Đứng trước của một căn hộ của chung cư, Bá Thiên thở dài một cái, kí ức như biển chảy về não hắn. Nếu trí nhớ của hắn là chính xác thì năm năm trước cha mẹ của hắn đã mất do một tai nạn xe, Bá Thiên chính thức mồ côi từ đó. Gia đình thì ai cũng không chứa chấp do hắn đã chẳng còn cha mẹ cũng tức là nếu nuôi thì sẽ mất thêm tiền chứ chẳng được cái gì cả. Nhưng, đã có một người phụ nữ giang tay ra giúp đỡ hắn, là dì Mai cũng là người đã mất đi chồng trong một vụ tai nạn, có thể vì thế mà dì đồng cảm với hắn chăng?
Dì bình thường rất ít khi nói cười nhưng được cái rất tốt bụng và thích làm việc trong âm thầm lặng lẽ, tướng mạo xinh đẹp, cử chỉ đoan trang vậy nên ai gặp cũng muốn lấy dì Mai làm vợ nhưng dì toàn từ chối vì muốn giữ mãi những kí ức về chồng mình hoặc có lẽ còn nguyên do khác. Dì có hai cô con gái, chị lớn tính tình rất sôi nổi, xinh đẹp và cá tính. Ngược lại thì người em lại rất lầm lì ít nói cười giống hệt mẹ mình nhưng lại có thể khiến cho người khác bị cuốn hút chỉ bằng một ánh mắt và một câu nói cụt lủn. Gia đình dì Mai vốn sống trong một căn hộ nên cũng không phiền lắm nếu có thêm một chàng trai như hắn trong nhà, Bá Thiên cũng không biết dì lấy đâu ra dũng khí nữa, không sợ hắn nửa đêm làm gì sao? Đó là suy nghĩ lúc còn ngây thơ nhưng bây giờ thì không, Bá Thiên đoán dì hẳn là đang làm một công việc gì đó không thể lộ ra ánh sáng bởi làm gì có người phụ nữ nào không làm công ti mà cũng không làm công nhân lại có đủ tiền trang trải cho gia đình bốn người? Kể cả học hành và ăn uống, đi chơi cũng không là vấn đề.
Mở cửa đi vào trong, vẫn là khung cảnh đã có chút xa lạ vì quá lâu không gặp lại nhưng cũng thật quen khi hắn đã trở về ngôi nhà của mình. Vốn cha mẹ khi chết thì có để lại cho hắn một căn nhà nhưng do còn độ tuổi học sinh nên dì quyết định cho hắn ở ké, xem như tiết kiệm tiền một nhà. Nhìn quang cảnh vừa lạ vừa quen, Bá Thiên có chút xúc động, ba người ai cũng tài giỏi vậy nên khi linh khí phục hồi cũng nhanh chóng trở thành những viên châu chói lóa, người chị Nguyễn Thủy Vân có khả năng thay đổi kết cấu của các loại vật chất và cả năng lượng, cũng có khả năng khống chế nguyên tố đất vô cùng tinh diệu, đáng tiếc Trái Đất sau đó đã bị người tinh cầu khác xâm chiếm, trong một lần kháng chiến để bọc hậu nàng đã hi sinh ở lại chặn địch và đã chết trong trận đó. Người em, Nguyễn Thanh Tâm lại có khả năng dự đoán tương lai chính xác đến 80% và có khả năng kết nối với các loại sinh vật ở các chiều không gian, cũng có thể giao tiếp với các thực thể đã không nằm trong tầm hiểu biết của con người, các thực thể này hẳn là các vị Thần đi, có điều trong một lần sơ sảy đã bị một thực thể nào đấy chiếm lấy thân xác, cuối cùng sau khi vô vọng trong giải cứu thì mọi người quyết định chấm dứt nỗi thống khổ của cô. Dì Mai thì có khả năng chiến đấu tốt đã đành, lại còn có khả năng điều khiển băng đến mức đăng phong tạo cực nhưng sau khi bị hơn một trăm tên địch cấp tướng lĩnh vây công thì cô buộc phải bỏ mạng nơi sa trường. Ba người ai cũng là thiên tài, nhưng thật đáng tiếc khi ai cũng là kẻ đoản mệnh. Nhưng hiện tại đã khác, Bá Thiên đã trở về kèm không ít kiến thức và kí ức từ kiếp trước vậy nên hắn sẽ làm mọi cách để thảm kịch lúc ấy sẽ lại không diễn ra, cái thảm kịch hắn chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn nó.
