Chương 20: Nhà Hàng Đệ Nhất

Nhà hàng Đệ Nhất là nhà hàng nổi tiếng nhất trong thành phố, không phải bởi vì nó chỉ có thức ăn ngon mà thái độ phục vụ của nhân viên cũng rất tốt, không những vậy nữ nhân viên cũng rất xinh đẹp, nghe thì có vẻ giống với mấy quán bia ôm trá hình nhưng ở đây nếu mà dám ôm thì chai bia không vào bụng mà là vào đầu, vậy nên ở đây không ai dám thả dê cả. Trước đây cũng có một anh chàng mới lớn, muốn thể hiện đẳng cấp của mình, vào đây ăn một bữa nhưng lại thả dê với một nữ nhân viên, cái kết là bị đánh cho nằm viện ba ngày không tỉnh, thậm chí tỉnh rồi cũng bị đánh cho bất tỉnh tiếp vậy nên ở đây có một luật bất thành văn: đừng dại mà động vào nữ nhân viên.

Triệu An Vy là một sinh viên đại học, do ba mẹ gia cảnh lại nghèo vậy nên cô chỉ có thể tự lực gánh sinh, dù cho mỗi tháng họ có gửi tiền lên cho cô nhưng số tiền đó cơ bản cũng chỉ đủ để đóng tiền nhà mà thôi, ăn uống sang lắm thì được dĩa thịt ngoài ra thì toàn ăn mì hay uống nước cầm hơi. Cũng bởi vì thế đối với cô công việc ở nơi này là cực kì quan trọng bởi nó chính là thứ giúp nàng sống sót tới giờ.

"Nay đi làm sớm vậy, không học bài à?" Một anh chàng phục vụ mặc trên mình một bộ quần áo khá chỉn chu lên tiếng cười nói với An Vy, cô thấy thế cũng vội đáp lại:

"Vâng ạ, nay em làm sớm chút, biết đâu quản lí thương thì cho thêm tí." Nói rồi nàng cười, anh chàng kia cũng cười theo. Hoàn cảnh của An Vy ở đây thì ai cũng biết vậy nên ai cũng thương, ai cũng mến đặc biệt là mấy người nam. Nàng làm ở đây cũng đã được một năm hơn mà tính tình rất tốt, rất lễ phép nên khách thường xuyên lui tới, quản lí hay nhân viên ai cũng thích nàng. Nhanh chóng thay đồng phục rồi sau đó bắt tay vào công việc của mình.

An Vy cũng là một bồi bàn trong nhà hàng này vậy nên ca làm của nàng thường bắt đầu từ khá sớm, thường là khoảng chiều tối sau khi nàng đã học bài xong. Nhưng cũng có thể làm sớm hơn, nhà hàng này có quy định miễn là có làm tăng ca thì sẽ được thêm tiền vậy nên An Vy thường cố hoàn thành bài học khá sớm để kiếm thêm ít tiền. Nhưng mà số tiền đó nếu so ra thì cũng chẳng đáng là bao cả, cố gắng tích cóp tới giờ, dù có làm thêm tăng ca thì nàng cũng chỉ được số tiền đủ mua một chiếc xe máy cà tàn mà thôi. Hầu hết số tiền đều là để nàng đóng học rồi ăn uống, rồi tiền nhà, dẫu có thêm tiền cha mẹ gửi lên thì cũng chỉ đủ ăn mà thôi chứ cũng chẳng dư giả gì.

Thở dài một cái, An Vy nhanh chóng thu thập tâm tình, tự thúc ép bản thân không được làm việc quá sức hay có quá nhiều áp lực tiền bạc, nàng rửa mặt một cái cho tươi tỉnh rồi sau đó liền tiến đến sảnh ăn chờ khách. Nàng vốn là nhà nghèo vậy nên cũng không sợ trôi son trôi phấn, vả lại dù nàng không trang điểm thì cũng đã rất xinh đẹp rồi, đó cũng là lí do đa phần những người tới đây thường là những người đàn ông độc thân hay mấy cậu trai tân muốn tìm bạn đời.

Nhà hàng này cách nhà của Bá Thiên cũng không xa, chỉ đâu đó khoảng nửa cây mà thôi, vậy nên tất cả quyết định đi bộ tới đó dẫu rằng có vài tên khá lười biếng, đặc biệt là Bá Thiên.

