Chương 5: Giờ Học

Ngồi trong giờ học, Bá Thiên chưa học được mấy phút đã gục đầu xuống bàn mà ngủ, dù sao thì đây cũng là giờ Văn và cũng chả phải chỉ một mình hắn làm vậy, ngay cả một người học sinh giỏi như Tuấn Minh cũng đã ngáp nãy giờ rồi. Thật sự thì nếu giáo viên giảng hay hơn thì có lẽ hắn đã thức để nghe giảng, nhưng đáng tiếc là giọng nói kết hợp với bài giảng chán phèo thì thật đúng là khiến hắn khó cưỡng lại được giấc ngủ.

"Ê, khi nào hết giờ nhớ kêu tao dậy. À mà nhớ canh cô luôn." Bá Thiên báo lại một câu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên mấy công pháp hắn đang tu luyện vẫn đang liên tục vận chuyển, do cơ thể hiện tại không đáp ứng kịp với chất lượng công pháp nên tốc độ còn thua cả con rùa lật ngửa, cơ mà tích tiểu thành đại hẳn là không bao lâu nữa sẽ đột phá thôi. Từng sợi linh khí mỏng manh chậm rãi bị cơ thể hắn hấp thụ với một tốc độ quá mức chậm chạp nhưng mà có còn hơn không, dựa theo tiến độ này thì tầm một hai ngày nữa sẽ đột phá thôi.

Tuấn Minh bị giao việc như vậy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chuyện này đối với cậu cũng là chuyện thường xuyên mà thôi, khi nào Bá Thiên không ngủ đó mới là chuyện lạ, còn hắn ngủ mà nhờ cậu gọi dậy thì quá mức thường xuyên rồi. Hai tiết Văn chán chường nhanh chóng trôi qua trong giấc ngủ an tĩnh của Bá Thiên, bây giờ chỉ còn một môn Anh nữa thôi là xong. Đụng khuỷu tay vào Bá Thiên làm cho hắn ngơ ngác tỉnh dậy từ cơn buồn ngủ, Tuấn Minh nói:

"Dậy đi cu, cô Anh không hiền như cô Văn đâu, loạng quạng 0 điểm như chơi, năm nay cuối cấp rồi, mày cũng không muốn ở lại đâu đúng không?" Bá Thiên ngáp một cái rồi gật đầu, nhưng chưa ngồi thẳng được mấy giây đã lại gục xuống bàn nằm dài. Tuấn Minh biết đây là phản ứng cơ thể của Bá Thiên nên cũng không đá động gì đến. Trái với sự ồn ào trong giờ Văn, thời gian chuyển tiết của giờ Anh lại vô cùng an tĩnh, có lẽ là do áp lực người giáo viên đó tạo ra cho lớp này.

Tiếng gót giày vang lên đều đều ở phía xa hành lang rồi chậm rãi tiến lại gần lớp này. Bước chân cứ vang lên đều đều mỗi một lần lại càng to hơn chứng tỏ vị trí hai bên đã rất gần, tuy bước chân này có vẻ nhẹ nhàng nhưng ai cũng tỏ ra khá căng thẳng, Bá Thiên cũng không muốn ngủ nữa mà ngồi dậy chuẩn bị xem rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể khiến một lớp cá biệt ngoan như cún như vậy. Không để hắn phải đợi lâu, chỉ tầm hai phút một vị nữ giáo viên đã bước vào.

Không thể không nói người này vô cùng quyến rũ, đôi chân thon dài được bao lại bởi một đôi tất đen kéo dài tới tận đùi, hằn nhẹ lên đó. Cô mang giày cao gót lại càng tôn thêm cho sự thon dài đầy quyến rũ của đôi chân đó. Cô mặc một cái áo sơ mi tay dài, trên người còn khoác thêm một cái áo khoác ngắn lại càng nổi bật hơn cho cặp nhũ hoa vô cùng đầy đặn của cô, với mỗi bước chân cô đi nó lại cứ rung động vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng mê người. Vòng hai nhỏ nhắn không có mỡ thừa, vòng ba uyển chuyển được giấu đi đằng sau lớp váy ngắn che phủ tới cái đùi trắng nõn, tuy đã bị che đi phần nào nhưng bất cứ ai cũng có thể thấy nó vô cùng căng và gợi tình. Cơ thể đã gợi tình như vậy thì khuôn mặt có thể kém sao? Nàng sở hữu một khuôn mặt thon gọn cùng với làn da trắng hồng như da em bé. Đôi mắt bồ câu màu tím vô cùng yêu dị chất chứa vô tận mị ý và một chút phiền não cùng với một nốt ruồi dưới mí mắt lại càng khiến người ta dễ cho rằng nàng là một dâm phụ. Hàng lông mi dài cong vút lại càng tôn lên nét đẹp của đôi mắt nàng. Đôi môi cánh đào đỏ hồng căng mọng vô cùng mê người, dù nàng không cười nhưng lại có thể dễ dàng khiến người ta điên cuồng. Mái tóc đen dài óng ả như nước suối chảy được nàng để nó tùy ý xõa ra, do tóc nàng cũng hơi xoăn nên cũng không quá dài mà cũng đã phủ hết bờ lưng gợi cảm kia.

