Chụt...chụt...!
"Ư...ha...ưm.''
Vũ Linh lúc này hai má đỏ ửng, đôi mắt nhu tình ướt át. Nàng đây bị Đệ Đệ mình hôn cho nóng ran cả người, hắn cư nhiên lại không muốn dừng lại.
"Ư, hah! Sở Phong đệ.....''
Khi cả hai rời nhau ra, Vũ Linh lúc này thở không ra hơi, bất quá Sở Phong hắn lại tới. Nồng nhiệt hơn trước hắn ôm chặt lấy cơ thể quyến rũ của nàng vào người rồi nhẹ nhàng chiếm lĩnh đôi môi đỏ ngọt vị dâu tây này.
''Ư, ư-- mau thả ta ra...hah, hmm!''
Vũ Linh đây bị đệ đệ mình làm cho tới ngây ngất, cơ thể đột nhiên mềm nhũn ra, bất lực chống trả. Nàng bị bị hắn hôn tới chảy cả dãi, mông cũng bị bóp cho tê dại, sau cổ lại bị hắn nhẹ nhàng xoa ấn, cảm giác lâng lâng, say còn rượu.
"Tỷ, ta đột nhiên cảm giác....không thể kiểm soát nổi nữa....''
"Sở Phong đệ nói gì vậy...ta là Tỷ-- hmm!''
Vũ Linh bĩu môi, hắn đây là không cho nàng nói, môi lại bị khóa chặt, cảm giác sung sướng này khiến nàng chảy cả nước mắt.
Ngay lúc này tay của Sở Phong luồn tới, hắn cư nhiên muốn bóp lấy hai quả dưa hấu của nàng một cách trực tiếp mà tay tháo cúc áo phía trên cổ.
Tuy nhiên cũng chính vào lúc đó, một tiếng quát điếc tai, cùng với đó là tiếng nổ lớn. Vũ Linh Phường cứ thế bị phá mất phân nửa, lửa bốc nghi ngút.
"Hỗn Đản Vũ Linh Phường mau ra chịu chết!!!''
Đám người Phiến Gia nay đúng lúc kéo tới, dẫn đầu là lão tổ của bọn hắn, Phiến Bất Tinh, tu vi Khai Quang Đỉnh Phong. Theo sau còn có hai cái Trưởng Lão Khai Quang Trùng Giai, cùng hai mươi mấy tộc nhân tinh anh tu vi Trúc Cơ Trung Giai.
"Hôm nay ta muốn Vũ Linh Phường các ngươi bồi tán theo con trai ta!!!!''
Phiến Bất Tinh oán hận thấu trời xanh, lão một thân hắc bào tung bay, sát khí xung thiên mà đến. Trong khói lửa nghi ngút của Vũ Linh Phường, hình bóng Sở Phong lộ dần ra trong đám cháy.
Tay bế Vũ Linh, tay Túc Ma Chi Kiếm hắc ám bao trùm, áo bào trong lửa tung bay, khóe mắt rực ánh lửa hồng cùng khí thế sát phạt, hắn chả cần làm gì nhiều thì Vũ Linh cũng đã say hắn như điếu đổ.
'Cảm giác thật an toàn.'
Vũ Linh chủ động nép vào người hắn, hai má đỏ hồng. Nàng lúc này không cần biết kẻ địch là ai, bên cạnh hắn cư nhiên sinh ra loại cảm giác không ai tổn hại được mình.
"Ngươi chính là kẻ giết con trai ta!''
Phiến Bất Tinh chỉ một câu liền đạp banh sàn đá mà xông thẳng tới, lão nhân này cả người cơ bắp cuồn cuộn, tóc bạc kèm bộ râu dài, phần trên trần lộ ra từng múi cơ ngực đang thắt chặt lại. Tại Tương Dương Thành lão Luyện Thể Bất Bại.
"Vũ Linh Hi. Hôm nay ta đưa nàng đi giết người, có được không?''
Sở Phong đột nhiên gọi tên khai sinh của Vũ Linh, cái tên mà chỉ để mình hắn gọi khi còn bé. Trước phong thái uy nghiêm của bậc cường giả, Vũ Linh Hi chỉ có thể ngoan ngoãn mà gật đầu, tâm đang không ngừng rung động.
"Chết đến nơi còn ôm ấp, đợi lát nữa ta bắt nàng ta sinh con cho ta trước mình ngươi! Hahahahaa---''
Phiến Bất Tinh to lớn như con quái vật, đôi mắt trước đôi cẩu nam nữ này lão vô cùng trướng mắt, tuy nhiên phải nói nữ nhân kia không tồi. Chỉ cần tưởng tượng lát nữa điên cuồng đạp vào cặp mông to tròn này thôi đã đủ khiến lão chảy nước dãi.
"Hồng Liên Trung Nghĩa Quyền---!?''
Phiến Bất Tinh đôi nhãn câu to tròn lấp lé sự điên cuồng, nắm tay siết chặt lão liên tục tung ra hơn trăm quyền đánh chỉ trong một hơi thở.
