Chương 18: Họp Nhóm

Bá Thiên bị nàng chất vấn chỉ cười nhẹ, xoa đầu nàng mấy cái rồi nói:

"Khi thời khắc tới anh sẽ nói cho mà nghe." Lời nói vừa dứt thì hắn cũng đã vào trong phòng. Bên trong đã không còn mùi hương của vụ mây mưa hôm qua, xem ra dì Mai đã dọn dẹp hết cả. Nằm lên giường, tuy đã thay drap giường nhưng Bá Thiên như có thể ngửi thấy một mùi hương quyến rũ vẫn còn thoang thoảng khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhẹ nhàng hít một hơi sâu, Bá Thiên không tự chủ được mà nhớ về đêm qua, đêm đó dì Mai đúng là thô bạo thật, hoàn toàn lấy hết sự chủ động còn hắn chỉ đành nằm im mà hưởng phước. Nhớ về đường cong mê người của nàng khiến hắn lại cảm thấy nữa thân dưới có chút cứng lên.

Vung đầu thoát khỏi suy nghĩ đó, nhờ chuyện lúc nãy mà Bá Thiên mới nhớ đến một chuyện, đó là dù hắn đúng là rất mạnh nhưng lại không chắc có thể bảo vệ chu toàn cho mọi người. Thời khắc trái đất phục hồi linh khí cũng chỉ vài năm nữa là bắt đầu, trong thời gian vài năm này hắn phải bằng mọi cách lên được Tái Lập hoặc thậm chí là Hợp Nhất! Khi ấy thì hắn mới có tự tin có thể một cân tất cả mà không cần lo lắng gì. Bây giờ thì thực lực cũng chỉ mới là Ngũ Tinh mà thôi, dự là hết tuần này mới lên được Cửu Tinh.

Nhưng thực lực có bao nhiêu thì hiện tại hắn cũng chỉ mới một người mà thôi, nếu bị dồn vào mấy trận quần chiến thì hắn chỉ có con đường tử vậy nên thành lập một cái thế lực cũng khá là cần thiết, đặc biệt là sau này thông tin lại càng quan trọng hơn. Bá Thiên cũng không có hứng thú với việc khai tông lập phái là vì nó sẽ là một cái xiềng xích của hắn, tuy có nhiều cái lợi nhưng cũng bị hạn chế đủ điều, đặc biệt là khi thực lực không cao.

Ở trái đất thì hắn tạm thời chỉ có suy nghĩ thành lập một cái thế lực thay mình đi điều tra thông tin và bảo vệ người bên cạnh mà thôi, nhưng ngoài Ái Tâm và Quang ra thì cũng chỉ có mấy tên bằng hữu của hắn đủ tiêu chuẩn để gia nhập, mà người hắn bảo vệ cũng chỉ có nhiêu đó thì còn thành lập ra tổ chức làm gì? Nhưng nghĩ nghĩ cái gì, Bá Thiên lại thở dài, hắn từ lâu đã vốn không còn xem họ là bằng hữu nữa mà là huynh đệ thực sự, là anh em xương máu, dù sau này đã lên được Thần Tôn nhưng trong lòng hắn vẫn một mực canh cánh về cái chết của tất cả bọn họ. Hắn cũng đã từng cố gắng quên đi họ bằng cách có những người huynh đệ khác nhưng hắn càng cố gắng bao nhiêu thì hình ảnh của họ càng rõ bấy nhiêu, nó giống như một bóng ma luôn ám ảnh hắn ngày này qua tháng nọ, đó cũng là lí do hắn không mất nhiều thời gian để nhớ lại khuôn mặt của tất cả mọi người, thứ mà hắn đã gặp ít nhất cả trăm vạn năm trước.

Thở dài một hơi, Bá Thiên nhìn ra ngoài cửa, bây giờ cũng chỉ là buổi trưa mà thôi, ánh nắng vẫn còn chiếu rất gắt trên con đường đã vắng bóng người qua lại. Với tay lấy cái điện thoại đặt ở đầu giường, Bá Thiên cảm thấy thứ này có chút xa lạ, dù gì cũng đã rất nhiều năm không xài rồi, hắn giờ không khác gì một tên nhà quê lên thành phố cả, cái gì cũng mới lạ. Điện thoại của hắn là một cái điện thoại cảm ứng có giá thành khá rẻ, tầm đâu đó 5-6 triệu, đây là quà sinh nhật cuối cùng cha mẹ tặng cho hắn vậy nên hắn vẫn một mực giữ gìn. Cầm lấy điện thoại ngó nghiêng ngó dọc tới lui, Bá Thiên vẫn không biết làm sao để mở nó lên, cuối cùng do có lẽ là chạm phải nút nguồn cuối cùng nó cũng đã sáng lên. Thấy cảnh này hắn cảm thấy rất có thành tựu nhưng cái thứ hiện lên kia lại khiến hắn cảm thấy có chút bực bội, mật khẩu của hắn là gì?

