"Vũ Gia Chủ, cơn gió nào đưa ông tới Vũ Linh Phường của ta vậy~?''
Vũ Linh điềm đạm đưa tay mời Vũ Tang ngồi cho phải phép, miệng nở nụ cười ma mị nàng cũng rồi xuống tại ghế Hội Trưởng của mình, tay nâng tách trà nóng được Phi Yến đem tới, nàng ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ liếc qua.
''Vũ Linh cô nương, cô thật sự không đoán được ta tới đây gì việc gì? Hay Vũ Linh cô nương cố ý làm thế?''
Vũ Tang mặt như chó đưa tang nói, ánh mắt lộ vẻ khó chịu. Sở Phong lúc này đứng phía sau Vũ Linh, khuôn mặt không mấy hứng mở cửa sổ mà nhìn ra ngoài. Lê Thúc chỉ đơn giản lưng tựa tường, tay ôm kiếm trong lòng mà đôi mắt nhắm nghiền.
Phi Yến lúc này cũng rất điềm nhiên, nàng từ tốn rót cho Vũ Tang tách trà, song từ tốn lui ra. Phi Yến là được Vũ Linh tính nhiệm đấy, nhưng nàng cũng không ngờ rằng hết thảy đều đúng theo sắp xếp của Sở Phong đệ đệ mình.
"Phư phư! Vũ Gia Chủ cứ khéo đùa. Vũ Linh xưa nay buông bán, lấy tiền làm lẽ sống, lấy công việc ví như đam mê thì làm sao biết loại tiểu nhân vô sỉ như Ngài sẽ đại giá quan lâm mà tới chứ~?''
Vũ Linh rất điềm nhiên, môi đỏ điệu đà nhấm nháp miếng trà nói. Vũ Tang lúc này nghe qua đã sôi máu, bất quá vẫn rất có quy tắc, cũng bởi hắn biết đối với Vũ Linh, vũ lực không mang tính đe dọa hay khiến nàng sợ hãi.
"Vũ Linh cô nương nặng lời rồi. Ta đây cũng không vòng vo với cô làm gì, ta đến đây là hỏi vấn đề của Vũ Linh Phường cô cùng Vũ Gia bọn ta? Cô làm thế rốt cuộc là có ý gì?''
Vũ Linh lúc này tay đặt tách trà xuống, khuôn mặt lộ nét âm u: ''Yến Nhi à, trà hôm nay không được ngon. Ngươi đổi loại trà khác cho ta nhé~?''
"Vâng.'' Giọng Phi Yến từ ngoài vọng vào.
Vũ Linh lúc này nhìn sang, khuôn mặt lộ vẻ không quan tâm: ''Vũ Gia Chủ xem ra không hiểu ý ta nhỉ? Xem ra ta đánh giá cao Ngài rồi, không biết trước giờ Ngài ngồi cái ghế Gia Chủ kiểu gì mà đến đạo lý nhỏ này cũng không hiểu? Ta nói trí tuệ của Ngài còn thua phường lang sói nữa là, mà loại súc sinh ăn cháo đá bát như Ngài đây đương nhiên không bằng phường lang sói rồi. Vũ Tang, ngài nghe có hiểu không? Có cần người phiên dịch cho không?''
Vũ Tang lúc này nộ khí tăng vọt, bừng bừng lửa giận mà đứng bật dậy: ''Vũ Linh Ngươi! Đừng nghĩ ta hạ mình là sợ ngươi! Ăn cháo đá bát là ngươi mới phải, Vũ Gia cho ngươi ăn, cho ngươi học, cho ngươi y phục để thay, cho ngươi tên họ! Ngươi cư nhiên quay lại cắn bọn ta, đừng quên ngươi cũng họ Vũ, cũng là tộc nhân dưới chướng ta!''
Sở Phong lúc này quay vào, bước tới hắn ngồi trên mép bàn làm việc của Vũ Linh, môi nở nụ cười.
"Vũ Gia Chủ giận quá hóa ngu rồi? Ngài sủa cũng thật khó nghe. Tỷ Tỷ ta từ bao giờ do các ngươi nuôi dạy, từ bao giờ các ngươi cho Tỷ ấy cái ăn cái mặc thế? Thôi vậy, sẵn đây ta nói cho ngươi rõ một việc. Ta và Tỷ kể từ hôm nay chính thức không thuộc về Vũ Gia, thế nên ngươi nháo ở đây thì cứ mà liệu hồn đi.''
