"Anh đi đâu vậy?" Tâm ngồi trên ghế sofa, tay cầm hộp bánh chậm rãi nhấm nháp, vốn đang thưởng thức chương trình ti vi nhưng khi thấy Bá Thiên ra ngoài vào giờ này khiến nàng không khỏi quay đầu lại thắc mắc hỏi. Bá Thiên nghe Tâm thắc mắc cũng khẽ nghiêng đầu ra sau một chút, nói nhẹ:
"Đi dạo tí, ngồi không cũng chán." Nói một câu cụt lủn như vậy, Bá Thiên liền mở cửa đi ra ngoài bỏ mặc cho Tâm vẫn đang ngó theo. Vừa bước ra ngoài, một làn gió mát ngay lập tức ập vào mặt khiến dây thần kinh đang căng cứng của hắn thoải mái hơn một tí, hít một hơi mát lạnh Bá Thiên đi xuống lầu bằng thang bộ. Căn hộ của hắn ở trên tầng 5 vậy nên đi lên đi xuống cũng không lâu lắm mà hắn cũng không quá thích xài đồ công nghệ, không phải vì hắn kị mà phần lớn vẫn là hắn quên mất chúng xài thế nào rồi. Mặc dù ở trên đó cũng có đồ công nghệ, cơ mà nó tân tiến hơn ở đây rất nhiều vậy nên bây giờ sử dụng những thứ này có chút không quen.
Khung cảnh xe cộ tới lui trên con đường khiến hắn cảm thấy có chút thích mắt, chọn đại một hướng hắn liền bước về phía đó. Do đã quên hết mấy cái biển báo hiệu lệnh gì đó nên hắn chỉ đành nhìn theo người khác đi thế nào thì đi thế ấy thôi, vậy nên tốc độ có hơi chậm. Khoảng năm phút sau, sau khi băng qua mấy con đường với những chiếc xe đầy đáng sợ hắn rốt cuộc đến được một công viên trông khá cũ nhưng vẫn có vài cụ già đi tập thể dục.
Học theo mấy người ấy Bá Thiên cũng đi dạo quanh công viên, đúng là không khí thoáng đãng cộng với gió mát khiến đầu óc hắn thoải mái hơn thật. Kì thực hắn cũng không cần gấp gáp, nếu hắn nhớ không sai thì phải bốn năm năm nữa thì năng lượng của trái đất mới hồi phục vậy nên thời gian cho hắn còn rất nhiều, bây giờ tu tàn tàn cũng chẳng sao cả. Nhưng hắn vẫn có chút lo, lo sau khi trái đất hồi phục được linh khí thì nó cũng sẽ nằm trong mục tiêu của những sinh vật đến từ những tinh cầu khác. Nên hiện tại hắn muốn chuẩn bị tốt nhất để đón chào cơn đại diệt vong nhưng cũng là cơn đại tân sinh, chỉ có từ trong chiến trường mới có thể rèn giũa ra những con người kiệt xuất nhất, chỉ có bị đàn áp khốc liệt nhất mới có thể tạo ra những con người tài giỏi nhất.