Nhìn cái bàn phím số đang hiển hiện ở kia, Bá Thiên thử đi thử lại vài con số ngẫu nhiên nhưng tất cả đều không đúng, sau đó thì điện thoại của hắn khóa 30 giây do nhập sai quá nhiều. Lại thở dài như ông cụ non, Bá Thiên đành nhờ tới quyền trợ giúp từ người thân, hắn đem cái điện thoại ra nhờ Tâm mở dùm.

Tâm bên ngoài phòng khách vẫn đang phụng phịu vì bị Bá Thiên ngó lơ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân trẻ con như vậy. Vốn Bá Thiên hễ có chuyện gì thì chỉ cần nàng hỏi hắn đều sẽ nói, nhưng hiện tại thì không, thậm chí ngay cả việc đã bày ra trước mắt hắn cũng không có ý định nói cho nàng biết, cái này khiến nàng vô cùng không thoải mái. Ôm gối coi chương trình hài kịch nhưng nàng không thể cảm thấy bất kì sự vui vẻ nào mà trái lại càng khiến tâm trạng của nàng tệ hơn. Ngay khi nàng định tắt ti vi đi ngủ thì Bá Thiên lại ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa nàng cái điện thoại rồi nói:

"Gọi dùm anh thằng Minh đi, anh có chuyện cần nói với nó..." Tâm nghe vậy hai mắt liền sáng lên nhưng vẫn có tỏ ra đây là một việc phiền phức, nàng nói:

"Không, anh tự đi mà gọi, em không rảnh..." Bá Thiên hiển nhiên biết em mình đang bực dọc chuyện gì liền dỗ ngọt:

"Thôi nào, gọi dùm anh đi, rồi em muốn gì thì anh chiều." Tâm nghe vậy hai mắt lại càng sáng, rồi sau đó làm bộ như mình miễn cưỡng lắm mới làm. Cầm lấy cái điện thoại, chỉ bằng vài cái chọt nhanh chóng nàng đã mở được điện thoại, thứ mà ngay cả Thần Tôn như hắn cũng phải bó tay, sau đó nàng vô cùng thành thạo ấn vào biểu tượng gì đó rồi sau đó ấn vào một dãy số rồi ấn chữ gọi rồi mới đưa cho Bá Thiên, nàng cười hì hì:

"Nhớ lời anh nói." Nói rồi nàng lại ôm lấy cái gối rồi tiếp tục xem ti vi nhưng tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, thậm chí nếu nhìn kĩ thì khóe miệng của nàng đang nhẹ nhàng vểnh lên một đường cong xinh đẹp. Bá Thiên chỉ biết cười cười cho qua chuyện rồi sau đó áp cái điện thoại lên tai mình, dù là tên nhà quê thì ít nhất hắn vẫn phải biết nghe điện thoại thế nào. Đầu dây bên kia nhẹ nhàng phát ra một bản nhạc chuông rồi sau đó một giọng nói vang lên, chính là giọng của Tuấn Minh:

"Alo, gì đấy?" Bá Thiên có thể nghe ra bên kia dù đang nói chuyện điện thoại nhưng vẫn lộ ra xa cách rất nhiều. Hắn hiểu vì sao tên đó lại có thái độ như vậy nên cũng không trách cậu, nếu đổi lại là hắn thì chỉ sợ thái độ còn ác liệt hơn nhiều. Không nghĩ về chuyện đó nữa, hắn nói:

"Không phải hồi sáng mày nói muốn biết sự thật sao? Qua nhà đi rồi tao kể mày nghe, nhớ gọi thêm mấy đứa kia nữa." Lời hắn vừa dứt, không biết có phải do ấn nhầm hay không mà bên kia liền nghe mấy tiếng:

Tút...tút...

