Chương 19: Họp Nhóm

Không cần Bá Thiên phải ra hiệu thì Tuấn Minh cũng đã muốn nói:

"Nói đi, thật ra mày là ai?" Giọng điệu của cậu vô cùng khẩn trương, mọi người trong nhóm cũng vậy, ai cũng dùng cặp mắt nghiêm túc nhìn Bá Thiên. Thấy mọi người như vậy hắn không lập tức đáp mà cười nhẹ, nó giống như nụ cười của kẻ đã hoàn thành toàn bộ nguyện vọng của mình, hắn nhìn mọi người một lượt rồi sau đó dừng trước mặt Tuấn Minh đáp:

"Không phải tao đã nói rồi sao? Tao là Thiên nhưng cũng không phải là Thiên..."

"Nói ngôn ngữ trái đất đi!" Hoàng Phong lập tức lên tiếng vô cùng khó chịu. Cậu đã sớm nghe không lọt tai câu trả lời lúc đầu của Bá Thiên rồi mà bây giờ lại nghe câu trả lời đó làm cho không chỉ cậu mà tất cả những người ngồi đây ai cũng khó chịu. Bá Thiên nghe vậy nhưng vẫn nở một nụ cười không có ý tiếp tục giải thích. Hắn nhìn những người bạn của mình, những kí ức mờ ảo năm đó như được đón ánh bình minh khiến chúng dần trở nên rõ ràng hơn trong đầu hắn. Bá Thiên nhớ lại mình đã từng hạnh phúc thế nào khi có những người bạn như vậy.

Năm đó không chỉ Tuấn Minh, mà gần như mọi người ở đây ngoại trừ Phong chết trước khi linh khí phục hồi thì ai cũng là một chiến tướng vĩ đại trên chiến trường. Tuấn Minh là một cậu thư sinh, thân hình không quá to lớn cũng như thể lực không được tốt lắm, nhưng khi ở trên chiến trường cậu chính là một bóng ma đúng nghĩa, luôn có thể lẻn ra sau lưng đối phương một cách thầm lặng rồi sau đó gặt hái sinh mệnh của những kẻ xấu số, cậu kinh khủng đến mức bên kia chiến tuyến thậm chí còn đái cả ra quần khi nghe đến tên cậu trong khi không một ai có thể nhìn thấy chân dạng của cậu. Một người một chủy thủ có thể khiến đối phương sợ hãi khi nhắc đến tên, mệnh danh U Ảnh.

Trái với Tuấn Minh, Huy Hoàng lại có cách chiến đấu ồn ào hơn rất nhiều. Điều đó cũng hợp với thể hình của cậu, Huy Hoàng là một chàng trai trông khá đô con, mặc dù cơ bắp không to nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng tự giác né đường, điều này có được là do cậu ta là con của một gia đình có truyền thống võ học của nhà họ Nguyễn, cậu cũng là kì tài trăm năm khó gặp binh khí thuận tay nhất của cậu vẫn luôn là chiến kích. Ở thời bình, nhất là thời đại ai cũng chơi súng thì võ thuật tỏ ra khá lép vế. Nhưng khi ở trên chiến trường, vẫn luôn có một chàng trai tay cầm chiến kích, tay kia cầm lấy đầu của thủ lĩnh quân địch, rống lên những tiếng rống thiêu đốt trái tim tràn đầy nhiệt huyết của những thiếu niên trẻ, cậu vẫn luôn là một chiến thần vạn người ngưỡng mộ, thậm chí ngay cả quân địch còn sẵn sàng rút lui chỉ cần cậu gia nhập. Một con người cùng với một cây chiến kích làm nên bao trận đánh lưu danh sử sách ngàn đời, cậu đã sống đúng với cái tên của mình: Huy Hoàng! Thậm chí vào trong thời khắc cuối cùng cậu đã tỏa sáng hơn bao giờ hết, khi bị đưa đến doanh trại địch nhân vì bị bán cậu thậm chí còn không tiếc tự bạo làm cho quân địch nguyên khí đại thương không thể không bỏ chạy. Huy Hoàng Thống Lĩnh, lưu danh ngàn đời!

