Chương 15: Phiến Gia Diệt Môn.

"Lê Thúc, Thúc bao nhiêu tuổi rồi? Trong Thúc Già như ông nội ta vậy...Mà con gái Thúc bao nhiêu tuổi rồi, có đẹp hơm? Nương Tử Thúc thế nào, ta nghe nói bị bệnh...có cần ta giúp đỡ sinh thêm đứa nữa hông?''

Lê Thúc bấy giờ mi mắt co giật liên hồi, tên này ám hắn bấy canh giờ rồi đấy.

''Được rồi đừng ám ta nữa. Tránh xa vợ con ta ra. Ta dạy ngươi là được chứ gì! Nhưng mà ai hỏi cũng không được nói ta dạy đâu đấy.''

Sở Phong lúc bật dậy, khuôn mặt trở lại với Mùa Xuân.

''Dạy ta hả? Thiệt hong? Nhanh lên, nhanh lên!''

Lê Thúc lúc này nhìn dáng vẻ hấp tấp của Sở Phong đột nhiên nở nụ cười chua chát, gương mặt này chả phải rất giống hắn khi trước hay sao.

'Đáng tiếc, ta bấy giờ không muốn nhớ tới nó nữa.'

Lê Thúc tay đưa thanh kiếm ra, kiếm rung lên rồi lơ lửng giữa không gian. Sở Phong lúc này sử dụng hệ thống quét qua một đợt nhầm tìm ra nguyên lý hoạt động.

Lê Thúc lúc này mở lời: ''Ngươi chắc chưa học được đâu, bất quá ta dạy ngươi trước, chừng nào đột phá Trúc Cơ rồi dùng.''

Sở Phong hơi ngơ ngác rồi ngu ngơ.

''Ngự Kiếm Phi Hành là Công Pháp xuất hiện từ thơi cổ xưa. Thở sơ khai của nền móng Tu Tiên thì Ngự Kiếm Phi Hành được phát triển bởi Lam Vân Tông, sau đó thì ta không rõ. Muốn dùng được Ngự Kiếm Phi Hành ngươi bắt đầu phải là kiếm tu, phải tích tụ được Chân Nguyên.''

Sở Phong xoa xoa cằm: 'Chân Nguyên là cái gì?'

[Đại Loại như sóng từ thôi.]

[Lính Khí sau khi được Đan Điền hấp thụ sẽ nạp thành Linh Lực, Linh Lực hầm chứa ra nhiều nguyên tố và dị dạng các bức xạ nhiệt năng và từ trường. Nên đại loại Chân Nguyên chính là một dị biến bức xạ điện từ mà thôi.]

'Vãi chưởng! Ta ngu nhất là Hóa Học đấy, ngươi từ từ thôi có được không hả?'

[Óc chó!]

'Móa!'

Lê Thúc lúc nhìn qua Sở Phong nhận ra hắn có vẻ ngơ ngơ liền mỉm cười đắc ý.

''Bỏ cuộc rồi? Vậy ta nói cho ngươi biết thêm, chỉ có người Kiếm Môn mới có cách thức Ngự Kiếm Phi Hành.''

Sở Phong lúc này đột nhiên quơ tay múa chân, ấn ấn chỉ chỉ khiến Lê Thúc đối diện nghi hoặc, không biết tên này có bị hỏng não rồi không?

"Ồ, là thế này à...?''

Sở Phong xoa xoa cằm, hắn đột ngột từ không gian lôi ra Túc Ma Chi Kiếm khiến Lê Thúc giật mình lùi lại. Lê Thúc lúc này nhìn qua, Túc Ma Chi Kiếm toàn thân đen tuyền, là một thanh kiếm chỉ duy nhất một bên lưỡi, trên thân lưỡi kiếm có ba đường văn màu đỏ kéo dài tới chuôi kiếm, chuôi kiếm thì lại có một đầu Hắc Long đạp trụ cắn ngọc.

"Tà Kiếm Nhận Chủ!?''

Lê Thúc khuôn mặt tái mét, hốt hoảng xen lẫn chấn kinh.

''Giề-? Thúc nói cây kiếm này á? Muốn cầm thử không?''

Sở Phong đưa kiếm qua, Lê Thúc lập xanh mặt mà nép sát vào tường phòng.

"Không, không, không! Ngươi giữ lấy mà dùng! Ta còn vợ con phải lo a, ngươi chắc không phải nhẫn tâm hại ta đó chứ?!''

Sở Phong lúc này khuôn mặtbị làm cho hơi ngu ngu, nhìn cây kiếm rồi nhìn lại tên kia, tặc lưỡi.

''Không cầm thì tôi, có cần phản ứng thế không.''

Nói rồi Sở Phong hai ngón tay kết ấn, Túc Ma Chi Kiếm rung lên rồi lơ lửng trong không gian. Lê Thúc bấy giờ cạn lời, miệng há hốc.