"Hmm? Về rồi sao hông vào đi, đứng đó chi vậy?" Vân đi ra từ nhà tắm, vẫn quấn trên mình cái khăn bông màu trắng kèm theo một mái tóc vẫn ướt đang nhỏ lấy từng giọt xuống nền gỗ, đôi chân ngọc dài trắng tinh lộ ra ngoài không khí. Cơ thể của Vân đúng là không còn gì để chê, tuy vòng một không quá phát triển nhưng bù lại nàng có một làn da trắng hồng, cơ thể thon gọn mông ngực mỗi nơi một tí tạo nên cho người khác cảm giác nàng rất nhanh nhẹn, điểm nổi bật nhất người ta nhìn thấy ở Vân chính là đôi mắt, một đôi mắt màu nâu đất rất thu hút ánh nhìn, trong ấy người ta đôi khi nhìn thấy cả một tinh quang của một thiếu nữ mười tám. Mái tóc cô dài ngang lưng, tuy hiện tại vẫn còn ướt nhưng ai cũng có thể nhìn thấy sự mềm mượt của nó. Một khuôn mặt thon gọn với hàng lông mi dài và đôi môi cánh đào, tuy hiện tại nàng không có bất cứ miếng son phấn gì nhưng ai cũng có thể thấy được sự cá tính của nàng và nét quyến rũ thoáng qua mỗi khi nàng nghiêng đầu.
"Sao không nói gì? Mê chị mày rồi à?" Vân thấy Bá Thiên mãi không đáp liền mở miệng cười trêu, nàng năm nay tuy cũng đã hai mươi nhưng tính khí đôi lúc cũng sẽ rất trẻ con, và bây giờ chính là lúc cái tính trẻ con ấy lộ ra. Nàng bước đến gần Bá Thiên, đôi chân dài của nàng nhích từng bước nhỏ nhưng tốc độ cũng không quá chậm. Bá Thiên thấy Vân vẫn còn trẻ con như vậy trong lòng liền nở nụ cười nhưng ngoài mặt vô cùng ghét bỏ, nói:
"Gớm! Trước sau phẳng lì như sân bay ai mà thích. Không những vậy lại còn là tomboy, không phải gu tui." Bá Thiên trêu Vân. Nhưng những lời này vào tai Vân lại như tiếng sét ngang trời, khuôn mặt của nàng cứng lại sau đó trở nên đen kịt. Hai tay không tự chủ được mà xoa xoa ngực mình một chút rồi sau đó hai mắt rớm nước chạy về phòng, trước khi đi nàng còn liếc Bá Thiên. Ngực nhỏ chính là sự tự ti duy nhất của nàng, hai mươi tuổi ai nấy cũng đều đã phát triển, chỉ riêng nàng là chưa có gì cả, tuy không đến mức lưng ngực như nhau nhưng hình dạng đúng là vẫn nhỏ lắm, tầm quả quýt là cùng.
"Đúng là trẻ con." Bá Thiên thở dài một cái rồi cười nói. Nhìn xuống sàn nhà đã bị nàng làm cho ướt nhẹp Bá Thiên không tự chủ được mà thở dài thêm một cái nữa, vô cùng quen thuộc tìm cây lau nhà lau đi chỗ nước đó. Không bao lâu sau một cái sàn bóng loáng đã hiện ra giữa gian nhà, lau đi những giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, hắn vô cùng quen thuộc cất nó đi.