Sở Phong tay cầm một mẫu giấy trên bàn làm việc của Vũ Linh, nhẹ phi nhẹ một cái liền cắt trên mặt Vũ Tang một đường, máu tươi rơm rớm chảy xuống.
"Sở Phong!''
Vũ Tang lúc này tức tới thổ huyết, bất quá cơ thể hắn đang run lẩy bẩy, thân tựa hồ bị một bàn tay vô hình nắm lấy mà vô phương động đậy. Khi sát khí mà Sở Phong tỏa ra, Vũ Tang nhìn thấy bản thân mình vô cùng bé nhỏ.
'Ta cư nhiên lại sợ hãi một Luyện Khí Đỉnh Phong. Sở Phong, ngươi thật sự là từ Địa Ngục quay lại đòi mạng ta sao??'
Vũ Tang lúc này khuôn mặt méo mó, tâm đang không ngừng loạn mà bần thần đứng yên một chỗ.
Ít giây hắn tỉnh lại: ''Hai Tỷ Đệ các ngươi...được, rất tốt! Haha, các ngươi đừng tưởng một câu nói liền có thể ly khai ra khỏi Vũ Gia! Các ngươi vĩnh viễn không thoát khỏi, chết là ma Vũ Gia, sống là người Vũ Gia ta!''
Vũ Tang vũ mạnh tay áo, xoay người bỏ đi. Sở Phong lúc này sắc mặt âm u, không nói không rằng trực tiếp lao tới. Tại cong lại hắn đấm tới một quyền Diêm Quân Cự Lực Chùy, Vũ Tang lúc này đương nhiên không kịp phản ứng.
"Sở Phong ngươi!''
Vũ Tang sắc mặt đại biến, thân điều động Linh Lực kết thành hộ thuẫn bảo vệ bản thân, nhưng rất nhanh hắn nghe thấy tiếng vỡ nát.
"Vũ Linh Phường từ nay không chào đón ngươi. Tới lần nào, đánh lần đó!''
Phá nát hộ thuẫn của Vũ Tang, Sở Phong bạo lực đánh bay tên này ra khỏi cửa, đồng thời cửa cũng lập tức đóng ầm lại. Tiếng cười ngạo nghễ vang vọng, Vũ Tang lúc này giận tím người, nội thương không nhẹ khiến Tu Vi của hắn tụt xuống Trúc Cơ Đỉnh Phong.
''Sở Phong...khụ, ta ngươi không chết không ngừng!!?''
Sở Phong lúc này phủi tay, khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn: ''Nếu không muốn từ từ dày vò thì ta đã quyền đấm chết ngươi từ lâu, ở đó mà la với ó. Hừ!''
Lê Thúc lúc này khẽ thở dài, bước tới vỗ vai Sở Phong một cái: ''Ta đi dặn dò thuộc hạ thắt chặt cảnh giới, việc ở đây giao lại cho ngươi.''
Nói rồi Lê Thúc bỏ đi, Sở Phong lập tức bị Vũ Linh kéo tai quay lại.
"Sở Phong đệ giỏi lắm, từ bao giờ học được thói côn đồ rồi? Bất quá dáng vẻ của đệ lúc nãy rất mê người đó, biết không~?''
Sở Phong ngơ ngác, Tỷ của hắn hôm nay cự nhiên hồi thục, ngắm nhìn khuôn mặt ngạo kiều của Vũ Linh ít lâu hắn si mê muốn chiếm đoạt.
"Tỷ...ta đột nhiên nhận ra Tỷ rất xinh đẹp..."
Sở Phong đột nhiên giữa lấy hai vai Vũ Linh, mắt chạm mắt.
"Sở Phong...đệ muốn làm gì-!''
Vũ Linh lúc này hốt hoảng, bất quá cơ thể nàng như bị khóa cứng, hoàn toàn không có lực chống cự lại.
Sở Phong cứ tưởng sắp đạt được mục đích thì đột nhiên có tiếng rõ cửa, Vũ Linh lúc này giật mình đạp mạnh vào chân Sở Phong một cái rồi đẩy hắn lùi lại.
''Lát nữa tính sổ với đệ.''
Vũ Linh nói nhỏ, song ngồi xuống ghế nhìn ra: ''Vào đi, Yến Nhi.''
"Vâng.''
Phi Yến bước vào, trên tay mang theo một bình rượu Lưu Ly và hai cái tách nhỏ.
"Yến Nhi mang tới loại rượu mới pha để Vũ Linh Cô Nương nếm thử.''
Phi Yến cư nhiên lễ phép, nàng điềm tĩnh đặt xuống hai ly rượu rồi rót đầy chúng. Sở Phong lúc này đi tới đứng cạnh nàng, cùng nàng đối diện với Vũ Linh. Cả hai cách Vũ Linh chỉ một cái bàn cỡ trung dạng hình chữ nhật.
''Là rượu Lưu Ly à, nghe nói rất được lòng khác vời gian gần đây?''
Nghe Sở Phong nói Vũ Linh ngước lên nhìn: ''Vì bị ăn theo nên ta có một chút thay đổi cùng cải tiến ở khâu làm rượu, mùi vị chắc là sẽ khác lúc trước.''
"Ưmm...!''
Phi Yến nghe tới đây khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, dáng vẻ bối rối.
Vũ Linh lúc này nghi hoặc nhìn qua: ''Yến Nhi ngươi bị làm sao?''
Hốt hoảng Phi Yến lắp bắp đáp lời: ''Nn, không sao ạ...hehe, lúc này đi lấy rượu chả may hít hơi nhiều nên...umm.''
Vũ Linh chớp chớp mắt, song không nói gì thêm, nàng cũng không ngờ tới hay biết được cặp mông vừa vặn của Phi Yến đang bị Sở Phong quấy phá.
Bàn tay này chả những bóp mông nàng cho tới tê dại mà còn trực tiếp kéo phần sau y phục của nàng lên mà đưa tay thẳng vào chiếc quần lót phía dưới.
"Nyan~"
Khi ngón tay hắn liên tục trêu chọc hạt le, nàng đột nhiên run rẩy rồi che miệng. Vũ Linh đang nâng tách rượu chưa kịp nhấp thì dừng lại.
''Ngươi không sao thật đấy chứ?''
Phi Yến lúc này dáng vẻ lo sợ, tay không ngừng kéo cái bàn tay hư hỏng của ai đó ra khỏi háng mình.
"Phi Yến không sao, a! Chỉ...cảm thấy hơi khó chịu...! Xin phép ạ!!''
Phi Yến gạt tay Sở Phong, rồi vội vàng cúi đầu, xong xuôi nàng bỏ chạy như bị ma đuổi. Vụng trộm kiểu này mà bị Vũ Linh bắt gặp chỉ e nàng sống qua không khỏi con trăng tới.
Sở Phong cười cười, hắn cư nhiên chèo lên góc bàn phía cạnh bên Vũ Linh mà ngồi.
Ánh mắt nghi ngờ nàng lườm sáng: ''Ngươi vừa rồi đã làm gì nàng ta?''
Sở Phong nhìn lại, môi nở nụ cười rồi nhún vai: ''Không làm gì, chỉ là trêu đùa nàng ta một chút~''
Vũ Linh ánh mắt lộ vẻ không tin, rồi nàng nâng ly rượu lên uống, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đột nhiên hơi đỏ.
''Mùi vị thế nào?''
Sở Phong hơi tò mò hỏi. Vũ Linh chợt miếng môi, cử chỉ vô cùng quyến rũ.
''Có hơi chát, song lại có chút ngọt---''
Vũ Linh trợn mắt lộ vẻ kinh ngạc, nàng đây đang bị làm sao thì phải hỏi Sở Phong. Hắn cư nhiên chồm tới rồi khóa chặt lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
"A....mm....nn....''
Để cho nàng không chạy thoát Sở Phong giữa lấy vai nàng rồi mạnh mẽ đào sâu vào trong, hơi men pha trộn chút say của tình, Vũ Linh cư nhiên không chống cự, cũng không đáp trả.
"Ư...ư....hmmm.''