Chương 2: Thời Không Trường Hà

Trở lại với Bá Thiên, hắn hiện đang đứng ở giữ một không gian rộng lớn vô cùng nhưng lại không có gì trước mặt hắn cả, trước mặt, sau lưng, trên đầu, dưới chân, hai bên tất cả đều là sự trống trải, nếu có chỉ là một màu đen vô tận. Đôi mắt của hắn mờ mịt nhìn xung quanh, nơi này thật sự không giống với những gì các tiền bối đi trước miêu tả, trong những bản cổ tịch hắn từng đọc được thì Thời Không Chi Hà chính là một dòng sông lớn, trên đó sẽ phân ra rất rất rất nhiều nhánh nhỏ hơn, mỗi nhánh nhỏ đó lại có một nhánh nhỏ khác, tạo thành một mạng lưới đặc kịt hơn cả mạng nhện. Tuy mỗi nhánh là khác nhau nhưng về cội nguồn chúng đều giống nhau, đều đi theo một dòng chảy, trên nhiều đoạn thời gian sẽ có lúc giao nhau, dung hợp với một nhánh khác, tạo thành một mạng lưới tuy nhìn phân liệt nhưng kỳ thực lại liên kết rất chặt chẽ với nhau. Tuy nhiên, như đã nói, nơi này không có gì cả, đừng nói là dòng sông lớn, dù là một hạt bụi cũng chẳng có, ở đây chỉ có duy nhất ba thứ hắn có thể cảm nhận đó là: Thời gian, Không gian, Hắc ám, ngoài ra thì không còn gì cả.

Thở dài một hơi, Bá Thiên thầm nghĩ bản thân có lẽ là lầm, ngay lập tức vung tay lên, muốn xé rách không gian ở đây. Nhưng mặc cho hắn dùng bao nhiêu sức lực, bao nhiêu sức mạnh thì không gian nơi đây vẫn bình yên tựa mặt hồ tĩnh lặng, Bá Thiên không tin tà, ngay lập tức vận dụng sức mạnh Bản Nguyên, ngay lập tức từ xung quanh thân thể của hắn chợt xuất hiện một thanh đại đao, đại đao sau đó phân liệt thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu, cứ như thế chưa tới mấy giây đã có không biết bao nhiêu thanh đại đao, tiểu đao, đoản đao xuất hiện quanh người hắn, chúng thậm chí còn không có xu hướng dừng lại. Bá Thiên trong lòng vừa động, mấy thanh đao tựa như vật sống làm theo lời hắn bay tới chém cùng một lúc lên một mảnh không gian trước mắt. Nhưng mặc cho chúng nhiều bao nhiêu, chém bao nhiêu không gian vẫn không chút sứt mẻ sừng sững ở đấy. Bá Thiên chắc chắn không hài lòng với kết quả này, lệ khí liền xuất hiện, hàng tỷ tỷ thanh đao kia nhận được ý niệm của Bá Thiên cũng bắt đầu dung nhập lại với nhau thành một thanh đại đao to lớn trên đầu hắn. Bá Thiên tay cũng cầm một đại đao trông vô cùng bá khí, hắn rống lên một cái đại đao liền chém tới, thanh đại đao trên đầu theo ý hắn cũng cùng chém vào vị trí đó cùng một lúc với bản tôn.

Nhất thời toàn bộ âm thanh, tri giác đều biến mất, chỉ có một vụ nổ lớn diễn ra ngay điểm tiếp xúc của Bá Thiên và không gian. Vài phút qua đi mọi thứ mới trở lại, Bá Thiên khuôn mặt có chút khó chịu nhìn lấy không gian chai lì trước mắt, có thể đón được hai đao toàn lực của hắn mà không chút sứt mẻ, chỉ sợ ngay cả Thượng Đẳng Vị Diện đều không thể làm được mà không gian bất định này lại có thể. Cái này khiến hắn nhất thời có chút hoảng. Đúng lúc này, một âm thanh già nua vang lên:

"Ha...Tiểu tử, không gian này chỉ có vào, không có ra, đừng cố làm gì." Âm thanh kia như gần như xa, nhưng vẫn không che giấu được nó đang chế giễu Bá Thiên. Bá Thiên nghe tới giọng nói này liền mồ hôi chảy ròng ròng, hắn đã sớm dò xét vài tỷ tỷ trượng xung quanh nhưng lại không cảm thấy ai, bây giờ lại có một giọng nói vang lên, cái này nói rõ nếu người đó muốn giết hắn vậy chẳng phải quá dễ dàng sao? Nghĩ tới đây, Bá Thiên hành lễ một cái, cung kính nói:

"Không biết vị tiền bối nào đang trêu đùa tiểu bối, mong rằng có thể hiện thân cho tiểu bối chiêm ngưỡng đại dung."