Diệu Ngân và Diệu Thanh là hai trong số ba người nữ trong nhóm, dù thân hình mảnh mai cùng tính cách khá hiền dịu nhưng phong cách chiến đấu của hai người thật sự khiến quân địch cực kì hoảng sợ. Diệu Ngân sau khi thức tỉnh có khả năng khống chế thú vật dù là hoang dã hay đã được thuần hóa vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có thời điểm con số đó lên tới gần một triệu thú, nàng được mệnh danh là Bách Thú Nữ Vương! Diệu Thanh thân là em song sinh với nàng thì làm sao có thể thua kém được? Nàng cũng có một biệt tài đó là gọi hồn những kẻ đã chết lên chiến đấu cho mình, nàng cùng chị mình tạo nên một cặp đôi càn quét trên mọi mặt trận khiến cho quân địch tổn thất vô cùng nặng nề, nàng được mệnh danh là Âm Linh Nữ Vương! Bộ đôi hai người dù càn quét trên trời dưới đất nhưng rốt cuộc vẫn không thể chống lại những loại vũ khí hủy diệt hàng loạt của quân địch, trong trận cuối cùng hai người đã rốt cuộc hi sinh.

Văn Long, mệnh danh Cuồng Nhân. Cậu là một chàng học sinh khá điển trai với cái số đào hoa vậy nên xung quanh cậu lúc nào cũng có con gái theo đuôi, cũng vì thế cậu ta khá chăm chút cho ngoại hình của mình. Nhưng mấy ai biết khi ở trên chiến trường thì đây chính là một con thú hình người? Sở hữu khả năng cuồng hóa, cậu ta khi đã đánh nhau thì chính là một cỗ xe tăng không gì cản được, càng chém giết, càng máu tanh, càng tổn thương thì cậu ta lại càng điên cuồng khiến cho quân địch đã phải nhiều đêm mất ngủ vì cậu ta chính là một trong những nỗi ác mộng lớn nhất. Nhưng một người thì dù thế nào cũng không thể chống lại cả một đội quân lớn, vậy là trong một trận đánh bị quân địch úp sọt cộng với lính mình phản bội khiến cậu phải chết một cách tức tưởi, đầu thậm chí còn bị chặt ra rồi treo lên hòng làm giảm sĩ khí bên ta và làm tăng sĩ khí bên đó.

Thanh Dương là một cậu con trai khá nhút nhát với một cặp kính tròn và ngoại hình luôn rất tươm tất, trên tay thì lúc nào cũng có một cuốn sách dày ít nhất trăm trang, nhưng cũng không thể vì thế mà khinh thường cậu ta bởi đã vào hội này thì không ai là kẻ bình thường cả, cậu ta cũng vậy. Thanh Dương chính là một con voi chiến trên chiến trường, ở trạng thái bình thường thì không có gì đáng nói nhưng khi đã đánh nhau thì cậu ta có khả năng tạo ra một bộ giáp khổng lồ bằng bất kì loại vật chất nào miễn là cậu được cung cấp đủ, thậm chí cậu ta còn từng nói rằng cậu có thể dễ dàng nhấc bổng cả trái đất lên miễn là được cung cấp đủ vật liệu để tạo ra một bộ giáp đủ lớn. Trong những trận quần chiến lớn thì cậu ta chính là một đại sát khí khi có thể càn quét những trận chiến lớn cũng như chống lại các loại vũ khí hạng nặng. Nhưng dù to lớn thế nào thì cũng khó tránh khỏi cái chết, để bảo vệ quân ta trước một loại vũ khí hủy diệt cực mạnh của quân địch cậu đã hiến dâng cả sinh mệnh của mình tạo ra một pháo đài cực lớn, cực kì kiên cố để bảo vệ mọi người, cậu đã hi sinh vào thời khắc đó.

Ái Tâm có được Tử Âm Đồng vốn là để nhìn các loại Âm Linh nhưng sau này thì lại biến dị thành một loại nhãn lực nào đó có khả năng theo dõi các vật chuyển động ở phía xa. Nàng sau này cũng trở thành một mãnh tướng chiến trường với chiến tích bắn hạ được gần một trăm chiến cơ của đối phương. Sau này thì nàng ta do bị quân địch vây công mà chết, một cái chết khá đáng ngờ.

Bá Thiên nhớ lại những chiến tích huy hoàng lừng lẫy làm rạng danh tiếng của họ, nụ cười của hắn không khỏi lại đậm hơn một phần, đúng là đã đồng bạn của hắn ngoại trừ hắn ra thì ai cũng là chiến thần, chỉ riêng Hoàng Phong là vẫn chưa biết năng lực thế nào.