"Ai vậy mày?"

"Đù má, ngủ nhiều quá lú hay gì? Giáo viên dạy môn Anh đó, cô Nguyệt đó." Tuấn Minh bị bạn mình hỏi liền kinh ngạc sờ lên trán hắn sau đó sờ trán mình rồi mới quan tâm hỏi. Bá Thiên bị sờ trán hai lần liên tục khóe mắt hơi giật mấy cái, cái lũ này xem cái đầu hắn là ổ quạ ai muốn sờ là sờ sao? Tuy giận là thế nhưng lấy được thông tin mình cần Bá Thiên cũng không để chuyện kia trong lòng, trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại nhân vật Nguyệt này.

Nếu hắn nhớ không lầm thì cô ta sau khi năng lượng phục hồi thì do thiên phú quá mức yêu nghiệt nên sớm đã qua được tinh cầu khác mà tu tiếp. Bá Thiên sau cái chết của Tuấn Minh và đồng bọn thì cũng bắt đầu cắm đầu tu luyện rồi chu du qua các tinh cầu. Trong một tinh cầu nào đó ở vị diện ất ơ nào đấy thì hắn nghe được tin có một vị thiên chi kiêu nữ vì từ chối tình cảm của một tên công tử ất ơ nào đấy mà bị hắn làm nhục sau đó để cả gia tộc đó hãm hiếp nàng bảy tháng trời, sau khi khiến nàng có thai thì đuổi ra ngoài ai muốn hiếp muốn làm gì thì làm. Nàng ta sau khi bị làm nhục gần một năm thì rốt cuộc đã được giải thoát khỏi số phận quá mức chó đẻ này, nàng bị người ta hiếp đến chết trong một con hẻm tối, đứa con do không đủ tháng lại còn phải chịu đủ loại tổn thương nên cũng đã sớm chết trong bụng mẹ. Nếu tóm tắt cuộc đời nàng chỉ với hai từ thì theo Bá Thiên sẽ là: Khốn Nạn! Chỉ vì một tên công tử mà đã hủy hoại toàn bộ cuộc đời nàng khiến cho nàng chết đi trong nhục nhã, Bá Thiên lúc đó thì là do còn thời trẻ trâu thích ra tay nghĩa hiệp mà cũng do có chút tình cảm với nàng nên đi tới đòi lại công bằng. Kết cục bị người ta móc luôn một con mắt, tu vi bị phế đi luôn, sau đó bị người người trong thành sỉ nhục, hắn thẹn quá mới rời đi tu luyện tiếp, sau đó một ngàn năm trở lại muốn diệt cái gia tộc đó thì phát hiện bọn hắn đã sớm chết quách từ đời tám quánh nào rồi thành ra chỉ có thể diệt đi con cháu xem như hả giận. Nữ nhân đó nếu hắn nhớ đúng thì cũng tên là Nguyệt, cơ thể thì cũng hao hao vị giáo viên trên bục giảng, xem ra là nàng rồi, sở dĩ hắn còn nhớ như in là vì nó là nỗi nhục của hắn cũng như một mối tư thù khi nàng đã từng là người hắn mến mộ. Chuyện của nàng cũng đã vô tình để hắn sáng tạo ra một công pháp gọi là Âm Dương Huyễn, có thể thải âm bổ dương nhưng cũng có thể ngược lại, đặc biệt có thể tạo ra huyễn cảnh dựa trên dục vọng của người bị dính chiêu. Công pháp này là một đại sát khí với các tiểu cô nương khi hành tẩu giang hồ bởi người bị thái bổ sẽ chỉ tưởng tượng ra mình đang thái bổ người ta chứ không phải ngược lại.

Nữ giáo viên đứng trước cả lớp, lần này thì ai cũng ngoan ngoãn đứng lên chào, sỉ số nam học sinh cả lớp chợt tăng gấp đôi. Bá Thiên đứng đấy, dùng đôi mắt có chút thương hại nhìn nàng, lúc còn ở Trái Đất thì hắn cũng từng ái mộ người này nhưng do khoảng cách thân phận cũng như sự yếu đuối và mặc cảm của bản thân mà không dám thổ lộ, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người ta hiếp chết. Một kiếp trước hắn không thể làm gì nhưng kiếp này thì chưa chắc, dù cho hắn chỉ là một thằng nhóc chưa trải sự đời nhưng kiến thức của Thần Tôn vẫn còn y nguyên trong đầu hắn, các loại công pháp, các loại binh pháp luyện phù luyện khí gì đó hắn đều thuộc nằm lòng vậy nên kiếp này nếu muốn giết hắn thì chỉ có cách là dùng cách biệt cảnh giới quá lớn mà thôi.