"Không cần thiết, dù sao chúng ta sớm muộn cũng sẽ gặp mặt nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc, hai tên kia vẫn còn chưa bắt đầu đâu." Lần này giọng nói lại như một đứa trẻ con chưa trải sự đời. Bá Thiên càng nghe mồ hôi càng rơi nhiều, thật không ngờ bản thân vậy mà lại rơi vào một bàn cờ của người khác.

"Tiểu bối vô năng, không biết có điều gì có thể khiến cho tiền bối bỏ qua nhiều nhân tài như vậy?"

"Đến lúc tự nhiên ngươi sẽ biết thôi, ta cũng không muốn tiết lộ quá nhiều, miễn cho hai tên kia nói ta gian lận." Âm thanh kia hừ lạnh. Bá Thiên nghe giọng nói kia, trong lòng liền cấp tốc suy đoán thân phận của đối phương nhưng từng cái đều bị hắn rũ bỏ, anh hùng trong thiên hạ hắn đã từng cái đến bái phỏng, từng cái giao thủ nhưng không ai có thể khiến hắn sinh ra một loại cảm giác bất lực như này.

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì, đừng so sánh chúng ta với lũ phàm nhân đó." Bá Thiên nghe câu này trong lòng chấn động vô cùng, có thể xem người khác là phàm nhân thì thực lực tuyệt đối đã sớm trên đỉnh. Bá Thiên có chút khó khăn mở miệng, hắn thật sợ chọc giận vị tiền bối này, hắn đúng là người cục súc nhưng trong một số tình huống cần cúi đầu hắn sẽ cúi đầu, tất cả vì sự sống:

"Thật...không biết tiền bối gọi là gì...để tiểu bối dễ bề xưng hô." Thanh âm kia cười xòa, chỉ nói:

"Ta sao? Nói một cách đơn giản ta luôn bên cạnh các ngươi, ta luôn theo dõi các ngươi từ khi các ngươi chỉ còn là một con tinh trùng cơ. Ta đôi khi thật quá mức cao thâm khó dò nhưng đôi khi lại thật quá mức đơn giản dễ hiểu." Bá Thiên lại một lần nữa nhanh chóng suy đoán thân phận của người này nhưng lại không nghĩ ra hay nói đúng hơn là không thể nghĩ ra.

"Thôi, cái gì cần nói đều đã nói, nên để ngươi đi rồi, cuộc nói chuyện nhàm chán này ngươi không cần nhớ cũng được." Bá Thiên rõ ràng có thể nghe người kia ngáp dài một cái, sau đó uể oải nói. Lời nói vừa dứt, lập tức trước mặt hăn xuất hiện một vết rách, nó tỏa ra một loại hấp lực khiến hắn không thể nào chống đỡ, ngay lập tức bị hút vào trong. Cả quá trình diễn ra chưa tới một phần mười giây. Mọi việc xong xuôi, âm thanh kia lại lên tiếng:

"Ngươi tốt nhất nên viết cho đàng hoàng phải đạo một chút, đừng để người đọc chê cười, dù sao đây cũng chỉ là một đoạn thời gian ngươi có thể quan sát được mà thôi, vậy nên cố gắng mà viết cho hay vào." Âm thanh kia cười như không phải cười, giọng nói như xuyên qua vạn giới, đôi mắt nhìn thẳng về phía những người được quan sát đoạn thời gian này.

Trở lại với Bá Thiên, hắn hiện tại đang trôi lơ lửng giữa những không gian vô định, từ những không gian đó hắn có thể nhìn thấy nhiều thứ diễn ra từ khi bản thân mới sinh ra cho tới hiện tại. Bá Thiên có hơi nghi hoặc một chút, muốn đụng vào một cái thì giọng nói lúc nãy lại vang lên:

"Nếu muốn chết thì cứ tự nhiên mà chạm vào." Bá Thiên nghe có chút sợ, lập tức rút tay lại. Hai tay chắp lại, đối với hư không nói:

"Kính xin tiền bối cho biết đây là nơi nào?"