"Mày cười cái gì? Mau nói ra mày là ai!" Huy Hoàng không nhịn được nữa mà đập bàn một cái thật mạnh, làm cho không khí trong phòng khách bất chợt lại trở nên cô đọng hơn rất nhiều. Bá Thiên như tỉnh khỏi cơn mộng, hắn chậm rãi nói:

"Tao vẫn là tao, hay nói rõ hơn là tao có được vài tri thức không thuộc tầm hiểu biết của người trái đất..." Bá Thiên nở nụ cười, làm ra vẻ huyền bí. Đám bạn nghe vậy liền hứng thú, Diệu Thanh liền nói:

"Vậy rốt cuộc là tri thức gì?" Bá Thiên nghe vậy liền đáp:

"Tao có nói thì tụi mày cũng không hiểu, tụi mày chỉ cần hiểu tao đã không còn là thằng Thiên ngày trước nữa." Nghe Bá Thiên nói vậy mọi người tuy vẫn có chút nghi ngờ nhưng lại không thể nói gì bởi nó khá hợp lí. Nhưng Phong có vẻ vẫn chưa hài lòng, cậu liền hỏi:

"Từ đâu mày biết những tri thức đó?"

"Đang ngủ thì thấy một ông lão râu tóc bạc phơ tự xưng là bụt hiện ra rồi nói cho tao mấy cái tri thức đó." Bá Thiên kể nhưng giọng điệu giống như đang nói một câu nói vậy, hoàn toàn không có ý gì để người khác tin tưởng vào câu chuyện của mình. Mọi người nhìn hắn, ai cũng nghĩ như nhau: "Ông lừa con nít à?" Bá Thiên dĩ nhiên có thể đọc hiểu bọn họ đang nghĩ gì trong đầu, hắn cười nhẹ, nói:

"Được rồi, không đùa nữa..." Lời hắn chưa dứt, mọi người đã ngay lập tức vểnh tai lên mà nghe sợ bỏ qua chữ nào. Thấy cảnh này Bá Thiên làm ra vẻ thần thần bí bí không nói nữa. Mọi người ai nấy đều có chút mất kiên nhẫn, Tuấn Minh, Hoàng Phong, Huy Hoàng không hẹn mà đứng lên cùng nói một câu:

"Nói nhanh, không đấm thấy mẹ mày giờ!" Nói xong, như nhận ra cái gì đó ba người không khỏi lúng túng mà ngồi xuống, chẳng phải hồi nãy mới đánh nhau sao? Tám người đánh một người còn bị hắn giã cho nằm la liệt thì nói gì ba người đánh? Bá Thiên thấy vậy, nụ cười lại càng đậm, bởi lẽ họ có những lời nói như vậy là vì trong thâm tâm họ đã tin tưởng hắn, những lời nói ấy hoàn toàn là vô thức thốt ra. Bá Thiên cười, nói:

"Thôi, không nói đâu, nhưng mà tao có thể giúp tụi mày trở nên khác người." Bá Thiên nghiêm túc nói. Nhưng Văn Long vừa nghe đã ngay lập tức hỏi lại:

"Khác người? Ý là bị điên ấy hả?" Lời vừa nói ra thì cậu ta không còn cơ hội để nói tiếp bởi vì đã có một cái gối bay thẳng vào mặt cậu, mà người ra tay lại khiến mọi người vô cùng bất ngờ, chính là Ái Tâm, cô nhóc dịu dàng, lễ phép nhất đám.

"Anh để anh Thiên nói hết được không?" Sở dĩ nàng có hành động như thế này bởi nàng biết bãn lĩnh của Bá Thiên tới đâu, mới cách đây thôi nàng đã nhìn thấy một phần. Bản lĩnh của hắn lớn đến nỗi dù là anh trai nàng cũng chấp nhận bỏ qua tôn nghiêm chỉ để được hắn chỉ dạy mà hắn lại có vẻ ghét bỏ vô cùng, đây nói rõ dù với thiên phú của anh cũng không thể lọt vào mắt hắn.

Lời nàng nói ra khiến mọi người có chút sững sờ, bình thường Ái Tâm là người đứng ở phe trung lập chung với Diệu Thanh và Diệu Ngân. Ba người do là phái nữ nên được mọi người ở đây khá tôn trọng vậy nên họ thường là người đứng ra giải quyết bất hòa hay làm trọng tài trong mọi trận tỉ thí, cũng bởi lẽ đó mà họ thường sẽ không theo phe nào cả. Nhưng bây giờ lời nói của Ái Tâm lại thể hiện rõ nàng ta đang có xu hướng đang đứng về phía Bá Thiên, nhưng một lời nói thì không thể chứng minh cái gì vậy nên không ai nói thêm gì cả. Lại nói, so bối phận thì nàng là người nhỏ nhất trong đám, nhường trẻ con một chút cũng không sao.