Không khí không tệ, chất lượng linh khí cũng không tồi, Bá Thiên nghĩ sau khi đi dạo một vòng quanh hồ liền ngồi nghỉ trên một cái ghế đá, mặt hướng ra hồ tán thưởng nói. Mật độ linh khí ở đây cao hơn những chỗ khác cũng không nhiều, chỉ nhỉnh hơn 0,25 mà thôi nhưng hơn bao nhiêu cũng là hơn. Linh khí là thứ tất cả sinh vật đều sẽ hấp thụ vào cơ thể vậy nên ở đâu càng có nhiều sinh vật thì ở đó mật độ linh khí càng cao mà sinh vật ở đây chính là cây cối. Ngoài ra khi lên được cấp cao hơn thì bản thân người đó sẽ là một cái máy hút linh khí, không cần chủ động cảm nhận mà chúng sẽ tự động bị cơ thể hấp thụ, vậy nên ở đâu càng có nhiều cường giả thì ở đó càng có nhiều linh khí. Nhưng chỉ là linh khí không thì không đủ để thõa mãn được Bá Thiên, thứ hắn cần chính là Nguyên Khí, thậm chí là Mệnh Khí! Nguyên Khí về cơ bản chính là thứ năng lượng nguyên bản nhất của trái đất và số lượng của nó tăng rất chậm, phải đến một cấp độ cao mới có thể sử dụng được, so về chất lượng thì nó tinh thuần hơn linh khí không chỉ một hai ngàn lần mà là một vạn lần. Còn Mệnh Khí chính là sinh mệnh của trái đất, nếu hấp thụ được thì hắn có thể lấy được tuổi thọ của trái đất bù vào tuổi thọ của mình, thậm chí còn có thể lấy được toàn bộ lực lượng của trái đất, Mệnh Khí là thứ hữu hạn không thể tiếp tục tự tái tạo, chỉ có thể tăng lên dựa theo tu vi mà thôi, vậy nên bất kì ai đã hết Mệnh Khí đều sẽ chết, đây cũng là lí do dù có là cường giả vẫn có thể "rụng" bình thường dù cho cơ thể khỏe mạnh.
Ngồi xếp bằng trên ghế đá, Bá Thiên nhập định hấp thụ linh khí. Vốn tu luyện cũng sẽ có cấp độ là Luyện Thể, Hoán Cốt, Tụ Linh, Nhập Thể,.... nhưng hắn lại lười nhớ mấy cái đó bởi về cơ bản thì mấy cấp độ đó cách nhau cũng không có bao nhiêu, ranh giới thậm chí còn nhỏ hơn cả một sợi chỉ, vậy nên hắn tự sáng tạo ra cảnh giới của bản thân là Cửu Tinh, Nhập Trần, Phá Thể, Tái Lập, Hợp Nhất, ngũ đại cảnh giới nhập đạo. Lên trên nữa sẽ là cấp một đến cấp mười, cấp mười lên cấp hai mươi rồi từ đó lên được một trăm sẽ xem như hoàn thành một đại cảnh giới gọi là Bách Luyện, Hư Thần, Nhất Niệm, tam đại cảnh giới nhập môn, tiếp đến sẽ còn rất nhiều cảnh giới khác do hắn tự sáng tạo nhưng hiện tại nói ra cũng không có nghĩa lí gì vậy nên thôi.
Hiện tại cấp độ của hắn là Nhất Tinh, khi nào tu tới Ngũ Tinh là có thể phóng ra một ít linh khí, Cửu Tinh là về cơ bản đã mạnh hơn người thường rất nhiều nhưng vẫn là nhục thể phàm thai chỉ khi lên tới Phá Thể mới có thể chính thức thoát thai hoán cốt trở thành một sinh linh mới. Do tính chất của công pháp cũng như phương hướng tu luyện nên hắn đành phải tự tạo ra một loại cấp độ khác chứ không thì hắn cũng lười làm ra mấy cái này. Về bản chất thì cách làm của hắn không sai nhưng nó đi ngược thường thức của nhiều người, đối với họ thì chỉ cần đi theo lối mòn của các tiền bối vạch ra là được, còn hắn lại tự sáng tạo ra hướng đi của riêng mình nên sẽ có rất nhiều người không hài lòng.
Cửu Tinh về cơ bản chính là cưỡng ép tạo ra chín đại kinh mạch của cơ thể, mặc dù ban đầu sẽ rất đau đớn nhưng càng về sau thì lại càng có lợi khi tốc độ hấp thụ linh khí, tốc độ phát động công kích, tốc độ hồi phục sẽ tăng lên đáng kể, thậm chí đè nát đối thủ. Dựa theo hắn nói chính là chín cái kinh mạch này mỗi cái sẽ có sức mạnh của một ngôi sao và cái thứ năm sẽ là cái giúp cơ thể đi vào con đường tu luyện, cái thứ chín sẽ là cái cơ sở để thoát thai hoán cốt sau này.