Lau xong xuôi, Bá Thiên trở về phòng mình, là căn phòng cuối cùng của hành lang, đối diện với phòng khách, phòng của hắn cũng là phòng nhỏ nhất. Mở cửa bước vào trong, một mùi thơm không biết từ đâu xộc đến, mùi hương này có vẻ là mùi hoa. Căn phòng vẫn như vậy, được sơn bằng màu trắng, xung quanh cũng chỉ có một cái giường nhỏ giữa phòng, một cái bàn học ngay góc và một cái tủ quần áo trong một góc. Căn phòng này hắn cũng không trang trí gì nhiều, bởi lẽ cũng chả có gì cần phải trang trí cả, hắn quan niệm rằng có chỗ ở là tốt rồi, không cần phải đòi hỏi gì thêm. Dì Mai cũng mấy lần nói nếu hắn thích thì có thể chuyển qua phòng Tâm, còn Tâm sẽ chuyển về phòng hắn, dù sao cô cũng không quan trọng lắm mình sẽ ngủ ở đâu, miễn có chỗ ngủ là được, nhưng với lòng tự trọng của một thằng con trai thì Bá Thiên sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó vậy nên hắn sẽ phải ngủ ở đây.
Thả cái cặp lên bàn học, hắn nằm vật lên giường, trong đầu suy tính nên làm gì tiếp theo, công pháp thì không thiếu nhưng cường độ cơ thể bây giờ đúng là có hơi kém, muốn dùng công pháp để nâng cao lên thì lâu lắm, vậy nên lựa chọn duy nhất của hắn chính là thông qua cắn thuốc để nâng cao, nhưng ngặt cái là hắn lại không có tiền nên không thể mua được bất cứ dược liệu gì, mà cũng chưa chắc ở đây đã bán. Nhưng mà trong vài vạn năm cô độc trong rừng trong rú thì trong thời gian rảnh hắn cũng nghiên cứu về không ít thảo mộc, đọc lỏm mấy cuốn sách của Đan Đế, rồi sau đó tổng hợp tất cả lại tạo thành một cuốn công pháp Mộc Tâm Quyết. Công pháp này ngoài nhận được sự che chở của thiên nhiên thì nó cũng có rất nhiều tri thức về các loại thảo mộc, dù chỉ là một cọng cỏ hay một gốc rễ chết thì vào trong cuốn công pháp này cũng sẽ có không ít công dụng. Bá Thiên rảnh rỗi lại viết ra mấy cuốn công pháp, luyện tập đủ loại từ binh khí, trận pháp, luyện đan cho đến luyện khí, luyện phù, chưa loại nào mà hắn chưa thử. Mỗi loại tuy không đến mức bá đạo một phương nhưng khè mấy tên tiểu bối vẫn dư sức.
"Anh Thiên....nay về sớm vậy?" Tâm không biết từ đâu lao vào phòng, cái đầu nhỏ liên tục cọ vào lưng hắn nũng nịu nói, một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ đầu cô nàng. Bá Thiên bị gián đoạn suy nghĩ, vốn đang muốn tức giận nhưng nhớ ra đây là giọng ai cũng chỉ đành ném cơn tức giận sang một bên, cười nói:
"Sao đây? Lại muốn làm nũng chuyện gì đây?" Trong gia đình thì Tâm vốn ít khi giao tiếp với mọi người, kể cả là mẹ mình, chỉ riêng Bá Thiên là cô nàng sẽ bày ra bộ dáng đáng yêu như vậy, bộ dáng của một đứa trẻ trong thân xác của một nữ sinh. Tâm vốn không thích giao tiếp với ai, bởi theo lời nàng nói thì khi gần họ nàng đều sẽ cảm thấy vô cùng bài xích và không thoải mái, kể cả là mẹ và chị mình nhưn mức độ nhẹ hơn, chỉ khi ở cùng Bá Thiên nàng mới có thể cảm thấy an tâm và cảm thấy được che chở, đây cũng là lí do nàng thường hay dính với Bá Thiên. Tâm nghe Bá Thiên nói chỉ nhẹ nhàng dụi khuôn mặt lên lưng hắn rồi sau đó nói nhỏ:
"Không gì hết, chỉ là muốn ôm mà thôi..." Nàng nũng nịu nói. Bá Thiên dù có giận nhưng gặp phải cái giọng điệu này cũng chỉ có thể nín thinh không dám bộc phát, ai lại nỡ đi tổn thương một cô nàng dễ thương như vầy đây? Dĩ nhiên đây cũng chỉ giới hạn trong việc không ai chọc điên hắn, bằng không thì cỡ nào hắn cũng chém.
