Trên một tinh cầu, tại một vùng núi hoang sơ không ai lui tới, trên một ngọn núi có một căn nhà tranh tọa lạc ở đó. Căn nhà đặt ở vị trí đẹp đẽ vô cùng, đằng trước là hoa viên, bên cạnh là một dòng suối nhỏ chạy dọc theo, còn sau lưng lại chính là một mảnh rừng trúc, bên cạnh nhà lại có một mảnh vườn nhỏ đang gieo trồng một số thực vật. Đây đích thực là căn nhà dành cho ai hay nói muốn về quê nuôi cá trồng rau.
Tuy nhiên, ai mà biết được căn nhà trông đơn sơ thế này lại là nơi ở của một nhân vật ai nhắc đến cũng sợ mất mật, Bá Thiên. Bá Thiên năm nay tính ra cũng chỉ vài trăm vạn tuổi, vẫn là tuổi ăn tuổi lớn nhưng thành tựu hắn đạt được lại không ai dám khinh thường. Trăm tuổi thành công độ kiếp, bước một chân vào thế giới cường giả, ngàn năm thành tựu Bá Vương Thể, vạn năm thành công tấn cấp thần hồn thành Vô Cấu, mười vạn năm thành công đem gần như toàn bộ thế giới đao pháp dung nhập lại với nhau, tạo thành loại đao pháp chỉ có một từ: Đao, trăm vạn năm thành công bước đến gần hơn với Bản Nguyên, sức mạnh sánh ngang với Thiên Đạo ở Trung Đẳng vị diện. Chỉ cần một thành tựu trong đây thôi là đã đủ khiến người ta sợ hãi tột độ, nhưng tất cả những thành tựu này lại tụ tập hết lên người Bá Thiên khiến hắn trở thành người không ai muốn đối địch dù chỉ một lần.
Cánh cửa nhà tranh chậm rãi mở ra, bước ra chính là một thanh niên vẻ ngoài chỉ tầm hai mươi tuổi trông anh tuấn tiêu sái vô cùng. Thanh niên ở trần, lộ ra đôi tay săn chắc cùng cơ bắp tuy không cuồn cuộn nhưng đủ để người ta cảm nhận được sức khỏe của cậu. Cơ bụng sáu múi săn chắc khiến bất kì nữ nhân nào nhìn vào cũng mê. Thiếu niên có mái tóc dài tùy ý chúng xõa ngang lưng, mái tóc cậu đen như tuyền, mềm mượt như mây khiến nữ nhân cũng phải ghen tị. Khuôn mặt của cậu cũng rất đẹp đẽ tựa điêu khắc, đôi mắt đen hình lưỡi liềm tựa mặt trăng khuyết trông vô cùng sáng sủa, đôi môi đỏ căng càng khiến nữ nhân ghen ghét, càng khiến người khác phải ghen tị hơn đó chính là làn da tuy hơi ngăm một chút nhưng lại căng bóng, mềm như da em bé.
Thiếu niên đó không ai khác chính là Bá Thiên, hắn ngửa đầu nhìn thiên khung, thở dài một hơi, vô vị nói:
"Chán quá đi mất, nếu ta biết càng lên cao lại càng tịch mịch thế này thì chẳng thà hồi đó cưới mấy vị mỹ nhân ngày ngày trò chuyện. Ai.... Bây giờ hối hận cũng có chút muộn, ta một đường đi lên chỉ chém chỉ giết nào có khiếu ăn nói, bây giờ muốn kiếm vài vị phu nhân cũng mệt." Bá Thiên thở dài. Hắn đã tịch mịch hơn vạn năm rồi, ngày nào cũng như ngày nào, sáng nhìn trời, trưa nhìn đất, tối nhìn trăng, thật sự rất vô vị. Ở cấp độ của hắn muốn chết vì già là không thể nào, bởi thọ nguyên của hắn là gần như vô tận, trừ khi bị giết chết thì họa may hắn mới đi thật, còn nếu để những ngày tẻ nhạt trôi qua thế này thì hắn không bao giờ chết mà ngược lại còn mạnh lên.
