Chương 4: Công Pháp Tu Luyện

Không tiếp tục quan tâm đến Tuấn Minh đang lảm nhảm gì đó về tình bạn khắng khít giữa hai người, Bá Thiên quay đầu nhìn mỹ nhân đang đứng giữa sân banh kia. Nàng cầm lên một đồng xu rồi sau đó tung nó lên, do khoảng cách khá là xa nên Bá Thiên cũng không rõ lắm là mặt sấp hay ngửa nhưng nhìn thì có vẻ có một bên được lợi rồi.

Trận này gồm hai đội với thể hình khá dễ thấy, một đội với toàn "voi con" biết đi và một đội chỉ toàn "que củi". Thể hình hai bên khác biệt cũng khiến cho Bá Thiên đoán đây có lẽ là trận giữa hai khối hoặc hai lớp, hoặc cũng có thể là một nhóm có xích mích với nhau và muốn dùng bóng đá để giải quyết.

"Đè bẹp lũ lớp 10 đi!"

"Chơi chết mẹ tụi nó!"

"12 mà thua lớp 10 là nhục lắm nhá!"

"Chơi hết ga hết số đi, đánh banh không được thì đánh nhau luôn, sợ gì!"

"...." Trận đấu còn chưa bắt đầu nhưng cổ động viên hai bên đã sớm không chờ được, tuy đây chỉ là trận lấy mồ hôi nhưng sự phấn khích trên mặt khán giả vẫn không giảm, có lẽ là bởi họ biết chuyện gì đó mà Bá Thiên đã sớm quên. Tuấn Minh cũng bị không khí nhộn nhịp xung quanh thu hút, cũng bắt đầu chọn một đội để cổ vũ dù không quen không biết gì.

Sau khi chọn được sân, mỹ nữ kia huýt còi một cái trận banh liền bắt đầu. Với lợi thế là thể hình to lớn, lại được lấy banh đầu tiên, họ rất nhanh chóng vượt qua được tuyến phòng thủ đầu tiên của nhóm "que củi". Những bước chân mạnh mẽ không thể cản phá liên tục lao vào đội hình địch như những chiếc xe tăng khổng lồ không thể cản phá khiến cho đội bên kia chỉ có thể liên tục phòng thủ trong vô vọng. Những đường bóng tinh diệu liên tục luồn lách qua chân đối phương vô cùng tinh chuẩn chuyền lại cho đội mình. Không mất bao lâu, một trái banh được đá đi với vận tốc của một quả pháo đã dội trên lưới đối phương, tạo ra điểm ghi bàn đầu tiên cho đội lớp 12.

Với một nụ cười nhẹ trên mặt, đội to con nhanh chóng rút về sân mình. Lớp mười tuy để lọt mất một bàn nhưng lại trông có vẻ không có gì lo lắng, ngược lại vô cùng bình tĩnh và thoải mái. Trái banh lại được sút một lần nữa và đội bên kia lại nhanh chóng đón được banh rồi sau đó lại như lúc trước, tiếp tục cắm đầu chạy về phía lưới đối phương. Trái thứ hai lại được đưa vào lưới, tỉ số kéo dài thành 2-0.

"Rồi, thả cho hai trái là đủ rồi." Một học sinh nam vô cùng bình thản nói, tựa như hai trái banh ấy là ban phúc vậy. Mà đúng là thế thật, lời cậu vừa dứt, khí thế của đội lớp mười ngay lập tức thay đổi, từ một đội có khí thế yếu kém thì bây giờ ai cũng trông vô cùng tự tin, tựa như thắng trận này đối với họ cũng chỉ là trò trẻ con. Tuy nhiên khí thế như vậy lại hòn toàn không lọt vào mắt của những kẻ ngạo nghễ vì chiến thắng kia, nhưng một chút biến đổi trong khí thế này lại lọt hết vào mắt Bá Thiên, sự phát hiện này khiến hắn có chút bất ngờ, xem ra bản thân lúc trước đã bỏ qua khá nhiều thứ hay ho, nếu không trở về thì hẳn sẽ không bao giờ phát hiện được.

Nếu nói đúng ra thì mật độ linh khí ở Trái Đất cũng không quá ít, so với không khí thì tỉ lệ sẽ là 2:1, cứ một mét khối khì thì sẽ có nửa mét khối linh khí. Tuy không ít nhưng lại bị nhiễm khá nhiều tạp chất khiến cho việc hấp thụ rất khó khăn bởi chính cơ thể sẽ tự đào thải thứ ấy, đó cũng là lí do người Trái Đất không có mấy ai bước lên được con đường tu luyện, tất cả là do cơ chế tự đào thải của cơ thể. Nếu bằng một cách nào đó có thể khiến cơ thể chấp nhận tạp chất ấy thì cơ hội tu luyện sẽ càng rộng mở, đó cũng là lí do một số người khi tập luyện theo một phương thức đặc biệt nào đấy thì lại có sức khỏe hơn người, thậm chí có thể gần như miễn nhiễm với bệnh tật, tất cả là do cơ thể đã chấp nhận cho linh khí chảy trong nó khiến lục phủ ngũ tạng liên tục được bồi bổ. Nhưng cách ấy cũng chỉ khiến cơ thể khỏe mạnh hơn mà thôi, nếu muốn tu luyện thì còn rất nhiều quá trình.

Không tiếp tục quan tâm đến ai sẽ là người chiến thắng, Bá Thiên nhìn chằm chằm vào vị mỹ nữ kia, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách tiếp cận, nếu là lúc trước thì không cần phiền phức như vậy, chỉ cần trực tiếp tới bắt chuyện là được, nhưng đó là khi hắn còn là Thần Tôn, bây giờ chỉ là một cậu nhóc không có gì cả vậy nên muốn bắt chuyện thì có chút phiền phức. Tạm thời không có cách nào thì chỉ đành ngồi ngắm từ xa vậy, đường cong uyển chuyển kia vô cùng mê người khiến Bá Thiên rất muốn tới đó sờ soạng một phen rồi sau đó mới bắt đầu hành sự. Có vẻ như mỹ nữ ấy cảm nhận được có đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình liền quay đầu nhìn khắp khán đài với mong muốn tìm ra người ấy nhưng tất cả chỉ là phí công bởi người nhìn ngắm nàng thật sự nhiều lắm.

Thở dài một hơi, không tiếp tục quan tâm đến vấn đề đó cô lại tiếp tục quan sát diễn biến trận banh, dù sao thì người trọng tài là cô. Phe lớp mười lúc đầu bị lớp mười hai đè một đầu thì hiện tại có vẻ hướng gió đã thay đổi, đội lớp mười đã dẫn đầu. Tỉ số mặc dù chỉ mới là 2-1 nhưng ai cũng có thể thấy rõ phe chủ động là phe nào vậy nên kết quả trận này có vẻ đã được định.

"Thôi, tao vô lớp, mày muốn ngắm cái gì thì ngắm đi." Bá Thiên phủi phủi mông nói nhỏ với Tuấn Minh rồi sau đó quay người bước về lớp. Tuấn Minh cũng không quan tâm lắm bạn mình vừa nói gì, vẫn tiếp tục quan sát từng nét người đẹp đẽ của mỹ nữ trọng tài.

Bước về lớp, Bá Thiên che miệng ngáp một cái, hắn ghét nhất là việc chỉ có thể xem chứ không thể sờ, càng nhìn chỉ khiến hắn càng thêm khó chịu mà thôi, vậy nên về lớp mới là lựa chọn tốt nhất, vừa có thể ngủ lại vừa có thể mơ. Nằm úp mặt xuống bàn, Bá Thiên trong đầu nhớ lại vài ngàn loại bí pháp có thể sử dụng trong tình cảnh hiện tại. Hắn vốn là Thần Tôn vậy nên công pháp vẫn không thiếu chút nào, lúc thì đi thu thập, lúc thì tự sáng tạo công pháp, hoặc cũng có lúc có vài kẻ không biết kính trên nhường dưới bị hắn rút hết kí ức.

Khởi Động Công Pháp, Hỏa Tu Công Pháp, Phá Sơn Pháp Quyết, Tinh Tu Quyển,.... Hàng ngàn cái tên nhanh chóng chạy xẹt qua trong đầu hắn nhưng cái nào cũng bị hắn nhanh chóng phủ nhận bởi hắn không thích tu mấy loại công pháp yếu đuối như thế này. Cấp thấp không được thì hắn lên trung cấp nhưng khổ nỗi lại có một vấn đề, đó là nếu tu loại này thì linh khí ở Trái Đất lại không đáp ứng được thành ra cũng chỉ có thể bỏ xó. Trung cấp không được thì cao cấp cũng chẳng được bởi mức độ linh khí nó yêu cầu thậm chí lớn hơn số linh khí của trung cấp công pháp yêu cầu nhân lên vài ngàn lần. Bá Thiên bây giờ mới hiểu sâu sắc câu có tiền mà không được xài, hắn có đủ loại công pháp tu đủ loại mà không thể dùng được cái gì, cái này khiến hắn có hơi điên. Nhưng tu linh khí không được thì chuyển qua thể tu và thần tu thôi, không có gì đáng buồn cả.

Trảm Thần Quyết, Trục Nguyệt Quyết, Kiếp Thiên Công, Dục Hỏa Công, Bách Tinh Quyết,.... Bá Thiên có chút phân vân nên tu loại nào bởi theo hắn thấy mình tu loại nào cũng chết cả, tất cả là vì cơ thể này quá yếu đuối, tu mấy quyển công pháp đó thì kiểu nào chẳng chết. Lại rầu rĩ một hồi, có quá nhiều công pháp mà không thể đùng dược loại nào khiến hắn buồn không thể tả nhưng trong đầu hắn nhanh chóng nhớ lại một thứ - Chiến Thần Quyết, một loại công pháp hắn sáng tạo ra nhưng bị vứt sang một xó vì không có cơ hội sử dụng.

Chuyện là hôm đó hắn được dịp nhìn thấy một vị thể tu chỉ cần một cái hắt hơi liền có thể thổi bay một tinh cầu, một lần vung kiếm là không gian cũng có chấn động, mỗi một bước đi là gây ra sóng thần, động đất, gây biết bao thiệt hại với mỗi nơi người đó đi qua. Tuy sức mạnh thể tu của người đó khá là kinh người, thậm chí còn tự xưng Vô Địch Thể Đế nhưng vẫn bị hắn một đao chém chết, linh hồn bị hắn rút hết kí ức rồi sau đó thôn phệ, cũng nhờ chuyện này mà hắn có được công pháp mà tên đó tu luyện, Vô Địch Thần Thể. Nhưng sau khi đọc qua một hồi thấy nó vừa xàm, vừa tối nghĩa mà lại còn có quá nhiều chỗ hổng vậy nên hắn mới cải tiến nó, kết hợp với hơn một ngàn loại công pháp thể tu khác tạo thành Chiến Thần Quyết.

Chiến Thần Quyết về cơ bản chính là trước tiên tu một bộ phận trên cơ thể tới một mức độ, sau đó lại dùng cách tương tự để tu các bộ phận khác rồi dùng chính pháp quyết này để hòa hợp lực lượng giữa bọn chúng. Công pháp này tuy khá cực nhưng được cái khi tu đến đại thành rồi thì cơ thể chính là bất tử bất diệt, đánh mãi không chết cũng như cùng giai đừng mơ mà gây ra được tí thương tích gì. Nếu không thích tự bản thân tu thì có thể đi theo những thứ pháp quyết này chỉ, đầu tiên chính là Thần Nhãn, có thể quan sát tường tận mọi thứ trong bán kính rất lớn cũng như nhìn xuyên vật thể, nhìn ra những lỗ hổng trong chiêu thức kẻ địch cũng như có thể dự đoán trước được đòn đánh, tu đến đại thành nếu có thần thức đủ lớn thì chuyện dự đoán tương lai cũng không phải không thể. Những thứ về sau đó cũng chỉ là nâng cao sức khỏe mà thôi chứ không có gì đặc biệt lắm, chỉ có ăn tiền ở cái Thần Nhãn mà thôi. Quyết định tu loại công pháp này, Bá Thiên trong lòng có chút buồn bã, loại công pháp lúc trước bản thân vẫn luôn vứt xó nay lại trở thành một trong những thứ duy nhất mình có thể tu được.

Bá Thiên hiện tại cùng tu song song khá nhiều pháp quyết, tỷ như Ngũ Hành Pháp Quyết có thể hấp thụ ngũ hành để nâng cao tuổi thọ cũng như cường độ, mức độ chống chịu với loại nguyên tố đó với cơ thể. Ngoài ra còn có Tạo Trùng Quyết, loại công pháp có thể thông qua máu thịt hay nhẹ nhàng hơn là năng lượng để tạo ra các loại trùng có lợi cho bản thân, đây vốn là công pháp của Vạn Trùng Đế Tôn hắn lấy được sau khi đánh bại tên đó nhưng đã được cải tiến lại để bất cứ ai cũng có thể dùng, miễn là loại đã từng gặp đều có thể tạo ra, tu đến đỉnh cao còn có thể tự sáng tạo ra một loại mới. Còn vài loại khác như Mộc Tâm Pháp có thể nhận được sự che chở của cây cỏ, tăng mạnh khả năng chữa trị cũng như điều khiển mộc nguyên tố; Dị Hỏa Quyển, chủ tu hỏa, thu thập thiên địa dị hỏa tăng cấp sức mạnh cũng như khả năng khống chế sức đề kháng với hỏa nguyên tố, ngoài ra có thể tạo ra hỏa linh giúp đỡ trong việc luyện đan; Nhật Nguyệt Vô Ám, tu bằng sức mạnh của mặt trời và mặt trăng, hấp thụ được càng nhiều thì càng mạnh;.....

Đếm sơ sơ ra thì hiện tại Bá Thiên cũng phải tu không dưới hai mươi loại, đúng là có nhiều quyển không thể sử dụng nhưng vẫn còn không ít có thể, đa phần toàn là do hắn đã cải tiến lại để có thể sử dụng trong mọi hoàn cảnh vậy nên mới có thể sử dụng trong hoàn cảnh như vầy. Bá Thiên dù đã trở lại thời niên thiếu nhưng kiến thức và trí nhớ vẫn chưa biến mất, và cách vận dụng một số khả năng vẫn chưa mất, giống như nếu một sinh viên đại học bằng một cách thần kì nào đấy trở về thời trẻ trâu thì những khả năng người đó có được sẽ vẫn còn đấy chứ không mất đi đâu. Người bình thường thì có thể nhất tâm nhị dụng đã là rất giỏi nhưng cảnh giới của hắn đã là nhất tâm hai mươi dụng, cũng có nghĩa là nếu hắn muốn thì có thể vừa chơi game, vừa học bài và còn làm những việc khác song song mà không hề bị gián đoạn. Chuyện này đối với hắn cũng dễ thôi, chuyện vặt ấy mà.

"Ê, sao không ra ngoài tí cho mát." Một cái gõ bàn ngay bên tai Bá Thiên vang lên cùng với giọng nói của một cậu thiếu niên. Bá Thiên mệt mỏi mở cặp mắt đã sắp cụp xuống vì buồn ngủ nhìn lên kẻ phá bĩnh kia. Một khuôn mặt có chút xa lạ hoặc cũng có chút thân thiết, Bá Thiên cũng chẳng phân biệt được đây là ai bởi kí ức ở đoạn thời gian này thật sự quá mờ ảo khiến hắn có chút khó phân biệt ai với ai.

"Gì vậy, bệnh hả?" Người đó vô cùng quan tâm đặt một tay lên trán hắn rồi đặt lên trán mình kiểm tra nhiệt độ. Bá Thiên có chút khó chịu, đầu của hắn không phải là cũng có thể chạm vào. Gạt cái tay đó qua một bên, Bá Thiên khó chịu hỏi:

"Ngươi là ai?" Dù đã từng là Thần Tôn vậy nên khống chế cảm xúc với hắn là chuyện rất dễ dàng nhưng đã trở về thời niên thiếu rồi, vậy nên cứ xõa đi không ai quy định hắn phải nghiêm túc đâu.

"Tao nè, Phong nè, bị bệnh hay gì mà tao cũng không nhớ?" Bá Thiên nhăn mặt lại cố gắng nhớ tới cái tên Phong, trong kí ức thì đúng là có một người tên Phong thật, nhưng người này hình như bị tai nạn xe ngay trước cái ngày năng lượng phục hồi vậy nên hắn cũng không nhớ lắm. Nhưng sau khi nhớ lại thì Bá Thiên có chút kinh ngạc, hắn có một nhóm bạn thân, nhóm này đã lập ra một lời thề độc, chỉ cần một người cần giúp đỡ thì những người còn lại đều phải giúp bằng không chết không toàn thây. Mặc dù tên này có chết nhưng vẫn toàn thây, vẫn không thể nói là phá bỏ lời thề, chuyện đó xem ra hoặc chỉ là tai nạn hoặc có người đứng đằng sau.

Ngồi dựa lưng vào ghế, Bá Thiên lại che miệng ngáp dài một cái rồi nói:

"Phong hả? Không có gì đâu, hôm qua thức hơi khuya ấy mà, nay lên lớp đầu óc lú hết rồi." Phong nghe vậy cũng chỉ gật đầu, quan tâm nói:

"Tối về ráng ngủ cho sớm đi, sắp thi tới nơi rồi, tao với mấy đứa kia không rảnh mà giúp mày làm bài thi đâu." Phong cười, Bá Thiên cũng cười xòa theo. Lại quan tâm vài câu rồi Phong cũng rời đi, Bá Thiên lại tiếp tục gục đầu xuống bàn thì ba tiếng chuông đầy khó chịu kia lại vang lên phá vỡ giấc ngủ ngon lành của hắn.

"Chỉ là một giấc ngủ thôi, cần làm khó nhau vậy không?" Bá Thiên nhăn mặt nói thầm.