"Được rồi, ôm đủ rồi. Thả anh ra, anh đi tắm, học sáng giờ người hôi lắm." Tâm nghe vậy lại nhẹ nhàng dụi đầu trái phải hai ba lần nữa rồi mới không nỡ buông tay ra. Bá Thiên nhân cơ hội này lật người lại, hình ảnh xuất hiện trước mắt ngay lập tức khiến hắn cứng đơ người. Trước mắt hắn dường như không còn là một cô thiếu nữ trung học nữa mà là một thiên thần trong bộ đồng phục trường. Làn da trắng mịn, mái tóc dài tùy ý xõa hết lên giường, đôi mắt xanh lam to tròn long lanh ánh nước nhìn chằm chặp vào Bá Thiên khiến tim hắn cảm thấy có lệch đi một nhịp. Đôi môi nhỏ hồng hào căng mọng kết hợp với cái mũi nhỏ và hai gò má hồng hào ngay lập tức khiến cho người ta cảm thấy nàng tuyệt đối là một thiên thần. Cơ thể nhỏ nhắn chỉ tầm 1m5, đôi tay mảnh khảnh, ngón tay nhỏ đan nhẹ vào nhau. Đôi chân thon gọn của nàng tuy không được phô ra cho bàn dân thiên hạ thấy nhưng ai cũng có thể thấy nó gọn và đẹp như nào. Ba vòng của cơ thể nàng cũng không phát triển lắm, nhưng bây giờ chúng mà phát triển sẽ phá hoại đi tổng thể xinh đẹp, dễ thương đến mức xao xuyến lòng người của nàng, cặp nhũ hoa không lớn, chỉ cỡ hai trái cam, vòng hai nhỏ nhắn và vòng ba vẫn chưa phát triển mấy. Nếu bây giờ có người nói đây là một thiên thần thì Bá Thiên sẽ đồng ý cả hai tay, năm đó mắt hắn đúng là có vấn đề mới không nhìn thấy vẻ đẹp của em mình, nét đẹp này thì chỉ có công chúa Thố Tộc may ra so được chút ít. Thố tộc vốn có thể hình nhỏ nhắn, nam không nói nhưng nữ thì thường rất dễ thương dễ mến, điều đó càng được tăng cao khi trên đầu họ có thêm phụ kiện là tai thỏ. Và Thố tộc bình thường đã vậy, công chúa Thố tộc chắc chắn sẽ hơn cả thế. Bá Thiên năm đó từng đi qua Thố Tộc một lần, từng tận mắt nhìn thấy công chúa Thố tộc nhưng so nhan sắc thì cô ta chỉ có thể xách dép cho Tâm mà thôi.