Nguyệt ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống, ai nấy đều rất nghe lời làm theo chỉ riêng một mình Bá Thiên vẫn còn đứng đấy, Tuấn Minh thấy vậy có hơi hoảng, vội vàng kéo tay áo Bá Thiên. Nữ giáo viên hiển nhiên cũng chú ý tới hắn, có chút nghi hoặc nói:

"Sao? Anh có bất mãn gì?" Giọng nàng vô cùng dễ nghe lại pha chút ma mị và quyến rũ khiến cho ai nghe lần đầu cũng sẽ nhớ mãi không quên. Bá Thiên bị hai thứ tác động cùng một lúc ngay lập tức tỉnh lại, phát hiện mình đang là tâm điểm sự chú ý của lớp liền gãi gãi đầu bối rối ngồi xuống. Cái gai duy nhất trong mắt bị gỡ bỏ, Nguyệt nhìn cậu thiếu niên đó thêm một lần nữa rồi sau đó dời mắt đi chuẩn bị cho bài giảng của mình. Nàng là một giáo viên xuất sắc với thành tích từng đào tạo được không ít học sinh có thành tích tốt và từng giúp nhiều học sinh giành được học bổng từ quận, huyện, tỉnh, quốc gia cũng có, vậy nên nàng rất được mọi người kính trọng. Nhưng kính trọng đôi khi không đi với kính mến, bởi vì nàng là người rất khắt khe và không bao giờ cười, đôi mắt lúc nào cũng tràn ngập ưu phiền khiến cho bất cứ ai đối diện nàng đều sẽ cảm thấy rất không thoải mái, cũng vì điều này mà dù nàng có một cơ thể và khuôn mặt mê người thì ai cũng nấy cũng chỉ dám ngắm nhìn từ xa chứ còn lâu mới dám lại gần.

Tiếng giảng bài nhanh chóng vang lên đều đều giữa lớp học im lặng. Dù nàng đúng là có một giọng nói, khuôn mặt và cơ thể thu hút mọi ánh nhìn nhưng nhiêu đó là vẫn chưa đủ để Bá Thiên tiếp tục thức nghe giảng vậy nên nghe chưa được nửa tiết hắn đã gục đầu xuống bàn. Nguyệt vốn từ đầu đã chú ý đến tên thiếu niên mà bản thân vốn còn chẳng biết hắn có tồn tại trong tập thể này, thấy tên đó vậy mà dám ngủ trong giờ khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu. Tuấn Minh thấy cô Nguyệt cứ một mực tới nơi này liền ra sức thúc vào tay Bá Thiên nhưng tất cả đều vô vọng, hoàn toàn không thể gọi hắn dậy. Sẵn với viên phấn trong tay, Nguyệt không chút nào do dự chọi thẳng vào đầu tên học sinh đang ngái ngủ kia nhưng sự kiện tiếp theo khiến nàng hoàn toàn kinh ngạc.

Bá Thiên dù chỉ còn là cơ thể phàm nhân nhưng một số bản năng khi còn làm Thần Tôn vẫn tồn tại trong đầu hắn, chỉ chờ đến lúc được sử dụng trở lại và bây giờ chính là lúc. Chỉ thấy hắn vơ lấy cây thước trước mặt sau đó vô cùng nhanh chóng quạt một vòng trước mặt, cả hành động và khuôn mặt đều rất dứt khoát. Viên phấn bị hắn đánh bay trở lại chỗ Nguyệt, bay vụt qua mặt nàng sau đó đập mạnh vào bảng rồi vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

"Cốp!" Một tiếng động tuy nhỏ nhưng ai nấy đều nghe rõ ràng, ai cũng nhìn hắn với một cặp mắt vô cùng bái phục và hâm mộ, nhưng một số cũng nhìn với ánh mắt thương hại.