Có vẻ như bên kia cũng đợi không được mà muốn biết sự thật rồi. Cười khẽ một cái, mấy tên này đúng là xem trọng tình bạn. Bá Thiên sau khi gọi xong liền dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay tính ra hắn thực sự đã dùng rất nhiều linh khí rồi, có lẽ như tiến độ phải dời xa hơn một chút. Thực ra thực lực của hắn không phải đạt đến Ngũ Tinh mà là số lượng linh khí tích tụ đã đủ để đột phá tới Ngũ Tinh nhưng hắn vẫn một mực áp chế để không đột phá, vậy nên hắn về cơ bản vẫn là người thường có chút linh khí mà thôi. Sở dĩ hắn làm vậy là vì chờ đợi đến khi tích đủ Cửu Tinh rồi đột phá một lần cho xong, khi ấy mặc dù sẽ đau đớn hơn rất nhiều nhưng đổi lại do đã có cái gốc chắc chắn nên chất lượng linh khí cũng như mức độ cô đặc sẽ tăng cao hơn rất nhiều. Chưa kể đến sau khi lên đến Thần Tôn, trong thời gian rảnh xem lại thì hắn đã làm một vài thí nghiệm rồi phát hiện ra kì thực Cửu Tinh không phải là kết thúc mà còn có thể khai phá được nhiều Tinh hơn miễn là cung cấp đủ linh khí và buộc phải áp chế đến khi có thể chắc chắn đột phá một lèo tới được Cửu Tinh, khi đó hắn mới có cơ hội khai phá nhiều Tinh hơn. Sau khi chắc chắn đột phá tới được Cửu Tinh hắn cũng không được đột phá mà lại phải tiếp tục áp chế tới khi xác định có thể vượt qua được Cửu Tinh mới có thể đột phá, khi ấy cố gắng áp chế thần hồn không thể đột phá mà thay vào đó trong khoảnh khắc khai phá kinh mạch thứ chín thì phải bằng mọi cách khai phá kinh mạch thứ mười song song với nó. Khi hoàn thành khai phá thì hắn mới có thể tiếp tục khai phá ra nhiều kinh mạch khác hơn.

Thậm chí hắn còn làm một bài tính nhanh, nếu như thay thế toàn bộ kinh mạch trong cơ thể bằng các kinh mạch ảo đó thì sức mạnh sẽ tăng lên rất nhiều, dù chỉ là một người bình thường nhưng nếu làm được như vậy thì lực lượng sẽ không thua gì Toái Tinh. Toái Tinh chính là một cảnh giới hắn tự sáng tạo ra, khi lên đến được cấp độ này thì chỉ cần một cú đấm toàn lực là có thể phá hủy một tinh cầu, vì thế mới gọi nó là Toái Tinh, nhưng cảnh giới này không chỉ có thế, một khi bạo phát ra toàn bộ lực lượng của cơ thể sẽ có thể ngay lập tức tiêu diệt rất nhiều tinh cầu cùng một lúc.

Ngoài công dụng đấy ra thì khi khai mở được càng nhiều kinh mạch thì hắn phát hiện ra càng lên cấp cao thì càng dễ đột phá mặc dù chịu Thiên Kiếp sẽ mạnh hơn người khác một hai trăm lần nhưng đổi lại thì cũng đáng. Ngoài ra càng nhiều kinh mạch thì tốc độ vận chuyển linh khí, độ thất thoát cũng như độ cứng cáp và cô đọng của linh khí sẽ không chỉ nhanh hơn mà còn mạnh hơn rất nhiều so với người khác. Lấy ví dụ, cùng là một chiêu thức nhưng người khác một giây cố lắm cũng chỉ có thể thi triển một lần do linh khí không vận chuyển kịp để phát ra đòn thứ hai, nhưng hắn lại có thể trong một giây đó phát ra hai, ba, thậm chí là bốn chiêu vì tốc độ vận chuyển linh khí nhanh hơn, đó chính là cái lợi thứ nhất. Cái thứ hai, cũng là ví dụ vừa nãy, nếu hai bên đối kháng thì hắn sẽ ăn chắc vì mức độ cô đọng linh khí cao hơn, kéo theo đó sẽ là chiêu thức đó sẽ mạnh hơn người cùng cấp. Chỉ riêng hai công dụng này thôi cũng đủ khiến người khác đỏ mắt để chiếm đoạt, nhưng bên cạnh hai công dụng đó ra thì còn rất nhiều công dụng khác.

Mặc dù khi khai phá kinh mạch mới sẽ đau đến chết đi sống lại cũng như khi độ kiếp thì sẽ chịu Thiên Kiếp mạnh hơn người khác nhưng so với cái lợi nó đem lại thì đúng là rất đáng. Bá Thiên sau khi suy nghĩ thật kĩ cũng quyết định sẽ không dừng ở con số chín mà sẽ là một trăm, thậm chí nhiều hơn, mặc dù kiếp này về hưởng thụ là chính nhưng hắn cũng không muốn mất mặt trước người khác đâu, cái danh Thần Tôn một khi đã lấy thì phải có trách nhiệm không được làm nó ô danh.