"Ông nội, ngoài này mát không?" Giọng nói của một cậu thiếu niên chợt vang lên khiến Bá Thiên tỉnh lại từ trong nhập định, dù sao hắn cũng không quá chú tâm vào tu luyện vậy nên vẫn dễ bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng. Hé mắt nhìn về phía tiếng nói là một cậu thiếu niên đang mặc đồng phục trường hắn và một ông lão đang được cậu đẩy xe lăn. Nhìn tuổi thì cậu ta cũng chỉ trạc tuổi hắn, còn ông lão kia chắc cũng đã ngoài bảy mươi, râu tóc đã bạc hết, có lẽ ông đã bị liệt hai chân hoặc hai chân có vấn đề gì đó. Bá Thiên chỉ nhìn một chút rồi thôi. tiếp tục trở lại nhập định.
"Cũng tốt, lâu lâu dạo một chút cũng không sao, ở mãi trong nhà cũng chán." Ông lão hiền từ nói. Cậu thiếu niên nghe vậy cũng cười cười rồi nhìn sang Bá Thiên, cậu có chút kinh ngạc nói:
"Cậu là Bá Thiên đúng không?" Bá Thiên lại một lần nữa mở mắt ra, nhìn kĩ lại thiếu niên trước mắt, vẫn không nhớ được đây là ai, hắn hỏi lại:
"Đúng vậy? Cậu là ai?" Hắn cũng không muốn trở nên bất lịch sự, dù sao hiện tại thực lực của hắn vẫn còn quá yếu. Cậu thiếu niên sau khi được xác nhận liền vô cùng vui mừng, đẩy chiếc xe lăn đến gần Bá Thiên rồi sau đó khoác vai hắn, nói:
"Không nhớ tao hả? Hoàng nè, bạn thân mày nè?" Thiếu niên gọi là Hoàng kia có chút kinh ngạc nhìn bạn mình, bọn họ là bạn thân cũng không phải là một hai năm mà ít cũng đã bảy năm rồi mà bây giờ người này lại nói là không nhớ, cái này khiến Hoàng có chút nghi ngờ có phải mình nhầm rồi không. Bá Thiên nghe cái tên Hoàng, trong đầu bất chợt xuất hiện một chàng trai tay cầm chiến kích lao đầu vào trận chiến, không chút sợ hãi tiến lên. Hình ảnh của cậu ta lúc ấy trở nên thật hùng vĩ, chỉ là một con người nhỏ bé nhưng lại có thể một mình một kích chống lại cả ngàn quân địch mà vẫn khải hoàn trở về, đáng tiếc sau này để có được hòa bình thì người trái đất đã chấp nhận hi sinh cậu, vào lúc ấy Hoàng chỉ nói một câu mà đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ: "Đừng buồn khóc cho tao, tao cũng chỉ là một quân cờ trên một bàn cờ rộng lớn mà thôi. Mày hãy khóc cho bản thân mày vì từ bây giờ mày chỉ có thể tự đi trên chính đôi chân đó, nhớ lời tao, chỉ được đưa lưng về những người mày tin tưởng nhất, tao chỉ hi vọng một lúc nào đó tao, mày, tụi nó sẽ có cơ hội gặp lại, chúng ta vẫn sẽ là những anh em tốt nhất."
Những lời nói năm ấy như vọng lại vào trong đầu Bá Thiên khiến hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng chỉ còn những lời ấy, đúng vậy, Hoàng cũng là một trong những người bạn quan trọng nhất đời hắn vậy mà hắn nỡ quên mất, hắn thật sự là một kẻ vô tình vô nghĩa.
"Sao vậy? Mày trở nên mít ướt hồi nào vậy?" Hoàng thấy Bá Thiên mãi không nói mà hai mắt đã có chút đỏ liền không nhịn được mà ghẹo. Bá Thiên nghe vậy cũng chỉ cười, khuôn mặt trở về như thường ngày, nói:
"Không có gì, bụi bay vào mắt ấy mà." Hoàng nhún vai, không tiếp tục hỏi dò, dù sao cậu cũng không muốn bới móc quá nhiều vào đời tư của Bá Thiên.