"Ha? Chẳng phải ngươi muốn tiến vào Thời Không Trường Hà sao? Bây giờ tới rồi lại hỏi ta đây là đâu, não ngươi có vấn đề sao?" Trong giọng nói vô cùng uể oải mệt mỏi vô cùng, tựa như nói thêm một câu cũng là phí sức. Bá Thiên nghe nói liền hơi nghi hoặc một chút, lần này mới là Thời Không Chi Hà vậy cái không gian lúc nãy lại là cái gì? Mà nói đến cũng lạ, nơi này chả có gì là giống như một dòng sông cả, nói đúng hơn là một không gian có rất nhiều hình ảnh chiếu lại cuộc đời trăm vạn năm của hắn. Vị tiền bối kia tựa như cảm nhận được nghi hoặc của Bá Thiên liền lên tiếng:

"Không cần nghi hoặc, đây chính xác là Thời Không Chi Hà, có điều thứ ngươi đang quan sát là đoạn thời gian của ngươi mà thôi." Bá Thiên nghi hoặc được giải đáp liền lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, cảm kích nói:

"Đa tạ tiền bối, chỉ là không biết làm thế nào mới có thể trở về quá khứ?" Thanh âm kia nghe nói liền cười dài một tràng, cười đến mức Bá Thiên thất khiếu chảy máu, không gian chấn động kịch liệt là đủ hiểu vị tiền bối đó mạnh đến mức nào. Sau khi cười thỏa mãn, tiền bối đó nói:

"Trở về quá khứ? Hahahaha....Ta cho ngươi toại nguyện vậy." Lời nói vừa dứt, chỉ thấy mấy cái ảnh chiếu chợt vỡ nát, lộ ra đằng sau chính là một cái mạng rối tinh rối mù, nhìn không thấy điểm cuối, trên cái mạng nhện đó chậm rãi lưu động những giọt chất lỏng vô cùng tinh khiết, thậm chí cho dù có là Chân Thủy chỉ sợ cũng chỉ như này đi. Bá Thiên nhìn như mê như say, hoàn toàn không muốn chú ý đến ngoại giới, bây giờ có đánh lén hắn thì tỉ lệ thành công chỉ sợ vượt quá tám thành đi. Bá Thiên nhìn say mê như vậy không phải vì vẻ đẹp của nó, mà là vì những sức mạnh liên tục lưu chuyển ẩn trong những giọt nước kia, mỗi một giọt tùy tiện đều mạnh hơn cả hắn. Bá Thiên càng quan sát, khí lạnh hít vào càng nhiều, chỉ một giọt nước ở Thời Không Chi Hà đã mạnh hơn hắn rất nhiều, vậy chẳng phải thời gian thậm chí còn hơn hết thảy Bản Nguyên sao? Nghĩ tới đây, Bá Thiên không tự giác được mà nhớ về giọng nói lúc nãy, thân phận của người đó hắn đã có chút suy đoán, chỉ là không dám nói ra mà thôi.

"Không cần nói ra, tự ngươi có suy đoán là được." Lời nói kia phảng phất có chút không vui. Lập tức, một cỗ hấp lực mạnh mẽ đến mức không thể chống lại lôi kéo Bá Thiên về một dòng chảy. Hắn dù cho hữu tâm chống đỡ nhưng sức lực lại không đủ, giống như một con gà con bị kéo đi mà không có sức chống đỡ, Bá Thiên sau khi thấy phản kháng là vô dụng thì cũng chả thèm phản kháng nữa, bởi vị tiền bối kia nếu muốn giết hắn thì chỉ là chuyện một ý niệm mà thôi, căn bản không cần nhiều chuyện như vậy.

Bá Thiên càng ngày càng đến gần dòng chảy kia, càng đến gần bao nhiêu hắn lại càng cảm thấy cơ thể vô lực bấy nhiêu, thậm chí nhấc một ngón tay cũng là quá sức. Không mất bao lâu hắn đã chìm nghỉm xuống dòng nước, dòng nước không hề lạnh lẽo như hắn tưởng tượng mà ngược lại còn rất ấm áp tựa nước nóng khiến toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể hắn không nhịn được mà giãn nở ra.

"a~" Một tiếng rên khẽ vang lên từ trong miệng hắn, chính mình vậy mà thoải mái đến mức rên lên khiến cái mặt già của hắn có chút đỏ lên, may mà tên kia không ở đây bằng không hắn đã cười vỡ bụng. Thở dài một hơi, Bá Thiên không còn muốn khống chế bản thân để mặc nó xuôi theo dòng nước muốn đi đâu thì đi, hắn hiện chỉ muốn đắm mình vào sự thoải mái đến vô hạn này.