Tâm thấy Bá Thiên có vẻ mệt mỏi hơn thường ngày cũng không tiếp tục làm nũng mà chậm rãi đi về phòng. Mặc dù đôi lúc nàng rất trẻ con nhưng đó chỉ là khi ở trước mặt Bá Thiên, còn bình thường nàng rất hiểu chuyện, nàng biết chuyện Bá Thiên muốn nói với đồng bạn mình rất quan trọng vậy nên nàng cũng không muốn ở lại làm chướng mắt hắn cũng như không muốn để lại ấn tượng xấu với hắn. Bá Thiên dù đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn chú ý đến ngoại giới, hắn thấy Tâm đã trở về phòng liền cười mỉm một cái, hắn cũng không muốn mở lời đuổi nàng về phòng. Bá Thiên đến giờ vân đang một mực nghĩ cách trục xuất cái thứ bên trong nàng ra, nhưng bộ dáng đêm qua thì có vẻ thứ đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể nàng rồi, nếu cưỡng ép đưa ra rất có thể sẽ kéo theo cái mạng nhỏ của Tâm, vì thế hắn cũng không dám làm quá gấp. Nhưng lúc nãy hắn cũng đã vẽ một lá phù với hàm y: Liệu mà thành thành thật thật, ta mặc dù không biện pháp trục xuất ngươi nhưng áp chế ngươi vẫn là dư sức. Hàm ý của hăn là thế, thật đúng là mong tên đó sẽ đọc hiểu được.

Ting...Ting

Không tới bao lâu cái chuông cửa nhà hắn đã kêu lên vài tiếng. Bá Thiên đoán chắc họ đã đến vậy nên chậm rãi đứng dậy đi mở cửa. Cánh cửa mở ra, xuất hiện trước mắt hắn không phải là hội bạn thân thiết mà là một mỹ phụ xinh đẹp, đó là dì Mai. Dì cũng không ngờ người mở cửa lại là Bá Thiên, thấy hắn trong đầu nàng lại không khỏi nhớ về vụ mây mưa đêm qua, mà mỗi lần nhớ lại trong lòng nàng lại rộn ràng không thôi cộng với bên dưới cứ một mực ngứa ngáy khó chịu. Mặc dù có chút bất ngờ nhưng Bá Thiên vẫn cười nhẹ, lễ phép nói:

"Dì về sớm vậy?" Nói rồi hắn nhẹ nhàng nép qua một bên để lộ ra một thông đạo. Dì Mai mặc dù không biết đối diện với hắn thế nào nhưng nghe câu hỏi nàng vẫn nhẹ nhàng nói:

"Dì để quên tài liệu nên quay về lấy." Nói rồi nàng nhẹ nhàng tránh mặt Bá Thiên, có lẽ nàng vẫn cần một chút thời gian để chấp nhận với sự thật rằng mình thực sự là một cô gái dâm dãng. Nàng nhẹ nhàng cởi ra đôi giày cao gót rồi sau đó bước nhanh về phòng mình, cố không để Bá Thiên nhìn thấy khuôn mặt đã sớm đỏ lên của nàng. Nhưng dù cố gắng che giấu thế nào nàng vẫn không thể qua mặt được hắn, Bá Thiên thấy nàng cũng chỉ cười nhẹ cho qua, hắn thực sự vẫn có chút mê mẩn mùi hương đêm qua của nàng vậy nên khi nàng đi ngang qua Bá Thiên không nhịn được mà hít một hơi sâu, đúng là mùi hương quyến rũ này vẫn kích thích hắn hơn.

Nhưng chưa kịp để hắn hưởng thụ bao lâu thì cánh cửa thang máy đã mở ra, một nhóm người chậm rãi đi đến, là nhóm bạn của hắn, người đi đầu chính là Tuấn Minh. Thấy Bá Thiên đang đứng ngay cửa, chưa kịp để hắn nói gì thì Tuấn Minh đã cướp lời:

"Nói đi, sự thật là gì?" Khuôn mặt Bá Thiên vẫn một mực bình tĩnh như vậy, hắn cười nhẹ rồi chỉ vào bên trong, nói:

"Vào đi, rồi từ từ nói." Nói xong, không cần biết người đối diện đã nghe thông hay chưa hắn liền quay đầu đi vào. Tuấn Minh và nhóm bạn thấy vậy cũng không biểu hiện ra cái gì, chỉ làm theo lời hắn nói. Tất cả bước vào trong, vô cùng nhanh chóng cởi giày ra rồi đi vào, ngồi lên cái ghế, ai cũng vô cùng nghiêm túc nhìn vào Bá Thiên. Thấy mọi người nhìn mình như vậy nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, nói với Tuấn Minh:

"Vào lấy dùm tao mấy li nước đi, khách tới mà không mời nước đúng là có chút không phải đạo." Tuấn Minh nhẹ nhàng gật đầu rồi đi vào nhà bếp, bỏ lại Bá Thiên và bảy người bọn họ. Không bao lâu sau Tuấn Minh đã đi ra với một cái dĩa chất hai lốc nước ngọt và mấy cái li, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi sau đó ngồi đối diện với Bá Thiên. Thấy mọi người đã tập trung đông đủ, Bá Thiên nhìn họ một chút rồi sau đó mới chậm rãi nói:

"Được rồi, mọi người muốn biết việc gì cứ tự nhiên mà hỏi..."