Một cơn gió nhẹ thổi đến, lá cây xào xạc, không biết từ khi nào trước mặt hắn đã đứng đấy một vị thiếu niên khác trông vô cùng tuấn lãng. Hắn tay phe phẩy quạt, môi nở nụ cười ấm áp tựa nắng xuân, hắn nhìn Bá Thiên một lát sau đó mới nói:
"Lại thở dài than trời trách đất sao?" Giọng hắn dễ nghe vô cùng, vừa êm tai lại vừa nhẹ nhàng. Bá Thiên nghe hắn nói, cúi đầu xuống, đôi môi nở nụ cười, nhún vai đáp:
"A...Phải đấy, dù sao mỗi ngày đều chỉ có thế này ta cảm thấy thật quá chán." Bá Thiên thở dài.
"Cái đấy là tại ngươi chứ trách ai? Hồi mới chỉ vài chục vạn năm ta đã khuyên ngươi nên đi kiếm mấy tấm tuyệt thế mỹ nhân sau này bồi ngươi đi đến cùng trời cuối đất, ngươi ngược lại không nghe, còn nói vì đại đạo gì gì đó, bây giờ lại than trời trách đất bản thân cô độc. Đôi lúc thật không hiểu ngươi nghĩ gì." Thiếu niên phe phẩy cái quạt trong tay, cười nói rồi thở dài tựa tiếc thương cho số phận không ai bầu bạn của bằng hữu. Bá Thiên nghe hắn nói, nở một nụ cười tự giễu, nói:
"Lúc đấy thật sự ta cũng không hiểu bản thân bị cái quái gì nữa, trường sinh bất tử nhưng cô độc thì ta thà thành phàm nhân nhưng hưởng thụ hết thế gian tạp trần ngũ vị. Ai... Đôi lúc lời khuyên của ngươi không ra làm sao, nhưng khuyên ta lấy vợ thì ngươi đã đúng." Bá Thiên thở dài, sống vài vạn năm nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ một góc rừng này khiến hắn cảm thấy nhân sinh thật quá mức tẻ nhạt. Thiếu niên kia nghe Bá Thiên tự giễu bản thân cũng không nói gì, câu đó hắn đã nghe trên dưới vài vạn lần rồi, mỗi một lần tới đây hỏi thăm là y như rằng câu đó sẽ được xướng lên. Thiếu niên đôi mắt có chút thương hại nhìn Bá Thiên, cố gắng trăm vạn năm để rồi cuối cùng đổi lại chỉ có sự cô đơn, cái giá này thật sự xứng đáng sao? Hắn không khỏi thở dài, nói:
"Nhưng hiện tại bắt đầu lại cũng chưa muộn? Với thân phận hiện tại của ngươi, cộng thêm với tình báo của ta thì có mỹ nhân nào không kiếm được chứ?" Bá Thiên nghe bằng hữu mình nói chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Ngươi nghĩ ra còn ta thì không sao? Ta cũng mấy lần nghĩ như ngươi vậy nhưng cuối cùng ta đều phủ nhận chúng. Lời này nói ra tuy có chút trẻ con nhưng ta vẫn muốn nói, đó là muốn kiếm người có thể vì ta chinh chiến thiên hạ, có thể vì ta sống chết đều không sợ, có thể chung tình đợi ta vạn năm vạn kiếp vẫn không đổi." Nói tới đây, khuôn mặt của Bá Thiên có hơi đỏ, dù sao lớn đầu hết rồi mà vẫn còn mơ mộng như vậy.
Thiếu niên kia nghe bằng hữu nói liền phá lên cười, châm chọc nói:
"Hahaha... Ta cười chết mất, ai mà ngờ được đường đường Bá Thiên đại nhân ai nhắc đến đều sợ mất mật lại mơ mộng như vậy..." Hắn cười đến ôm bụng, chảy nước mắt. Bá Thiên thấy tên kia cười như được mùa, khóe mắt hơi giật, bỗng rút từ trong không khí ra một thanh đao chém thẳng xuống đầu tên bằng hữu chết tiệt kia.
Thiếu niên bị Bá Thiên tấn công không có chút nào ngoài ý muốn, cây quạt trong tay chợt vung lên, lập tức một cơn cuồng phong xuất hiện kéo đến trời mây đen thui, sấm chớp giật ầm ầm, thậm chí ngay cả không gian cũng bị xé rách, từ trong những lỗ hổng đen như bóng đêm vô tận kia chợt xuất hiện hàng triệu hàng tỷ thanh kiếm bay ra đón lấy đòn tấn công trởi giáng của Bá Thiên.