Không biết qua bao nhiêu lâu, có thể là một năm? Mười năm? Trăm năm? Không ai biết rõ, cũng có thể chỉ một giây? Một phút? Một tiếng? Không ai nói rõ được. Khái niệm thời gian ở đây không cao thâm khó hiểu, không mờ mịt chân trời mà ngược lại còn rất dễ thấy, dễ hiểu nhưng Bá Thiên dù làm cách nào cũng không thể nói rõ được, mỗi khi một suy nghĩ xuất hiện khái niệm đó thì như có một thứ lực lượng nào đấy khiến hắn quên đi, thành ra mặc dù trong lòng đã có suy đoán nhưng lại không thể nói, cái này khiến hắn có chút khó chịu.

Thời gian tiếp tục trôi hoặc cũng có thể đã dừng lại, hoặc cũng có thể là cả hai. Cơ thể Bá Thiên càng ngâm lâu trong dòng nước đó lại càng trở nên mờ ảo đến mức gần như hòa tan vào trong. Nếu có người đứng xem hoàn toàn có thể quan sát toàn bộ quá trình hòa tan của hắn. Ý thức Bá Thiên sớm đã trở nên mơ hồ, trong đầu hắn hoàn toàn là một mảnh đen kịt, tứ chi vô lực, ngũ giác bất động, cái này khiến hắn có chút lo lắng nhưng như có như không một lời nói tựa như ẩn chứa ma lực liên tục an ủi hắn, khiến hắn vô ý thức thả lỏng đi tia cảnh giác cuối cùng.

Ngay khi hắn buông thả toàn bộ sự chống cự, dị biến đã xảy ra. Dòng nước một mực êm dịu kia chợt trở nên có chút khác thường, từng hơi nhiệt khí bốc lên giống như nước nóng thậm chí dù đứng cách cả vạn dặm vẫn có thể cảm nhận được nhiệt khí kinh khủng tỏa ra từ nó, nhưng khi chạm tay vào thì lại có cảm giác lạnh lẽo, lạnh tựa hàn băng, lạnh tựa âm khí, lạnh tựa lòng người... Bá Thiên thân là người trải nghiệm nhưng hắn đã sớm mất đi toàn bộ ý thức nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bên trong cơ thể hắn hai loại khí nóng lạnh liên tục luân chuyển bên trong, hòa tan toàn bộ lực lượng, toàn bộ cơ thể hắn.

Thời gian lại một lần nữa trở nên mờ mịt, không biết qua bao lâu, cơ thể Bá Thiên đã không còn xuất hiện trong dòng nước đó, hắn đã hoàn toàn bị hòa tan trong dòng thời gian của bản thân. Bá Thiên hoàn toàn không biết được thân thể của mình đã xảy ra chuyện gì bởi lẽ trong tiềm thức của hắn, hắn đang trôi lơ lửng giữa một không gian tối đen hoàn toàn không có chút ánh sáng nào. Hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn xung quanh, bất chợt, một tia sáng le lói xuất hiện nơi cuối chân trời, Bá Thiên nhìn thấy nó cơ thể không biết vì sao mà có chút kích động. Hắn lập tức đi theo tia sáng đó, hắn đi, đi liên tục, đi không nghỉ, đi đến mức hai chân đã mất đi tri giác, đôi mắt mờ đi vì mệt mỏi. Hắn đã đi không biết bao nhiêu lâu, chục năm? Trăm năm? Hắn không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ bản thân đã đi quá lâu rồi, lâu đến mức hắn không còn nhớ mục đích của mình là gì nữa. Nhưng ngay khi hắn có ý định bỏ cuộc thì lại có thứ gì đó trong đầu hắn lại thúc giục: Cố lên, chỉ một bước, một bước nữa thôi... Âm thanh đó tựa như chất chứa ma lực khiến hắn không thể phản kháng, chỉ có thể làm theo. Hắn lại đi, đi trên con đường hắn thậm chí còn không biết nó dẫn đến đâu, thời gian lại trôi qua, nó trôi qua quá mức nhanh chóng khiến hắn thậm chí còn chẳng cảm nhận được, hay cũng có thể là nó trôi qua quá chậm đến mức hắn cũng không biết được? Chỉ biết, sau một thời gian dài, rất dài, cực kì dài hắn cuối cùng đã ngã khuỵu xuống, cơ thể vô lực chậm rãi biến mất giữa không gian tĩnh mịch kia, một vị cường giả cứ như vậy biến mất trong dòng thời gian, không một ai biết đến. A, đúng là chỉ còn một bước nữa, đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn khi nhìn vào đích đến của mình, tuy không hoàn thành được toàn bộ hành trình nhưng Bá Thiên vẫn nở một nụ cười mãn nguyện khi nhìn thấy đích của hành trình, tâm trí của hắn cứ như vậy chậm rãi bị bóng tối chiếm lấy...