"Sao nay rảnh ra đây, bình thường mày toàn ru rú trong nhà mà?" Hoàng hỏi.
"Chủ yếu là ngộp với chán, nằm im mãi không có gì làm cũng buồn lắm. Mà sao nay mày cũng ra đây?" Bá Thiên lắc đầu nói, hai chân thả xuống đất, trở lại hình dạng đang ngồi ghế đá.
"Ông tao cũng giống mày á, chán nên kêu tao đưa ra đây chơi." Bá Thiên gật nhẹ đầu không đáp, đôi mắt nhìn chằm chặp vào hai chân đã liệt của ông lão, quan sát một lúc lâu hắn hỏi:
"Ông ơi, hai chân mình là do chấn thương để lại hay là bệnh tật vậy?" Hoàng nghe vậy liền huých vào người Bá Thiên, ông cậu liệt cũng được gần chục năm rồi, nỗi đau cũng đã nguôi ngoai mà bây giờ lại bị Bá Thiên khui lên, cậu sợ ông sẽ buồn. Ai ngờ ông chỉ cười hiền rồi nói:
"Là di chứng do bệnh tật, năm đó ông bị lên cơn đau tim, đưa vô bệnh viện điều trị được mấy ngày thì phát hiện hai chân cũng bị liệt. Ông cũng ngồi xe lăn từ lúc đó." Bá Thiên gật nhẹ đầu không đáp, khuôn mặt có chút suy tư, hắn hỏi:
"Trước đây ông cũng từng luyện võ đúng không?" Ông lão nghe vậy liền kinh ngạc, đáp:
"Sao cháu biết?"
"Vết chai trên tay một là cầm binh khí nhiều, hai chính là làm nông nhiều nhưng dựa vào gia thế của ông thì số hai tỉ lệ không lớn lắm. Vả lại cơ thể ông tuy không quá lớn nhưng lại rất cường tráng và cứng cáp, chứng tỏ ông đã từng luyện võ rất nhiều mới có thể có được cơ thể đó." Bá Thiên chậm rãi phân tích, nhưng thứ khiến hắn nhận ra ông cũng từng luyện võ là do có một luồng linh khí vô cùng mỏng manh liên tục lưu chuyển bên trong, chính nó là thứ đã khiến cho hai chân ông lão không thể di chuyển được, nhưng nó cũng đồng thời khiến cơ thể ông mạnh khỏe hơn. Ông lão nghe vậy liền đáp:
"Đúng, ông từng luyện võ. Cháu cũng từng luyện võ sao?"
"Một chút, đủ để phòng thân thôi." Bá Thiên thật thà nói. Ông lão càng lúc càng thuận mắt thằng nhóc này, ăn nói lễ phép, nho nhã, lễ độ lại còn từng luyện võ. Không khí bất giác rơi vào trầm lạng, Bá Thiên kéo vai Hoàng, nói thầm vào tai cậu:
"Hạn chế đừng để ông đến nơi có quá nhiều cây cối, đồng thời khuyên ông hạn chế đừng tập luyện quá nhiều." Bá Thiên nghiêm túc nói nhưng Hoàng vẫn thắc mắc hỏi:
"Tại sao?"
"Tao có giải thích thì mày cũng không hiểu đâu nhưng tin tao, tao không bao giờ lừa mày, mày hiểu đúng không?" Nhìn thấy Bá Thiên nghiêm túc vô cùng Hoàng cũng gật gật đầu, cậu hiểu Thiên bình thường rất nhây nhưng một khi đã nghiêm túc thì sẽ chắc chắn có chuyện xảy ra, vậy nên bộ dạng hiện tại của hắn khiến niềm tin của Hoàng tăng mạnh.