"Này, đồ ăn ở nhà hàng đó hình như rất mắc, trả nổi không?" Diệu Ngân cười cười hỏi dò. Thật ra thì nàng hay tất cả mọi người ở đây đều không ngại chuyện chia tiền nhưng nàng vẫn muốn hỏi. Dù sao thì ai lại không thích được bao đâu? Lại nói dù không có tiền thì cũng có bảo hiểm là Ái Tâm ở đây, mượn tiền rồi sau này trả cũng được, nàng cũng dễ tính trong chuyện tiền nong.

"Hì hì, yên tâm, lỡ mà không có tiền thì chỉ rửa chén một buổi mà thôi, yên tâm đi...." Thanh Dương cười đáp. Mọi người nghe vậy cũng chỉ cười lớn rồi thôi. Vấn đề tiền bạc vẫn luôn không phải là mối quan tâm hàng đầu của họ bởi lẽ trong nhóm này có hai cái máy ATM di động là Ái Tâm với Huy Hoàng thì còn lo gì nữa?

"Mà hình như nghe nói ở đó có một nữ phục vụ rất xinh đẹp, Thanh Dương cậu đang nhắm vào ẻm hả?" Tuấn Minh không chút hảo ý hỏi. Thanh Dương nghe vậy liền lúng túng, rốt cuộc không đáp lại được gì, xem ra là trúng tim đen. Bá Thiên thấy vậy cười khẽ, hắn đúng là rất thích mỹ nữ nhưng hắn không bấn đến mức chiếm đoạt nữ nhân của huynh đệ. Vậy nên nữ nhân đó hắn đã định là sẽ không đụng tới nàng rồi.

"Nghe rồi chứ Bá Thiên, đừng có mà động tới con gái người ta kẻo có chàng lại mất ngủ vì thất tình đấy!" Phong khoác vai Bá Thiên rồi cười lớn. Mọi người nghe vậy cũng cười theo, đối với họ chuyện tình cảm đúng là xa xỉ, ở đây ai cũng là cẩu độc thân vậy nên không ai ngại trong chuyện nam nữ tình trường.

Bá Thiên bị chỉ tên điểm mặt cũng chỉ cười gượng, làm như ta là một tên háo sắc không bằng. Bầu không khí thực sự khá thoải mái, ai cũng tạm thời quên mất việc nghi ngờ Bá Thiên, không phải là họ đã tin tưởng hắn mà đây cũng là một trong những bước để xác nhận thân phận. Cách đánh lừa đối phương tốt nhất chính là đánh lừa bản thân đã tin tưởng vào đối phương, từ đó mới khiến đối phương lơ là. Bá Thiên dĩ nhiên biết bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng không còn cách nào khác, họ là họ mà hắn là hắn, vả lại hắn cũng không muốn nói quá nhiều, thời gian sẽ chứng minh mọi chuyện.

Trong khi mọi người đang nói chuyện thì hình ảnh của nhà hàng đã xuất hiện trước mặt họ. Đó là nhà hàng mang phong cách phương tây rất hiện đại với những khung cửa sổ lớn thu hút ánh nắng chan hòa. Do nằm ở vị trí khá đắc địa nên buổi chiều nó không bị hắt nắng. Bốn chữ "Nhà Hàng Đệ Nhất" cực kì kiêu hãnh được gắn trên cửa vào nhà hàng, ánh sáng chiếu vào càng khiến bốn chữ đó ánh lên màu vàng vô cùng đẹp mắt và kiêu hãnh. Có vẻ như nhà hàng này rất chú trọng hình thức, theo như Thanh Dương nói thì nơi này đã từng đạt được 1 sao Michelin, từ đó có thể thấy được nó tốt hơn khá nhiều so với mặt bằng chung của nhà hàng hiện tại.

Theo cái giá 1 sao Michelin đó thì một bữa ăn ở đây cũng khá đắt tiền. Ở đây có hai loại hình thức chính là ăn tại đại sảnh và ăn ở phòng riêng, dĩ nhiên phòng riêng thì giá sẽ đắt hơn và sẽ có thể ăn đồ nướng do mình tự làm. Còn ở đại sảnh thì do là nơi nhiều người, lại là không gian rộng lớn nên khá khó lắp đặt hệ thống thông khí bởi vậy món nướng thường là những món đã được làm sẵn, không thể làm theo kiểu buffet nướng được. Bá Thiên thì không hiểu sao Michelin là gì hay Michelin là ông nào nên cũng không quan tâm lắm, chỉ biết rằng ăn ở đây khá mắc tiền, vậy thôi.

Mọi người nhìn Bá Thiên, ra hiệu rằng hắn nên là người dẫn đầu. Thân là một thủ lĩnh, Bá Thiên cũng không ngại làm việc này. Hắn bước tới, đẩy ra hai cánh cửa gỗ sồi được chạm khắc tỉ mỉ, không có tiếng kêu cót két hay kẽo kẹt gì chứng tỏ nó được tra dầu khá thường xuyên. Ngay khi hắn mở cửa, ngay lập tức có một nam phục vụ bước tới, đầu tóc chỉn chu cười nói:

"Anh chị đi mấy người ạ?"

Nam phục vụ quan sát nhóm Bá Thiên, thấy tất cả chỉ là học sinh, tuy vậy thái độ không chút nào chuyển biến. Ở đây có luật là dù cho có là ăn mày vô đi chăng nữa thì cũng phải dùng thái độ tốt nhất đối đãi người đó, cái tên Đệ Nhất tức là Đệ Nhất trên mọi thứ, bao gồm cả thái độ nhân viên. Ở đây chỉ cần không gây chuyện là sẽ được chào đón.

Không đợi Bá Thiên nói chuyện, Ái Tâm đã bước lên giành lời:

"Một phòng riêng."

Nam phục vụ thấy Ái Tâm, khuôn mặt kinh ngạc nhìn nàng rồi tiếp đó là nhìn nhóm bạn. Cậu không dám thất lễ, ngay lập tức vâng dạ:

"Vâng, mời mọi người theo tôi."

Sở dĩ nam phục vụ có ánh mắt như vậy là vì cậu biết nữ nhân đó là ai. Ái Tâm đã từng không ít lần cùng gia đình mình tới nơi này, mỗi khi họ tới đều dẫn tới oanh động rất lớn, bởi thế ở đây ai cũng quen mặt cả. Họ biết gia đình Ái Tâm quyền lực thế nào vậy nên đều không dám thất lễ, thậm chí ngay cả chủ nhà hàng cũng là bạn của gia đình cô.

Nhóm bạn trông có vẻ không mấy bất ngờ về chuyện này lắm, bọn họ dĩ nhiên biết rõ gia cảnh từng người trong nhóm, bao gồm cả Ái Tâm và Bá Thiên, đối với họ không có bí mật gì đáng để nói tới cả. Theo như những gì Ái Tâm kể thì ông nội nàng từng là chiến hữu của ông Huy Hoàng, họ từng tham gia không ít trận chiến bảo vệ tổ quốc bởi vậy tình bạn giữa họ khá khắng khít. Thậm chí từng có thời gian họ định làm thông gia với nhau, nhưng rốt cuộc nghĩ về tương lai con cháu không nên bị mình gượng ép nên họ không làm vậy. Huy Hoàng với Ái Tâm cũng coi như khá thân bởi ngay từ nhỏ họ đã quen với nhau, nhưng so về phương diện tình cảm thì hai người hẳn là thân với Bá Thiên hơn là với người kia.

Bá Thiên đi theo sau lưng Ái Tâm, trong nhà hàng này hắn cảm nhận được một cỗ Âm Khí, Tử Khí và cả Oán Khí vô cùng nặng nề. Những thứ ấy mãnh liệt đến mức khiến hắn hơi nhăn mày, cường độ này hẳn là đã mạnh hơn đại đa số Âm Tướng rồi, nếu để tình trạng này tiếp diễn thì mười năm nữa thôi là sẽ trở thành Âm Vương, khi ấy đúng thật là đại họa.

