Chương 3: Trở Về

Nắng chói chiếu lên khuôn mặt có chút tuấn mỹ của một thiếu niên, đôi mi dài khẽ run lên rồi sau đó chậm rãi mở ra, để lộ ra hai con ngươi màu cà phê vô cùng thu hút. Hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, duỗi người một cái rồi lại gục đầu xuống bàn. Thiếu niên này không ai khác chính là Bá Thiên, hắn đã trở lại.

"Vậy ra đó chính là cảm giác sống lại sao?" Hắn nhủ thầm với bản thân, cuộc hành trình dài dặc dặc trong bóng tối vô tận ấy vẫn giống như một giấc mơ với hắn, hắn vẫn cảm giác có chút không thật, đến cuối cùng điểm sáng duy nhất đó là gì? Lắc lắc đầu vung đi mớ suy nghĩ đã có chút hỗn độn của mình, đôi mắt của hắn lại nhìn lên bục giảng. Nếu hắn nhớ không lầm thì đây là lúc hắn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn cấp mấy thì chịu, dù sao cũng đã quá lâu rồi.

Vị nữ giảng viên đang giảng bài trên đó cũng không tính là quá xinh đẹp, hoặc ít nhất là tầm mắt của hắn không đủ thấp để xem vừa mắt cái nhan sắc này. Dù sao một người đã quá quen nhìn các vị tiên nữ như hắn thì nhan sắc này cũng không đáng được nhắc tới là bao, làn da thô ráp, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng cố gắng lấp liếm bằng mớ mỹ phẩm. Không còn hứng thú với những gì đang được giảng trên bảng, Bá Thiên lại gục đầu xuống đánh thêm một giấc.

"Uy, dậy....giảng viên tới rồi...." Người bên cạnh ra sức thúc vào hông Bá Thiên với ý muốn gọi hắn dậy, giọng nói vô cùng khẩn trương. Nhưng dù có dùng bao nhiêu lực thì Bá Thiên vẫn như vậy, hoàn toàn không có ý thức dậy. Hết cách, người bên cạnh chỉ đành ra tuyệt chiêu cuối cùng - nhéo vào hông. Quả nhiên, Bá Thiên đau nhe răng trợn mắt, ngay lập tức tỉnh dậy từ cơn mơ màng, thấy cái tay vẫn còn bấu vào hông mình hắn không khỏi khó chịu nói:

"Ngươi làm cái gì?" Bá Thiên có chút khó chịu, thân xác lúc này của hắn đúng là yếu, quá yếu, cực kì yếu chỉ có nhiêu đây lực đã đủ để khiến hắn tỉnh dậy, thật không biết lúc trước mình đã tu bằng cách quỷ quái nào để lên được Thần Tôn. Người bên cạnh nghe Bá Thiên nói như vậy liền mở to mắt kinh ngạc, hai tay quơ trước mặt hắn hỏi:

"Ngươi ngươi cái gì, ngáo hả ba? Đêm qua cày truyện nhiều quá lú hay gì? Tưởng ham học lắm, ai dè thức đêm để cày truyện....." Người đó bất đắc dĩ nói, đôi mắt nhìn Bá Thiên có chút đồng cảm. Bá Thiên nhìn khuôn mặt lạ lạ quen quen kia, kết hợp với giọng nói và hành động nãy giờ thì hắn mới ngờ ngợ ra một người.

"Ngươi là Tuấn Minh?!" Bá Thiên có chút kinh ngạc nói. Một khuôn mặt mờ ảo dần dần hiện rõ trong đầu hắn rồi chậm rãi kết hợp với nam nhân trước mắt, hai khuôn mặt ấy hoàn toàn trùng khớp. Sự việc này khiến đôi mắt Bá Thiên chợt đỏ lên như muốn khóc, đã quá lâu kể từ khi hắn mất đi người bạn này rồi. Vốn sau khi năng lượng phục hồi, người tu luyện nhiều vô kể nhưng Bá Thiên chỉ là một kẻ không có vốn liếng tu luyện mà trong khi đó Tuấn Minh lại là một thiên tài, làm một ăn mười rất được mấy cái gia tộc chào đón. Nhưng dù là thế hắn vẫn không bỏ rơi Bá Thiên mà vẫn một mực dìu dắt hắn trên con đường tu luyện. Bởi do chuyện này mà không ít gia tộc đã nhắm vào Bá Thiên hòng để Tuấn Minh đi vào khuôn nếp, cũng bởi chuyện này mà trong một lần bị bắt cóc, để cứu Bá Thiên ra Tuấn Minh đã hi sinh, hình ảnh người bạn lao vào giữa làn đạn chém giết đến khi đã trở thành Thần Tôn vẫn một mực lưu lại trong đầu hắn nhưng chỉ còn là hình ảnh, còn khuôn mặt thì đã sớm biến đi đâu mất.

Trái ngược với vẻ ngạc nhiên và xúc động của Bá Thiên, Tuấn Minh lại bày ra vẻ mặt vô cùng khinh bỉ, một tay sờ trán Bá Thiên một tay sờ trán mình sau đó mới móc ra một hộp sữa, nói:

"Uống đi, uống cho rã đồ. Tưởng thức khuya đọc truyện, giới trẻ bây giờ sa đọa quá....." Tuấn Minh lắc lắc đầu, tỏ vẻ tiếc hận nói. Bá Thiên cầm lấy hộp sữa nhưng không uống, chỉ là nở một nụ cười vô cùng khoan khoái, thứ mà đến tận Thần Tôn hắn chẳng bao giờ làm. Một đời kia hắn nợ Tuấn Minh một mạng, vậy đời này để hắn lấy mạng mình bù đắp cho cậu bạn đi. Tuấn Minh thấy bạn mình bày ra vẻ mặt có chút không đúng, ngay lập tức nhích ghế ra xa một chút đồng thời bày ra vẻ mặt xua đuổi, Bá Thiên thấy cảnh này cũng chỉ cười, họ đã thân nhau quá lâu rồi, vậy nên biết đây chỉ là hành động trêu đùa mà thôi chứ không có ác ý gì.

"Anh Thiên anh Minh, hai người không học thì đi ra ngoài, đừng làm phiền người khác." Bá Thiên nghe vậy cũng chỉ bĩu môi, quay đầu qua nói với Tuấn Minh:

"Đi ăn sáng không?" Tuấn Minh nghe vậy ngay lập tức gấp tập vở lại, rồi nói:

"Oke luôn, mày bao." Sau khi đạt được nhất trí, hai người rất tự nhiên rời khỏi lớp mặc cho việc bản thân sẽ bị ghi vào sổ đầu bài. Bá Thiên bây giờ cũng đã có chút nhớ về khoảng thời gian này, hắn vốn là học sinh có học lực kém mà được cái kém cả đạo đức vậy nên cũng không lo lắng việc có tên mình trong sổ đầu bài. Ngược lại với hắn, Tuấn Minh là một học sinh ưu tú với thành tích học rất nổi bật và hạnh kiểm rất tốt nhưng tối ngày cứ giao du với Bá Thiên khiến cho không ít thầy cô cảm thấy không vừa ý, thậm chí một số học sinh còn trực tiếp cô lập hai người.

"Muốn ăn gì?" Đi xuống căn tin, Bá Thiên quay đầu lại hỏi. Tuấn Minh nghe bạn mình nói liền đẩy cặp kính lên tỏ vẻ tri thức, sau đó nâng cằm nói:

"Hai ổ bánh mì, gặm bây giờ tới vào học là vừa." Nói đúng ra thì lúc hai người quyết định đi xuống căn tin thì cũng đã sắp tới giờ nghỉ giải lao rồi vậy nên quyết định của Tuấn Minh cũng không có gì sai. Bá Thiên nghe bạn mình nói vậy cũng chỉ đồng ý, dù sao thì với một kẻ từng đứng gần như là đỉnh cao thì tiền bạc không phải là vấn đề, mà vấn đề là có tiền hay không mà thôi. Bước đến nơi bán đồ ăn sáng, Bá Thiên rất nhanh chóng mua hai ổ bánh mì cho hắn và bạn mình, đối với nơi này thì hắn đã là một vị khách quá quen khi thường xuyên xuống trước khi tiếng chuông giải lao được vang lên vậy nên sự xuất hiện của hắn ở đây cũng không ai bất ngờ.

Sau khi mua được hai ổ bánh mì, hai chục của hắn cũng đã bay đi đâu mất. Đi tản bộ ra sân banh, ai cũng gặm lấy gặm để bánh mì của mình, Bá Thiên mặc dù trước đó đã từng là Thần Tôn, được nhấm nháp qua không ít mỹ vị nhưng hiện tại đang ở Trái Đất thì móc đâu ra mấy thứ đó, thành ra chỉ có thể chấp nhận gặm thứ này thôi, mà vả lại ở cấp độ hiện tại thì hắn vẫn chưa thể lấy linh khí làm thức ăn vậy nên vẫn cần những loại thực phẩm này để chống đói.

"Ê, sao mày không chịu khó học đi, tao thấy mày học cũng được mà?" Tuấn Minh bất chợt lên tiếng hỏi. Nói thực ra thì học lực của Bá Thiên đúng là bết thật, nhưng đến mấy kì thi thì kiểu nào cũng sẽ trên trung bình mặc dù trên lớp thường không nghe giảng cũng như thường không học bài mà đạt được thành tích như vậy đã là rất tốt.

"Ai biết, tao cũng muốn học lắm chứ, mà chữ nó cứ vào tai này xong nó lại đi qua tai kia, chả đọng được tí gì." Tuấn Minh "ờm" nhẹ xem như đã hiểu, câu trả lời này đã không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy vậy nên cũng chẳng lạ lẫm gì lắm. Bước tới sân banh, hai người ngồi trên khán đài chậm rãi thưởng thức ổ bánh mì khô khan nhưng đủ chất này.

"Ê, tao nói nếu, chỉ nếu thôi, nếu tao không còn là tao nữa thì mày sẽ làm gì?" Bá Thiên bất chợt nói, cách nói chuyện mày tao này cứ thoát ra khỏi miệng hắn như một thói quen vậy nên cũng không cần phải làm quen lại từ đầu, mặc dù ở trên đó toàn dùng ngươi ta là chủ yếu nhưng cách nói chuyện mày tao thân thiết của người Trái Đất thì hắn vẫn nhớ. Tuấn Minh nghe hắn nói liền nhăn mặt, hỏi lại:

"Ý mày là sao? Ý là mày bị tâm thần phân liệt hay gì á hả?" Bá Thiên mặt xạm lại, một cái đấm không chút nào nương tay đấm thẳng vào vai bạn mình. Tuấn Minh không kịp né liền lãnh trọn một đòn, xoa xoa cái vai rồi nhăn mặt, không chịu thua thiệt cũng một cú đấm thẳng vào vai Bá Thiên. Bá Thiên bị lãnh một đòn cũng chỉ nhăn mặt, sau đó nói:

"Ý tao không phải vậy, mà giờ nói thì mày cũng không hiểu. Mày chỉ cần nhớ, tao sẽ không bao giờ phản bội mày, vậy là được." Tuấn Minh nghe thấy lời này liền nhích ra xa hai mét, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ nói:

"No homo, i don't gay man." Bá Thiên nghe câu này liền đơ ra một lúc, hắn quên mất Tiếng Anh sử dụng thế nào rồi, dù sao cũng cả mấy triệu năm chưa sử dụng lại. Bởi nghe không hiểu nên hắn ngồi đơ ra sau đó mới xạm mặt lại nói:

"Đừng có xổ tiếng Anh, tao dốt môn đó." Tuấn Minh nghe vậy cũng chỉ gật đầu rồi nhích lại gần Bá Thiên.

"Quần bền ha, lết qua lết lại nãy giờ mà chưa rách." Bá Thiên châm chọc nói khiến Tuấn Minh mặt hơi đen lại. Tuấn Minh cũng chả chịu thua cũng nhanh chóng bật lại, hai người cứ thế châm chọc nhau, mặc dù từ ngữ xúc phạm là không thiếu nhưng ai cũng biết đối phương đang giữ thái độ đùa vui nên cũng không quan tâm lắm.

"Reng.....reng...reng..." Ba tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao đã đến, Bá Thiên và Tuấn Minh vẫn ngồi đấy gặm nhấm bữa sáng của mình, đôi mắt vô định nhìn xuống sân banh đang chậm rãi đầy ắp người. Có vẻ hôm nay có một trận đấu giao hữu giữa hai lớp vậy nên số người hai bên cũng không đông lắm.

"Lớp nào với lớp nào vậy?" Bá Thiên có chút hứng thú hỏi. Tuấn Minh nhún nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng không biết, không tìm được câu trả lời nhưng Bá Thiên cũng không có vẻ gì là thất vọng, dù sao thì cũng chỉ là một trận banh mà thôi, hắn cũng không mê môn này lắm. Trận banh vẫn không lập tức diễn ra mà hình như còn đang chờ ai đó.

Thời gian giải lao thì có hạn mà bọn họ cũng đã chờ đâu đó khoảng năm phút rồi, thời gian cho một trận banh cũng không nhiều. Trận này có lẽ là chỉ lấy mồ hôi, trận chính thì chắc là sau giờ học. Ngay lúc Bá Thiên và Tuấn Minh sắp đứng lên rời khỏi nơi này thì có một chuyện đã xảy ra, cả sân banh chợt im phăng phắc chỉ vì sự xuất hiện của một người. Một cô gái chậm rãi đi ra từ trong đám đông, nét đẹp của cô ấy thật đúng là không lẫn đi đâu được, khuôn mặt mộc nhưng vẫn trắng trẻo, làn môi không son nhưng vẫn đỏ chót, đôi mi thật dài, màu mắt đen vô cùng cuốn hút. Mái tóc dài xõa ngang lưng, một vài sợi chậm rãi bay lên hạ xuống theo từng bước chân của cô. Dẫu chỉ mặc một bộ đồng phục trường nhưng nhiêu đó là vẫn chưa đủ để che đi nét người uyển chuyển gợi tình kia. Do còn độ tuổi phát triển nên ngực và mông cũng không lớn lắm nhưng nó lại vô cùng hòa hợp với dáng người thon gầy của nàng khiến người ta khó lòng mà không nhìn lại lần hai. Trên cái cổ trắng nõn của nàng là một sợi dây chuyền bạc với mặt dây chuyền là một viên ngọc đen tuyền lại càng làm nổi bật lên nước da trắng hồng kia.

Mọi người, cả nam cả nữ đều phải im lặng để ngắm nhìn vẻ đẹp hút hồn của cô gái kia. Từng bước chân của cô vô cùng uyển chuyển, vô tình hay cố ý lộ ra đôi chân thon dài nhưng đã bị lớp quần kia che mất càng khiến cho người ta có ham muốn xé toạc cái quần ấy rồi sau đó sờ soạng đôi chân kia cho thỏa ham muốn. Bá Thiên cũng có chút ngạc nhiên, hắn không hề nhận ra rằng trước đây cũng đã từng có một mỹ nhân như vầy, hoặc có lẽ là tầm mắt của hắn quá thấp, đến mức ngay cả người đẹp trước mắt cũng không hề nhận ra? Nhan sắc của người này căn bản cũng chỉ kém mấy vị thiên kim tiểu thư trên Thượng Đẳng Vị Diện một chút, chỉ một chút mà thôi. Nguyên nhân những vị thiên kim tiểu thư trên Thượng Đẳng Vị Diện thường vô cùng xinh đẹp là vì họ thường xuyên được linh khí tu dưỡng nhan sắc, lại còn được sử dụng không ít mỹ phẩm làm đẹp khiến cho nhan sắc của họ vốn đã đẹp lại còn đẹp hơn. Nhưng ở Trái Đất, một tinh cầu ở một cái vị diện thậm chí còn chẳng phải Hạ Đẳng Vị Diện lại có một vị mỹ nhân như vầy khiến Bá Thiên có chút kinh ngạc và kích động. Nhìn nhan sắc của cô ấy thì chắc chắn đó chính là mặt mộc hoàn toàn không phục dụng bất kì đan dược có tác dụng bồi bổ nhan sắc nào cả, chính vì điều này hắn mới kích động, nhan sắc phải tầm này thì mới đủ để hắn nhìn thẳng.

"Ai vậy?" Bá Thiên quay đầu lại hỏi Tuấn Minh thì phát hiện cậu bạn của mình vẫn đang vô cùng si mê nhìn ngắm cô gái đó. Hắn vừa chợt nhớ ra Tuấn Minh cái gì cũng giỏi, chỉ kém cái là mê gái giống hắn, biết không thể gọi bạn mình dậy, Bá Thiên cũng chỉ đành để cậu như vậy luôn. Mỹ nữ đó tiến đến sân banh, đứng giữa hai đội, cô nói lớn:

"Trận này chỉ là giao hữu giữa hai lớp, không cần đá quá hăng, thời gian là 15 phút. Trận này tôi sẽ làm trọng tài, ai không phục có thể bước ra." Giọng nói của cô lanh lảnh như chim vàng khuyên vô cùng dễ nghe, kết hợp với thân hình đẹp vô cùng kia khiến bất cứ ai cũng có thể dễ dàng sa vào lưới tình.

"Thiên, tao nghĩ tao vừa biết yêu rồi." Tuấn Minh lau nước miếng ở khóe miệng, si mê nói.

"Vậy sao? Đáng tiếc nhỏ đó cũng là mục tiêu của tao." Bá Thiên cười nói, đôi mắt thách thức nhìn Tuấn Minh.

"Ồ? Vậy cược không?"

"Cược gì?"

"Ai cua được thì người đó giỏi. Người thua bao người thắng một chầu buffet, chịu không?" Tuấn Minh cũng thách thức nhìn Bá Thiên.

"Chơi thì chơi, sợ gì? Cơ mà nói trước, đấu thì đấu nhưng vẫn đặt tình bạn lên trên hết, tao không muốn chỉ vì sự xuất hiện của một đứa con gái mà làm tao với mày chia rẽ, ok không?" Bá Thiên nhanh chóng đồng ý nhưng sau đó nói tiếp. Tuấn Minh lần đầu thấy bạn mình biết suy nghĩ thấu đáo như vậy liền vô cùng kinh ngạc, một tay áp lên trán hắn, một tay áp lên trán mình:

"Mày sốt hả? Nay suy nghĩ thấu đáo vậy?" Bá Thiên xạm mặt, đấm Tuấn Minh một đấm. Lần này thì do có chuẩn bị trước nên cậu rất dễ dàng né được, sau đó nghiêm túc nói:

"Mày không cần nói tao cũng tự hiểu, tao với mày chơi cũng không phải một hai năm. Nếu mày thật sự cua được thì yên tâm đi, đến cái ngày đám cưới tao sẽ đích thân tới làm phù rể cho mày, cho tiền mừng luôn." Bá Thiên cũng chỉ cười không đáp, hắn không hề nghi ngờ người bạn của mình bởi hắn biết, dù thế gian có quay lưng với hắn, dù thiên đạo có muốn diệt hắn, dù luân hồi có từ chối hắn thì Tuấn Minh sẽ vẫn mãi là người đứng bên cạnh hắn.