"Vậy thôi, tao nói vậy thôi, chào ông cháu về." Bá Thiên lễ phép chào ông lão một cái rồi trở về căn hộ của mình, đi lang thang nãy giờ cũng đủ rồi. Hoàng nhìn theo bóng lưng của Bá Thiên, lời nói lúc nãy của hắn vẫn còn văng vẳng trong đầu của cậu, nhìn ông mình, cậu cười nói:
"Ông đi dạo thêm một vòng nữa rồi về nghỉ." Ông cậu cũng mỉm cười đáp lại, xem ra là tụi nó có chuyện gì không thể để cho người ngoài biết rồi, nghĩ như vậy nên ông rất dễ dàng chấp nhận.
Bá Thiên trở về nhà, trong đầu lại nhanh chóng tính toán, xem ra có hướng đột phá rồi, theo mấy cuốn tiểu thuyết hắn hay đọc lúc rảnh rỗi thì thường khi một cường giả trọng sinh trở về thời niên thiếu thì chỉ cần đi ra công viên hay chỗ đông người là chắc chắn sẽ gặp được một ông lão có bệnh tật gì đó, mà ông lão đó kiểu nào cũng sẽ có quyền cao chức trọng, vậy nên chỉ cần giúp ông lão là chắc chắn sẽ được trọng dụng, từ đấy mới tìm được nhiều mối quan hệ hơn. Vậy nên đường đột phá sẽ là ra công viên tìm người có đủ tiêu chí như vậy mà bây giờ đã hoàn thành rồi thì nên về nhà thôi.
Lại bước lên cầu thang về căn hộ, Bá Thiên thở dài một hơi, đi xuống thì không sao nhưng đi lên thì hắn thấy có hơi lười, bây giờ cũng chỉ mới tầm một hai giờ trưa mà thôi, vậy nên trời khá nóng. Tuy lười nhưng hắn vẫn phải đi, không mất tới năm phút Bá Thiên đã đứng trước căn hộ, vô cùng thuận tay mở ra rồi bước vào như không có gì.
Nghe tiếng cửa mở, Tâm vội ngó đầu ra xem, thấy Bá Thiên đã về cô liền nói:
"Anh...anh có mua gì cho em không?" Bá Thiên thở dài, cười lên rồi nói:
"Không, anh đi dạo chứ có phải đi chơi đâu mà mua đồ." Tâm hiển nhiên không nghe lọt lời giải thích này bởi cô đã vùi mặt mình vào cái gối, không muốn nghe Bá Thiên giải thích. Thấy em mình trẻ con như vậy hắn cũng chỉ thở dài rồi lại bước về phòng, mở cửa phòng, vẫn là mùi thơm thoang thoảng đó nhưng trên giường hắn đã có một nữ nhân quyến rũ nằm đấy, là dì Mai, có vẻ như dì đã về. Dì có một cơ thể đầy đặn đã phát dục hết, cặp nhũ hoa lớn, cái mông căng tròn, cái eo thon gọn, làn da trắng hồng, mái tóc tím đậm xõa hết lên giường. Cô mặc một bộ quần áo công sở, đôi chân dài vẫn còn mang đôi tất dài màu hạt dẻ vô cùng gợi cảm. Nàng tuy đã ngoài bốn mươi nhưng cơ thể vẫn còn đầy đặn và quyến rũ chết người.
"Dì lại đi nhầm phòng rồi." Thở dài, Bá Thiên đi đến bên cạnh mỹ phụ xinh đẹp kia, mùi bia ngay lập tức xộc vào mũi hắn, lật người nàng lên, mặt nàng đã đỏ hơn trái gấc, có vẻ nàng đã say rồi. Bá Thiên thấy vậy cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành lấy mền của mình đắp lên người dì. Nhưng hắn vừa kéo mền đến nách, nàng liền động, ngay lập tức nàng thò tay ra chụp lấy cổ tay của hắn rồi dùng một lực hắn không tin được kéo hắn vào trong chăn. Nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn rồi vùi đầu mình vào ngực Bá Thiên, hắn cũng không biết nên làm gì cho phải cũng ôm lại nàng, một tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh.