tới giờ hắn vẫn chưa thấy được Vũ Linh Hi ra tay, xem ra hắn tranh mất sân khấu lớn của nàng rồi.
"Ừm, có hơi hứng thú...''
Sở Phong xoa căm, Lê Thúc lúc này đột nhiên lộ vẻ cợt nhả: "À mà, Vũ Linh cô nương không sao đó chứ?''
Sở Phong nhún vai, Lê Thúc lại bật cười tiếng lớn: ''Ngài đó, tiết chế chút đi. Trêu chọc nàng như thế sống không tốt đâu, nàng ghi hận rất lâu luôn đấy.''
Nói rồi Lê Thúc bỏ đi, để lại Sở Phong một mảnh lặng lẽ suy nghĩ.
"Ta hình như, lại hơi tò mò về sức mạnh thật sự của Nàng rồi.''
[…....]