Bá Thiên tuy chỉ cầm một thanh đao nhưng lại không chút nào tỏ vẻ sợ hãi, thanh đao bổ xuống, lập tức hằng hà sa số thanh kiếm của thiếu niên bị lưỡi đao chém cho tan nát. Một nhát đao chém hết cả tỷ thanh kiếm nhưng thế đao của Bá Thiên lại không giảm, tiếp tục bổ xuống đầu thiếu niên, không gian nhiều chỗ không chịu được lực lượng thế này lập tức bị xé ra để lộ những lổ hổng đen ngòm. Thiếu niên lần này không dám ngạnh kháng, lập tức lách qua, thanh đao ầm ầm chém xuống đất, lập tức bổ đôi không gian.
Đao vừa chém xuống, không gian, âm thanh tựa như biến mất, thế giới chỉ còn một màu trắng xóa sau đó chuyển thành một màu đen vô tận, phải mất cả tiếng mới có thể hồi phục lại. Bá Thiên đã sớm thu đao, đứng bên cạnh bằng hữu của mình, nhìn xem thành quả của bản thân. Thiếu niên hơi nhăn mặt, nói:
"Lần này ngươi có chút quá tay đấy, chém nát cả thời gian, không gian, thậm chí xóa sổ cả sự hiện diện của Thiên Đạo ở đây." Lần này thật sự có chút quá tay rồi, vị trí Bá Thiên đang tạm trú là Hạ Đẳng vị diện, có thể chứa được hắn đã là may mắn, nhưng hiện tại hắn lại bổ một đao, trực tiếp đem cái vị diện này xóa sổ. Bá Thiên cũng chẳng vui vẻ gì, hắn tuy là một tên sát thần nhưng hầu như chưa bao giờ động đến thường dân, bây giờ chỉ vì một cái chuyện cỏn con mà đem cái vị diện này xóa sổ luôn, ở một góc nào đấy hắn cảm thấy có chút tội lỗi nhưng cũng nhanh chóng dọn dẹp tâm tình, thở dài nói:
"Chuyện cũng đã rồi, hiện tại đành phải tạo một cái vị diện mới thôi." Nói xong, hắn đã bổ thêm một đao, lập tức ánh sáng chói lóa nhưng cũng nhanh chóng biến mất, ở vị trí trống không trước mắt hắn chợt xuất hiện thêm rất nhiều loại vật chất nhỏ đến mức người thường không thể nhìn thấy. Làm xong xuôi, hắn nói:
"Có thể qua vài tỷ năm nữa nơi này sẽ trở lại như cũ thôi." Nói xong, từ trong đầu hắn chợt xuất hiện một bong bóng nhỏ màu trắng đục, nó chậm rãi trồi ra khỏi đầu Bá Thiên, bay lên rồi sau đó dung nhập vào bầu trời đen. Thiên Đạo của nơi này sẽ sớm xuất hiện thôi, nhưng để rút ngắn quá trình đó, Bá Thiên đành phải lấy một sợi thần hồn của mình hóa thân thành Thiên Đạo của vị diện này vậy. Hoàn tất toàn bộ những việc cần làm để tạo ra một cái vị diện, Bá Thiên nhìn thiếu niên kia, nói:
"Bây giờ thì không có vấn đề gì nữa chứ?" Thiếu niên nghe hắn nói, khóe miệng hơi giật, tên này thật sự chỉ biết phá. Tuy nhiên cũng không thể không nói Bá Thiên cũng hơi có trách nhiệm đấy chứ, nghe được hắn nói, thiếu niên hơi gật đầu xem như đồng ý. Lúc này, hắn chợt mở miệng:
"Vậy lần này ngươi tính ở đâu? Vị diện này đã bị ngươi phá rồi." Bá Thiên nghe bằng hữu nói, hơi đăm chiêu một chút, sau đó vô cùng nghiêm túc nói:
"Ta định vào Thời Không Trường Hà!" Nghe đến đây, thiếu niên kia trông có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không biểu lộ ra cái gì, chỉ chậm rãi nói:
"Ngươi muốn hoàn thành những thứ bản thân hối tiếc sao?" Bá Thiên nghe nói cũng gật đầu, đôi mắt có chút xa xăm, nói:
"Đúng vậy, vì để có được ngày hôm nay, ta đã đánh đổi quá nhiều. Ta đã từng nghĩ chỉ cần ta đủ mạnh thì mọi thứ đều theo ý ta nhưng đến rồi mới biết, một số thứ đã qua thì không thể lấy lại." Thiếu niên nghe bằng hữu nói nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Vậy khi nào chúng ta gặp lại?" Bá Thiên cười, có chút không xác định đáp:
"Ai biết được? có thể là vạn năm nữa hay chỉ một giây nữa hoặc cũng có thể là không bao giờ. Thời gian vốn là thứ không ai hiểu được mà." Hắn cười nói, thiếu niên nghe cũng cười theo nhưng lại không có chút gì là vui vẻ. Hắn quay đầu, đối mặt với Bá Thiên, nghiêm túc nói:
"Hứa với ta, nhất định một đời đó tuyệt đối phải sống một cuộc sống theo cách ngươi muốn, đừng lại trở thành con cờ trong tay người khác như ta đã từng!" Bá Thiên nụ cười chợt tắt, hắn chợt nhớ đến một số chuyện liên quan đến tên bằng hữu này nhưng cũng nhanh chóng lắc đầu, chắc chắn nói:
"Chắc chắn rồi, ngươi nghĩ ta là ai? Nếu không phải vì chuyện đó thì bây giờ chỉ sợ ngươi đã sớm đến gần hơn với Bản Nguyên rồi!" Bá Thiên giọng nói có chút tiếc hận, tên bằng hữu này nếu không có chuyện năm đó thì bây giờ thành tựu chỉ sợ đã vượt qua hắn. Thiếu niên kia nghe Bá Thiên nói chỉ cười xòa một cái:
"Hahaha... Đùa gì thế? Vượt qua ngươi? Đến gần hơn với Bản Nguyên? Nếu có thể trở về với Bản Nguyên dễ dàng như thế thì chỉ sợ bây giờ Bản Nguyên đã đi đầy đất ai cũng không thèm lụm rồi!" Bá Thiên nghe vậy cũng cười theo, quả thật lời lúc nãy của hắn có chút ngây thơ, Bản Nguyên không phải ai muốn trở lại là trở lại. Hai người cứ thế cười, cười đến rung động không gian, chấn động thời gian, sau một lúc lâu, hai điệu cười mới dần tắt. Thiếu niên kia thở dài nói:
"Ngươi định khi nào thì đi?" Trọng giọng nói của hắn có chút cô đơn, Bá Thiên nghe bằng hữu nói, lại chợt cười phá lên, châm chọc nói:
"Ngươi không nỡ bỏ ta đúng không!? Hahahaha.... Ai mà ngờ được đường đường Tuyệt Thần Tông Tông Chủ lại là người yếu đuối thế này. Hahahaha....." Bá Thiên cười như được mùa, thậm chí chỉ kém chút ngã lăn xuống. Thiếu niên kia nghe Bá Thiên cười như vậy, khóe mắt co giật, rất có xúc động điều động mấy lão bất tử trong tông ra đàm đạo nhân sinh với tên bằng hữu này mấy ngày. Tuy nhiên, giận thì giận nhưng hắn sẽ không làm vậy, đôi lúc giữa hai người sẽ chỉ là hai cái tiểu hài tử chọc tức nhau mà thôi, không cần thiết xem chúng là thật, vậy nên đối với lời lúc nãy hắn cũng sẽ không để trong lòng, chỉ âm thầm tính cách tìm ra mấy cái điểm xấu sau này có cái chế giễu tên bằng hữu của mình mà thôi.
Bá Thiên cười một lúc mới dần thỏa mãn, sau đó nhìn bằng hữu của mình, nói:
"Vậy thì... Ta đi đây, thật sự mong có ngày gặp lại ngươi trên những tuyến không gian vô định kia." Bá Thiên nở một nụ cười nhẹ, tay vung lên. Ngay lập tức, trước mắt hắn chợt nứt ra một kẻ hở, bên trong kẽ hở đó không có gì cả, nhưng lại khiến người khác có thể cảm nhận được một khí tức tang thương, cổ lão nhưng cũng đồng thời cũng có một loại khí tức tươi mới, trẻ trung. Nhìn vào bên trong khe nứt, Bá Thiên hít sâu một hơi, dù hắn đã có thành tựu như ngày hôm nay nhưng đối với không biết Thời Không Trường Hà vẫn mang một ít sự kính trọng, hắn quay đầu nhìn bằng hữu lần cuối, chỉ thấy thiếu niên đó chậm chạp gật đầu hắn mới quyết tâm xông vào trong. Ngay khi hắn vừa bước vào, khe hở lập tức biến mất tựa như chưa bao giờ xuất hiện. Thiếu niên kia đứng một mình giữa không gian cô tịch, đơn côi nói thầm:
"Thật sự...có ngày gặp lại sao?"