"Sao vậy....?Mặt em dính gì sao?" Tâm nghiêng đầu hỏi, một bộ dáng mà không có ai ngoài Bá Thiên có diễm phúc chiêm ngưỡng nó. Đứng trước sự dễ thương đến tan chảy lòng người này Bá Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay xoa đầu Tâm yêu chiều nói:
"Không có gì." Cảm giác mềm mại, ấm áp của làn tóc chậm rãi len qua từng khe tay của hắn khiến Bá Thiên cảm thấy thích thú vô cùng. Tâm được Bá Thiên xoa đầu, khuôn mặt hiện ra vẻ thỏa mãn, tùy ý hắn làm rối tung mái tóc mềm mại của mình. Xoa đầu một lúc, Bá Thiên nói:
"Được rồi, về phòng tắm rửa thay đồ đi, tối nay muốn ăn gì?" Tâm bị lời nói của Bá Thiên đánh thức từ cơn khoái lạc, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tùy anh, em không muốn quyết định mấy thứ phiền phức đó đâu." Lại sà vào lòng Bá Thiên, Tâm lại nũng nịu nói, Bá Thiên cũng hết cách, chỉ có thể xoa xoa đầu Tâm một lát.
Cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại, Bá Thiên lại ngả lưng xuống giường, trong đầu trở lại với mạch suy nghĩ bị gián đoạn lúc nãy. Luyện đan thì có nhiều cách để luyện, có thể dùng ngoại lực nhưng cũng có thể dùng nội lực tức linh khí bản thân để luyện nhưng ngặt cái hiện tại hắn chỉ là đang tích tụ linh khí vào cơ thể mà thôi, không thể tùy ý phóng ra ngoài được. Nếu dùng ngoại lực thì sẽ khó khăn hơn trong việc canh nhiệt độ bởi mỗi một loại thảo dược lại cần một nhiệt độ khác nhau để trích ra những tinh túy thuần khiết nhất, công đoạn cuối cùng lại càng khó để mượn ngoại lực vì nó cần một sự tác động hay một chất xúc tác để tất cả liên kết với nhau, nếu dùng chất xúc tác thì có hơi sang vậy nên đa phần vẫn là tự thân vận động.
Móc cái bóp ra từ túi quần, Bá Thiên mở nó ra, chỉ còn vài đồng tiền lẻ đủ để ăn thêm một hai ngày nữa. Nếu hắn nhớ không sai thì bản thân hình như còn đi làm thêm mà hôm nay lại là ngày nghỉ, vậy nên cũng không có việc cho hắn làm. Thở dài một hơi, Bá Thiên bật dậy, đi tới cái tủ, thuận tay với lấy một bộ quần áo rồi đi vào nhà tắm, dù sao thì nằm im một chỗ cũng không ra cách, chi bằng đi dạo một chút, vừa thoải mái đầu óc vừa thuận tiện suy nghĩ.
Đứng trước tấm gương, cơ thể Bá Thiên hoàn toàn trần trụi không chút mảnh vải che thân. Hắn là học sinh lớp 12, Tâm là học sinh lớp 10 vậy nên thể hình không nên có khác biệt quá nhiều, nhưng Bá Thiên do hay chơi thể thao nên chiều cao cũng không không phải dạng vừa tầm 1m8. Làn da có hơi rám nắng do hay đi nắng cộng với mái tóc đen mượt và đôi mắt màu cà phê dễ dàng đốn tim bất cứ cô gái nào. Bởi nếu bình thường thì Bá Thiên sẽ giống như một soái ca lạnh lùng ít nói, chưa kể đến cơ thể cân đối và có tí cơ của hắn. Cơ tuy không to nhưng lại vô cùng phù hợp với thể hình hắn bây giờ, bụng sáu múi, cơ tay chắc nịch.
Tắm táp xong xuôi, mặc lên bộ quần áo mình thuận tay lấy đi, Bá Thiên lại nhìn mình trong gương, vẫn là khuôn mặt ấy nhưng nó có vẻ đã sáng sủa hơn một tí. Vung đầu thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ, Bá Thiên nhanh chóng rời khỏi nhà tắm, đi thẳng đến cửa chính chuẩn bị xuống phố.