"Bộp...bộp...bộp...." Không biết là ai bắt đầu nhưng sau đó tiếng vỗ tay nhanh chóng vang lên, ai cũng hớn hở làm vậy dù biết rằng hành động này vào thời điểm này là hoàn toàn không đúng. Nhưng kể cả vậy ai cũng không thể kìm nén được sự phấn khích của mình trước màn phản công tuyệt đẹp của Bá Thiên. Tuấn Minh mở to mắt kinh ngạc, từ khi nào tên này trở nên lợi hại như vậy? Nguyệt cũng vô cùng ngạc nhiên, nàng mở to mắt nhìn Bá Thiên rồi sau đó ánh mắt ấy trở nên sắc lẹm kèm theo chút giận dữ:

"Anh có biết mình vừa làm gì không? Anh sẽ bị kỉ luật vì chuyện này!" Bá Thiên lại bị lời nói của nàng đánh thức khỏi cơn mê mang, kì thực hành động từ nãy đến giờ đều chỉ là bản năng tự nhiên của hắn mà thôi. Ngơ ngác nhìn xung quanh thấy ai cũng bày ra vẻ mặt phấn khích và tiếng vỗ tay chưa dứt khiến hắn cảm thấy có chút khó hiểu, đặc biệt là vẻ mặt tuy đã giận dữ nhưng cũng không thể giấu đi sự quyến rũ của giáo viên.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Hắn không nghe thấy những gì giáo viên nói lúc nãy vậy nên rất tự nhiên ngồi xuống rồi sau đó vô cùng ngây thơ hỏi Tuấn Minh, người có lẽ đã quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối. Tuấn Minh nghe Bá Thiên nói vậy cũng không bất ngờ lắm, có lẽ cậu cho rằng đó chỉ là sự may mắn nhất thời mà thôi, vỗ vỗ vai Bá Thiên cậu nhanh chóng thuật lại mọi chuyện. Bá Thiên vừa nghe xong cũng chỉ ồ lên một tiếng rồi thôi, hắn cũng không quan tâm lắm mình sẽ bị làm sao, dù gì năm nay hắn cũng chả có cơ hội ra trường đâu, hạnh kiểm rồi điểm số bết thế mà vậy nên kỉ luật đối với hắn cũng chả là cái gì quá to tát.

Nguyệt bị Bá Thiên ngó lơ liền cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn giữ nó trong lòng chứ không nói ra, nàng hắng giọng một cái rồi lại tiếp tục bài giảng. Nửa tiết sau do không khí lúc nãy Bá Thiên tạo ra nên mọi người đã dễ thở hơn một chốc, nhưng đó là mọi người chứ Bá Thiên thì không, tất cả là vì hắn liên tục bị giáo viên gọi lên làm bài dù chả biết cái mô tê gì cả. Bước lên bước xuống liên tục khiến hắn không thể có được một giấc ngủ nào cả, vậy nên lựa chọn duy nhất của hắn chính là nghe giảng. Sau khi giảng xong một phần thì y như rằng Bá Thiên lại bị gọi lên như một linh vật, lúc đầu thì còn bỡ ngỡ nhưng càng về sau bài làm của hắn lại càng hoàn chỉnh, lại càng đúng như sách giải. Giờ học bất chợt biến thành không gian riêng cho Bá Thiên và Nguyệt, nàng giảng xong sẽ gọi hắn lên làm bài rồi sau đó vô cùng tận tình chữa lỗi, Bá Thiên nghe xong cũng rút kinh nghiệm khiến cho bài làm của hắn ngày càng tốt, đến mức nếu hắn không nói thì thật không ai biết hai mươi phút trước hắn vẫn là một tên mù tiếng Anh.

Thời gian cho một tiết học nhanh chóng trôi qua trong không gian riêng tư của Bá Thiên và Nguyệt, khi tiếng chuông trường reo lên ba tiếng cũng là lúc nàng giật mình khỏi bài giảng, đây là lần đâu tiên nàng giảng nhập tâm đến mức quên cả thời gian như vậy. Bá Thiên không biểu hiện ra gì nhiều, dù cho liên tục bị gọi lên nhưng tất cả tâm trí của hắn đều chỉ tập trung vào đồng hồ và cơ thể quyến rũ của giáo viên mà thôi, vậy nên khi hết giờ hắn cũng không có bất ngờ cho lắm.

"Tất cả nhớ làm, soạn bài, có tiết tôi sẽ kiểm tra." Nói rồi Nguyệt xách cặp đi ra khỏi lớp, trước khi đi còn cố tình hay cố ý nhìn Bá Thiên một cái rồi mới rời đi.

"Ghê man, cưa cô giáo luôn!" Tuấn Minh huých vào vai Bá Thiên, hâm mộ nói.

"Úi xời, dăm ba cái trò, đơn giản đơn giản." Bá Thiên liên tục xua tay, cái đầu lắc qua lắc lại tỏ vẻ đây chỉ là chuyện đơn giản mà thôi. Dọn dẹp bàn học một chút, hắn xách cặp lên rồi đi ra khỏi lớp, Tuấn Minh cũng nhanh chóng đuổi theo. Trận banh có vẻ đã ngã ngũ rồi vậy nên không có tiếp tục tổ chức, hắn và Tuấn Minh cũng không có cơ hội đi ngắm người kia vậy nên ai cũng đi về nhà. Nhà của Bá Thiên kế bên nhà Tuấn Minh vậy nên cả hai thường xuyên đi về chung.