''Vũ Luân, ngươi...đây là...thiệt, thiệt luôn hả?''

Chưa kịp hoàn hồn thì Sở Phong chân đạp Túc Ma Chi Kiếm mà bay mất, khi ra khỏi Vũ Linh Phường hắn khoác lên mình Huyền Vũ Bào. Thân hướng thẳng tới Phủ Đệ Phiến Gia.

Tóc, Y Phục tung bay trong gió. Sở Phong đạp kiếm đứng phía trên Phiến Gia mà nhìn xuống, nét mặt đằng đằng sát khí. Hắn đến đây chỉ với duy nhất một mục đích, Giết Người.

"Hệ thống, nếu ta cảm thấy thứ gì đó chướng mắt thì phải làm sao?''

[Còn phải hỏi. Trực tiếp đánh bay nó!]

Sở Phong môi nở nụ cười, đôi mắt bừng cháy hỏa diễm hai bên khóe mắt.

''Phiến Xung mau lăn ra đây tiếp nhận chết cho Lão Tử!!!?''

Sở Phong lúc này đã rõ ràng sự tình, con trai Gia Chủ Phiến Gia vì muốn cưới Vũ Linh mà gây khó dễ, động tới đồ của hắn há để yên.

Nắm đấm vung lên, Thiên Đại Linh Khí chớp mắt cuồn cuộn tụ hợp, trời đang trong xanh bỗng nhiên hóa đen.

Bừng--- bừng----

Linh Lực nén lại tại quả đấm tạo nên âm thanh như thủy tinh vỡ, vòng xoáy Linh Lực điên cuồng hóa hình thành một nắm tay khủng lồ phía trên bầu trời Phủ Đệ Phiến Gia.

"Là tên nào tới Phiến Gia Ta gây chuyện!''

Gia Chủ Phiến Gia, Phiến Xung - Tu Vi Khai Quang Trung Kỳ, thân đạp thẳng xuống đất rồi lưng mọc ra đôi cánh én mà bay thẳng lên.

"ÔNG NỘI CỦA NGƯƠI ĐÂY! LĂN XUỐNG CHO TA!!!''

Sở Phong cắn chặt răng rồi đấm mạnh xuống, một quyền phá Địa, trời đất xoay cuồng. Cánh tay khổng lồ ấy từ từ lao xuống nốc phủ Phiến Gia.

Lấy Thiên Địa Linh Khí kết hình, lấy Tử Hỏa bộc lấy giáp tay. Diêm Quân Cự Lực Chùy bản hoàn thiện cứ thế phá không mà đâm xuống.

"Ngươi dám!! Hỗn đản!!?''

Gia chủ Phiến Gia đang bay lên thì bị đấm kéo ngược xuống đất.

Tiếng đinh tay điếc óc vang lên, khắp Thành Tương Dương một mảnh hỗn loạn. Phiến Gia diệt môn, khói lửa mịt trời, cả một phủ chìm trong than khóc.

"KỂ TỪ HÔM NAY TA TỌA CHẤN VŨ LINH PHƯỜNG! KẺ NÀO DÁM MẠO PHẠM, LẤY PHIẾN GIA MÀ LÀM GƯƠNG SOI! HAHAHAHAAHAA---"

Âm thanh vang đội khắp Thành, tiếng cười vang khiến lòng người khiếp đảm. Vũ Tang lúc này vừa đến cửa Vũ Linh Phường đã bị dọa cho co rúm người không dám bước vào trong.

Vũ Linh lúc này nhìn ra, nàng to tròn đôi mắt nhìn Đệ Đệ mình tới tới. Đôi môi đỏ mọng mỉm cười đầy ma mị.

''Con la lớn như vậy. Sợ người ta không biết đệ là đệ đệ của ta sao~?''

Phiến Gia lúc này một chết hai bị thương. Người chết là Gia Chủ, kẻ sống là hai Trưởng Lão, mười mấy Trúc Cơ bỏ mạng, còn lại già trẻ trong phủ không ai sống sót, gà chó không còn.

Sở Phong lúc này bay thẳng từ cửa sổ vào trong, Vũ Linh như đã đợi sẵn hắn tại đấy.

''Tiểu Tử thối, giỏi lắm. Còn dám che giấu thực lực~? Nói đi, đệ rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữ~a?''

Sở Phong cởi bỏ áo bào thu lại hệ thống, lúc này Vũ Linh bước tới, tay chống éo điệu bộ tra khảo. Nàng khom người về trước, ngón tay chọt chọt vào cái ngực săn chắt của đệ đệ mình.

"Tỷ, bình tĩnh. Ta không có mà, chỉ là...''

Đúng lúc này Lê Thúc bước vào, hắn dẫn theo một người phía sau. Kẻ này không ai khác chính là Vũ Tang, song trong mặt lão có vẻ khó coi.