"Ngươi rất đáng chết. Cư nhiên phạm phải hai tội....''
Sở Phong ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt không hề lộ vẻ sợ hãi, trái lại Phiến Bất Tinh đang phải chấn kinh.
Sở Phong hoàn toàn không sử dụng Huyền Vũ Bào, bởi áo bào của hắn hiện đang choàng lấy Vũ Linh Hi mà che chở.
Quyền tới như vũ bão, nhanh hơn thiểm điện, gió trước quyền của Phiến Bất Tinh cũng như tờ giấy mà hung bị xé nát. Có Lực có Tốc là thế nhưng Phiến Bất Tinh đang cảm thấy hơi lo sợ, lão năm nay 234 tuổi, dành cả đời để luyện quyền. Thế nhưng thứ mà lão cả đời kiêu ngạo đang không thể tổn hại nổi một tiểu tử 20 mấy tuổi đời.
"Ta không tin! Guhaaaaaaaa!!!''
Phiến Bất Tinh lúc này như một khẩu sáu nòng liên tục nhả đạn vào mặt nước. Đạn xuyên qua, đâm sâu xuống đáy đại dương rồi yếu ớt chìm mất.
Chấp một tay, Sở Phong từng đường kiếm đơn giản làm lệch đi quỷ đạo của cú đấm, đấm tới liền bị làm lệch đi, đấm càng nhiều, càng dày đặc, càng không trúng nổi Sở Phong thân hình nhỏ bé.
Lực đẩy của gió qua từ cú đấm liên tục bị làm lệch hướng mà đánh loạn ra xung quanh, mặt đất bị xới nát, từng tòa nhà sụp đổ, kẻ chả may bị lực gió đánh phải liền nát như tương.
Phiến Bất Tinh lúc này mồ hôi lạnh chảy ướt sống lưng, nổi sợ hãi vô hình đang dần hiện hữu, hơn hết là yết hầu lão lạnh lẽo như có một chiếc lưỡi hái kề sát.
"...Thứ nhất, ngươi quá ồn ào. Thứ hai, ngươi phá hỏng việc tốt của ta.''
Sở Phong bình thản nói tiếp. Túc Ma Chi Kiếm trong tay hắn lúc này quỷ dị ba đường văn đỏ sáng lên. Cũng như Huyền Vũ Bào, Túc Ma Chi Kiếm cũng có khả năng riêng của nó. Và một khi tích lũy đủ điểm sát ý từ Chủ Nhân, Túc Ma Chi Kiếm có thể khai ấn mà tạo nên một đường xuyên qua không gian, cắt nát linh hồn...kẻ trúng phải, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
"Tại sao!? Tại sao ta không thể đánh trúng! Aaaaahhhh, chết đi! Chết đi!!!''
Phiến Bất Tinh lúc này đã sớm quên đi cừu hận của con trai, lão bây giờ cảm thấy lòng tự tôn của một Quyền Si bị tổn thương đến mức cùng cực.
"Ngươi múa đủ rồi. Đến lúc phải lên đường rồi.''
Sở Phong ánh mắt lóe sáng, tay một đơn kiếm đơn giản, chậm chạp mà ai cũng có thể nhìn rõ. Một đường kiếm hết sức chậm chèm xuống tựa như khiến không gian ngưng đọng, mấy người Phiến Gia lúc này như chết lặng.
Bọn hắn vốn chả thể tiếp cận được thế cuộc của trận đấu, càng không thể nhìn ra vấn đề của tình cảnh. Mọi thứ quá nhanh, quá điên cuồng, và sức với họ. Tuy nhiên không ai ngờ tờ, một đường kiếm đơn giản như thế lại kích sát Khai Quang Kỳ Đỉnh Phong.
Họ thậm chí còn chết lặng hơn khi nhận thấy không gian như bị cắt ngọt, cơ thể Lão Tổ của bọn khựng lại rồi phân tách ra hai nửa, chết không kịp trăn trói.
Hết thảy người của Phiến Gia như chết lặng, Lê Thúc lúc này cũng thế. Hắn cảm nhận thấy động tĩnh lớn liền vội vã quay lại, trên đường tới hắn bắt gặp Phi Yến trọng thương nhưng điều khiến hắn chết lặng chính là đường chém vừa rồi.
Họ có thể không thấy nhưng hắn có thể, vì hắn si mê kiếm đạo. Từ năm ba tuổi đã tập kiếm, 12 tuổi đã lĩnh hội kiếm ý, 20 tuổi đã khai mở Kiếm Vực....nhưng, nhưng hắn cả đời không chém được một kiếm vừa rồi của Sở Phong.
Kiếm Kỹ hết sức đơn giản, không nhanh không mạnh, bất quá nó cắt ngọt không gian, cô đọng thời không, cắt đôi linh hồn của kẻ địch.
''Đ-Đáng...Đáng Sợ Quá.''
Lê Thúc vô thức thót lên câu nói, đôi môi run rẩy.