Bá Thiên thấy Ái Tâm đứng về phía mình khuôn mặt vẫn điềm đạm như vậy hoàn toàn không bất ngờ lắm, sau khi đã được xem một chút bản lĩnh của hắn rồi mà nàng ta còn không hiểu rõ bản lĩnh của hắn nữa thì đầu óc đúng là có vấn đề. Nhưng cũng nhờ lời nói ấy mà không khí có chút lúng túng, Bá Thiên thấy vậy đành giải vây:

"Được rồi, không đùa giỡn nữa, tao cho tụi mày cái này, về nhà đọc rồi làm theo, nếu cảm thấy cơ thể có gì đó khác lạ thì nói cho tao biết." Bá Thiên móc từ trong túi quần ra tám tờ giấy chia đều cho tám người. Mọi người nhìn nhau một cái rồi không chần chờ gì mà bốc một tờ, Diệu Thanh bốc xong liền hỏi:

"Có thể cho tôi hỏi tại sao anh lại đưa cho tụi tui cái này không?" Bá Thiên cười nhẹ, đáp:

"Như đã nói lúc nãy, tao biết được một số thứ, và thật tình cờ thứ này lại có tác dụng rất lớn với tụi mày." Bá Thiên cố tình nhấn mạnh hai tình cờ giống như nói cho họ biết hắn làm là có mục đích cả, vừa khiến họ cảm thấy bứt rứt vì muốn biết hết mọi chuyện lại vừa có thể giúp Bá Thiên nói rõ mục đích. Không cho ai mở miệng, hắn liền nói:

"Tao biết tụi mày lại muốn hỏi gì, tụi mày sẽ có trả lời nếu làm theo lời tao. Và yên tâm đi, dù là tao lúc trước hay hiện tại thì tao vẫn tuyệt đối không bao giờ phản bội tụi mày." Bá Thiên vô cùng nghiêm túc nói, mọi người như bị khí thế của hắn ảnh hưởng, ai cũng không tự chủ được mà cất tờ giấy đi. Thấy mọi người đã làm theo lời mình, Bá Thiên mặt có chút giãn ra, nói:

"Mặc dù nói trước mất hay nhưng mà nếu tụi mày có thể làm theo những gì tờ giấy ghi thì sau này thành tựu của tụi mày nhất định sẽ rất lớn." Ngay khi mọi người lại thắc mắc hắn đang nói cái quỷ gì thì Bá Thiên giãn người ra rồi nói:

"Không nói mấy chuyện này nữa, đi ăn không?" Mọi người dù đang nghiêm túc nhưng đứng trước sự cám dỗ của mỹ thực thì ai nấy đều tự giác bỏ qua cái chuyện đau đầu kia. Thanh Dương vốn im lặng nãy giờ bất chợt đẩy cặp kính lên rồi tỏ vẻ nguy hiểm nói:

"Thật trùng hợp, em cũng biết một chỗ ăn đồ nướng khá ngon." Bá Thiên nghe xong là biết cậu nhóc kia không có hảo ý gì nhưng dưới sự biểu quyết thì mọi người ai cũng đồng thuận chuyện đi ăn ở đó. Bá Thiên thấy vậy chỉ thở dài, cũng không có gì đáng lo lắm, bây giờ ngoại trừ lấy súng dí sát vào đầu thì hắn mới sợ chứ đánh lộn không thì cứ vô tư mà đi.

"Oke, dẫn đường đi." Tuấn Minh trông có vẻ đã có sức sống trở lại, có lẽ là vì cậu lại nhìn thấy cậu bạn thân của mình một lần nữa. Không chỉ cậu mà mọi người ai cũng có vẻ thoải mái hơn hẳn bởi lẽ vị thủ lĩnh của họ vẫn một mực ở đây, hắn vẫn là hắn.

Bá Thiên ngay từ đầu chính là người đã gắn kết mọi người lại với nhau, dù tính tình của ai có thế nào hay gia cảnh ra làm sao hắn vẫn có thể chấp nhận. Mặc dù hắn là một người có khá nhiều tính xấu giống như là lười biếng, cọc cằn, cục súc và hằng hà sa số tật xấu khác nhưng bù lại thì hắn lại là một người trọng tình trọng nghĩa, một khi hắn đã xem là người của hắn thì dù có chết hắn cũng bảo vệ đến cùng. Nhớ có một lần Diệu Thanh và Diệu Ngân gặp phải vài tên biến thái bị chúng sàm sỡ, chính Bá Thiên đã ra tay cứu giúp họ và cái kết là Bá Thiên xém chút ngủ với giun do bị chúng đập một gậy vào đầu. Ngoài chuyện ấy ra thì còn rất nhiều chuyện khác nhưng tất cả đều xoay quanh việc Bá Thiên xem trọng họ thế nào, bởi lẽ đó họ cũng rất tôn trọng Bá Thiên và sẵn sàng theo hắn đến cùng dù có chết, chính cái quyết tâm ấy đã từng được thể hiện ở kiếp trước khi họ sẵn sàng ra chiến trường để bảo vệ hắn.