Đối với mọi người phân chia Âm theo cách nào thì hắn không biết nhưng đối với loại này hắn chỉ có vài cảnh giới lần lượt là: Âm Linh, Âm Binh, Âm Tướng, Âm Vương và Âm Thần. Điểm khác nhau giữa chúng khá rõ ràng, Âm Linh thì chỉ là loại xoàng xĩnh, Âm Binh thì có thể tạo ra chiến giáp hay vũ khí từ Âm Khí, Âm Tướng có thể gọi lên Âm Binh và biến Âm Linh thành Âm Binh ngoài ra thì đã có được một chút linh trí. Âm Vương nguy hiểm hơn rất nhiều, Vương ở đây đích thực là Vương giống ở thời phong kiến, nó có thể triệu hồi lên rất nhiều Âm Tướng, Âm Binh thậm chí khiến nhiều Âm Linh biến dị thành những loại khác. Một khả năng khác khiến mọi người phải tiêu diệt nó trước khi nó xuất thế chính là nó có thể thông qua những tín đồ của mình mà tăng tiến sức mạnh, ở cấp độ này nó đã có thể lấy được sức mạnh từ hương hỏa. Phải biết rằng ở Nhân Tộc hay các chủng tộc khác thì phải đến cấp Thánh mới có thể lấy được sức mạnh hương hỏa. Một thủ đoạn để lấy được sự tôn thờ người khác hay được sử dụng chính là tạo ra các loại dịch bệnh hay tai họa, để chúng gây hại nhân gian rồi sau đó xuất thủ cứu giúp. Cách này dù là Chính Thần hay Tà Thần đều sẽ sử dụng do nó khá đơn giản, nhưng không mấy ai nói ra bởi đây không phải là loại chuyện gì đáng tự hào.

Cấp bậc cuối cùng, cũng là cấp bậc nhiều người sợ hãi nhất: Âm Thần. Cấp bậc này, về cơ bản đã không còn gì có thể cản phá nữa, nó đã chân chính trở thành Thần, gần như bất tử bất diệt, chỉ cần vẫn còn có tín đồ thờ phụng nó thì nó vẫn sẽ tồn tại. Ở cấp này dù là Chân Thần, hay thậm chí là Thần Tôn cũng chưa chắc có thể tiêu diệt được Âm Thần. Âm Thần ở cấp bậc này có thể tạo ra được một vị diện có cấp độ ngang với Trung Cấp Vị Diện chỉ toàn là Âm Vương. Thậm chí đáng sợ hơn, lúc trước Bá Thiên từng nhìn thấy một Âm Thần tiến hóa đến mức trở nên gần như bất bại, năm đó mười vị Thần Đế liên thủ lại mới có thể thành công đem nó trấn áp, nhưng chưa được mấy vạn năm thì phong ấn bị phá vỡ. Lúc ấy thiên hạ vạn ma thét gào, sinh linh đồ thán, cuối cùng vẫn là nhờ một vị Quang Tu tên Vô Dục hiến thân tịnh hóa thứ đó. Nhưng dẫu là thế nó vẫn rất mạnh, mười vị Thần Đế kia hoàn toàn không phải là đối thủ, vẫn chỉ có thể đem phong ấn một lần nữa. Bá Thiên lúc đó từng chứng kiến, Âm khí cuồn cuộn không ngừng, đem linh khí trong Thượng Cấp Vị Diện trở nên cực độ ô nhiễm, hoàn toàn không thể nào hấp thụ được. Rốt cuộc, để tiêu diệt thứ đó thì họ buộc phải mời Nghịch Sát Thiên ra tay, tên ấy lúc đó đã một chân bước gần tới Sát Chi Bản Nguyên.

Nghịch Sát Thiên lúc ấy phải liên thủ với Bá Thiên, dùng sức mạnh vô tận của Bản Nguyên cùng với sự hi sinh của hai vị Thần Đế mới thành công đem tên Âm Thần đó tiêu diệt hoàn toàn. Những Âm Khí còn lại bọn hắn chia mỗi người một nửa, Âm Khí chỉ là thứ tầm thường thậm chí là gây hại cho cơ thể khi hấp thụ, nhưng nếu được tạo ra từ cơ thể của Âm Thần thì giá trị lại khác. Sau khi hoàn toàn hấp thụ hết sức mạnh của tên đó, hắn và Nghịch Sát Thiên liền có được sức mạnh vượt bậc hơn hẳn lúc trước, hoàn toàn khác xa, ngay cả Bản Nguyên cũng chợt trở nên gần hơn hẳn. Nhưng sau khi hấp thụ tên Âm Thần thì những dư chấn hắn gây ra vẫn còn, thậm chí Ma Tộc cũng đã phát động tiến công, Nhân Tộc vì đã mất đi hai vị Thần Đế nên liên tục bại lui, nhưng chuyện tiếp theo thế nào thì để sau này kể, còn chuyện quan trọng hơn cần phải quan tâm.

Bá Thiên nhăn mặt, khuôn mặt khó coi vô cùng. Cường độ đậm đặc này rất thật sự rất đáng lo ngại, hiện tại hắn vẫn chưa thể đối kháng được, nếu lên tới được Phá Thể thì may ra, hoặc là mở được Thập Tinh thì có thể đánh được một trận. Còn hiện tại thì gặp nó chỉ có lựa chọn là sủi thôi, hoàn toàn đánh không lại. Dù là nó cùng cấp bậc với Mỹ Dung nhưng cường độ sức mạnh thì hoàn toàn khác hẳn, vậy nên hắn không thể áp đảo được như lúc hắn đã làm với Mỹ Dung. Lại nói, cứ làm như mình không thấy nó thì mọi chuyện hẳn sẽ không đến mức quá tệ.

Đáng tiếc, suy nghĩ của Bá Thiên vẫn là có chút không thực tế, bên tai hắn vang lên một giọng nói mờ ảo:

"Em trai à, chị biết em thấy chị, đừng cố giấu diếm. Vô ích thôi.~" Nói xong, giọng nói đó còn thổi bên tai hắn một cái khiến hắn không khỏi rùng mình vì lạnh.

Không gian xung quanh có vẻ vì sự xuất hiện của bóng ma đó mà trở nên có chút lạnh lẽo, u ám hơn lúc nãy. Mọi người bất giác run người, cảm giác này sao cảm thấy có chút quen thuộc đây? Ái Tâm giương đôi mắt của mình nhìn về phía Bá Thiên, nàng đã tháo kính, đôi mắt đã chuyển sang màu tím nhưng vẫn hoàn toàn không thấy được thứ gì, cứ như nó không hề tồn tại vậy. Nhưng nàng thấy được vẻ mặt ngưng trọng của Bá Thiên vậy nên nàng chắc chắn có thứ gì đó đã xuất hiện.

Con đường chợt trở nên có chút u ám, những chiếc đèn treo luôn kiêu hãnh vươn mình thì nay lại phát ra ánh sáng lờ mờ, cứ như lúc nào cũng có thể tắt. Không khí xung quanh trở nên hơi lạnh lẽo, nhưng nó không phải là cái lạnh của cơ thể, mà đơn giản nó giống như cái lạnh của bản năng, nó như đang cảnh báo mọi người về sự xuất hiện nào đó.

Bất chợt, một cơn gió lạnh thổi tới, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của mọi người. Đây là không gian kín thì lấy đâu ra gió mà thổi? Lại nói dù là máy lạnh thì cũng chưa chắc đã thổi xa đến vậy. Bá Thiên đảo mắt nhìn qua những chậu cây đặt trên hành lang, chúng đang rung động theo một biên độ rất nhỏ, đến mức mắt thường gần như không thể nhìn thấy, hệt như đang có đôi chân vô hình nào đó đang nhảy múa trên chúng. Chúng nâng lên, hạ xuống vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần rùng rợn. Màu sắc của chúng trở nên ảm đạm, không còn vẻ tươi mới mà giống như sắp sửa úa tàn đến nơi.

Tên phục vụ có vẻ như biết mình đang trải qua chuyện gì vậy nên hắn một mực giữ im lặng, trong lòng khẩn nguyện đừng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dẫn đường cho nhóm Bá Thiên. Mọi người đi một lúc, cảm tưởng như cả thế kỉ đã trôi qua nhưng kì thực mới chỉ có vài phút mà thôi. Tên phục vụ đứng trước một căn phòng, sau đó khách khí nói:

"Đây là phòng của mọi người, phục vụ riêng sẽ đến ngay." Nói rồi tên đó vắt chân lên cổ mà chạy, hoàn toàn không dám tiếp tục ở lại. Thấy điệu bộ đó, mọi người bất giác có chút sợ sệt, giống như một nỗi sợ nguyên thủy trong lòng bọn hắn vì hành động kia của tên phục vụ mà lại một lần nữa bị câu lên. Bá Thiên nhìn mọi người, sắc mặt vô cùng khó xem...

------------------------

Hello mọi người!!!!! Tác is cumback :))))