Chương 17: Vẽ Phù

Quang nghe vậy liền giật mình, vội vàng lục lọi cái áo vest của mình rồi sau đó xấu hổ nói:

"Thật ngại quá....tôi không đem theo đồ nghề...." Bá Thiên nghe vậy liền không tự chủ được mà liếc tên đó một cái, tên này thật sự là Phù Sư sao? Miễn là người có chút kiến thức đều biết mỗi một Phù Sư đều sẽ xem Phù Bút của mình như mạng sống, thậm chí đôi lúc còn trân quý hơn mạng sống khi nó chính là cần câu cơm của bọn hắn. Nhưng cũng không thiếu người xem việc luyện phù là lẽ sống duy nhất vậy nên khi đó Phù Bút sẽ có giá trị hơn rất nhiều, thậm chí một số kẻ không tiếc phản bội sư môn chỉ để đạt được một cây Phù Bút hay các phương pháp luyện phù mới.

Bị Bá Thiên liếc như vậy, Quang không tự chủ được mà cúi thấp đầu xuống. Cũng không thể trách anh được, bình thường ra ngoài làm việc có khi nào anh cầm theo Phù Bút đâu? Thứ nhất là vì nó lủng củng, thứ hai là nó khiến anh trở nên kì lạ hơn với mọi người xung quanh, từ cái việc kì lạ đó đôi khi sẽ dẫn đến vài thứ phiền phức không cần thiết. Ngoài ra còn một vài lí do khác nhưng hai cái đấy là lí do chính yếu nhất rồi vậy nên mấy cái kia chỉ là lí do phụ, Quang lúng túng nhìn Bá Thiên. Trong lòng anh bây giờ thực sự rất bứt rứt, cơ hội được chiêm ngưỡng một vị đại lão ra tay mà lại vì anh không đem theo bút mà không thể thực hiện được, sớm biết thì dù có bị xem là lập dị anh cũng phải mang cho bằng được.

Một cây Phù Bút thường được chế tạo từ rất nhiều nguyên liệu đắt đỏ, ở trái đất thì có thể chế tạo bằng ngà voi, sừng tê giác, mặc dù không có bao nhiêu công dụng tăng phúc nhưng được cái cầm rất sướng tay và tỉ lệ thất bại cũng cao hơn nữa. Lí do là vì khi bị cưa sừng hay ngà thì nó sẽ vẫn dính một chút oán khí của sinh vật, khi luyện phù hay luyện bất kì thứ gì khác thì kị nhất chính là bị quấy nhiễu, mà mấy cái oán khí này thường sẽ thoát ra quấy nhiễu vào những lúc quan trọng nhất. Quang biết chuyện này nên không dám lấy bộ phận sinh vật sống để làm bút, chỉ dám lấy của vật chết rồi sau đó kết hợp với các loại gỗ khác rồi vài loại thảo mộc và nguyên liệu quý khác mài ra làm vật dẫn, khi ấy mới miễn cưỡng xem như đủ đồ nghề. Thậm chí một số loại đặc biệt cần phải có loại mực đặc biệt, giấy đặc chế và cây bút đặc thù. Bá Thiên sau khi thấy anh ta chỉ biết đưa mắt ra nhìn thì cũng hiểu là người ta cũng không muốn vậy, thở dài một hơi, hắn nói:

"Được rồi, mấy loại phù cấp thấp này không nhất thiết phải có Phù Bút mới vẽ được....Anh có bút bi không? Hay bút chì cũng được?" Quang nghe vậy liền vội vàng móc ra một cây bút bi từ trong túi áo đưa cho Bá Thiên nhưng đến giữa chừng chợt dừng lại, anh không khỏi kinh ngạc hỏi:

"Cậu muốn dùng bút bi để vẽ phù?!" Bá Thiên lại liếc Quang một cái, tai hay não có vấn đề sao? Hắn mới nói chưa tới mười giây trước thôi mà bây giờ đã hỏi lại, thật sự không hiểu anh ta làm sao sống được trong xã hội này.

"Đúng vậy-" Không để Bá Thiên có cơ hội nói anh ta đã nhảy xổ vào mồm hắn, quát:

"Cậu điên rồi! Vẽ phù chỉ có thể sử dụng các loại bút đặc thù cũng như các loại mực đặc biệt!" Bá Thiên nghe vậy không khỏi nở một nụ cười khinh bỉ, không còn vẻ lịch sự như trước mà giật lấy cây bút trong tay anh ta. Đặt ngòi bút lên tấm phù, hắn hỏi:

"Vậy theo anh vì sao phải dùng các loại mực đặc biệt và bút đặc thù?" Quang thấy Bá Thiên đã đặt ngòi bút lên tấm phù, anh nuốt nước miếng một cái rồi sau đó mới chậm rãi nói:

"Là để tăng tỉ lệ thành công..."Bá Thiên như chỉ chờ câu này, ngay lập tức nói:

"Đúng vậy, chỉ là để tăng tỉ lệ mà thôi. Nếu dùng bút mực bình thường mà vẽ phù thì tỉ lệ thành công chỉ có 20%, nhưng khi dùng các loại mực và bút đặc chế thì tỉ lệ sẽ có thể nâng lên tới 80%..." Quang nghe vậy liền vội nói:

"Vậy thì tại sao cậu lại dùng bút bi?! Muốn phá tôi sao?!" Bá Thiên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhẹ một cái, cây bút trong tay hắn liền chậm rãi di chuyển, hắn nói:

"Anh chỉ nói nếu dùng các loại bút và mực đặc thù thì sẽ chỉ tăng tỉ lệ thành công mà thôi. Vậy thì không có lí do gì mà dùng bút mực bình thường không thành công được cả, tùy vào trình độ thì dù có là một que gỗ cũng có thể trở thành cây Phù Bút vẽ Phù Lục tốt nhất." Lời hắn vừa dứt thì nét mực cũng đã dừng lại. Quang bị hắn thu hút vào lời nói liền không chú ý đến ngoại giới, khi anh thấy câu chuyện đã kết thúc thì anh mới chú ý lại tấm phù lúc nãy. Thấy nó đã bị vẽ nghệch ngoạc một đường, anh không khỏi nổi điên lên:

"Mày làm cái chó gì vậy hả!? Biết tao tốn nhiều công sức lắm không?!" Không còn sự lịch sự như lúc trước, Quang không khống chế được bản thân mình mà phi thân tới Bá Thiên muốn sống chết một trận. Nhưng Bá Thiên dù thấy đường tấn công lại không có vẻ gì là muốn né tránh, hắn vẫn ngồi đó, vẫn nở một nụ cười nhẹ như mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Khi anh ta tới gần chỉ thấy hắn khẽ niệm một câu, ngay tức thì tấm phù liền phát ra một loại ánh sáng màu xanh lục rồi bay tới trước mặt Bá Thiên, sau đó lấy nó làm trung tâm, ngay lập tức có một tấm màng chắn màu lục hiện lên chặn lại đòn đánh của Quang.

"Đau..." Quang ngâm khẽ nhưng khi nhìn thấy kì tích trước mắt anh chỉ có thể tạm quên đi nỗi đâu mà ngây dại nhìn nó. Thậm chí dù là hai người không hiểu gì về Phù Lục là Tâm và Ái Tâm cũng không khỏi kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào tấm màng chắn kia. Bá Thiên thấy mọi người đã bị tấm phù thu hút liền cười nhẹ, một tay lại xoa đầu Tâm, hắn niệm khẽ:

"Thu." Tấm phù nhận được mệnh lệnh, tấm màng chắn màu xanh lục kia chậm rãi thu lại vào trong tấm phù rồi sau đó trở lại trong tay Bá Thiên. Quang nhìn thấy kì tích như vậy liền không khỏi lệ nóng doanh tròng, ngay lập tức từ bỏ tôn nghiêm bản thân mà quỳ xuống, đầu dập mạnh, vô cùng thành khẩn nói:

"Đại sư, tiểu bối có mắt như mù, có tròng trắng mà không có tròng đen, không thể nhận ra ngài là đại sư thật sự đáng chết muôn phần...." Vừa nói anh ta vừa dập đầu mà không hề quan tâm tới việc có hai đôi mắt đang dùng ánh mắt quái lạ nhìn mình. Bá Thiên thấy cảnh này thật sự là quen rồi, mọi người thường rất khó vứt bỏ cái tôi, dù là làm sai thì cũng âm thầm mà sửa chứ không bao giờ nhận sai. Quang cũng vậy, anh ta vô cùng tự tin vào tài nghệ của mình vậy nên vô cùng coi thường Bá Thiên, chỉ khi hắn lộ ra chút tài nghệ thì mới dập đầu nhận sai. Cách đơn giản nhất để hủy hoại sự tự tin của một con người chính là phủ nhận mọi thành quả của họ và đánh bại họ trên chính chuyên môn của họ. Ngay khi Bá Thiên tưởng như anh ta sẽ nói thêm một tràng dài để xin tha tội thì anh ta lại nói:

"...xin ngài, xin ngài nhận tôi làm đệ tử....dù có chết tôi cũng nguyện....một đời một kiếp này tôi chỉ muốn nghiên cứu Phù Lục....nay lại có cao nhân như ngài...xin ngài nhận tôi làm đệ tử....dù cái giá có là gì tôi cũng cam...." Thực sự thì đây không phải lần đầu tiên Bá Thiên được người khác xin làm đệ tử nhưng phần lớn đều bị hắn cự tuyệt, số được nhận thì cũng chết vài vạn năm sau đó. Kẻ không đủ thọ nguyên, kẻ bị giết chết, kẻ bị chính lĩnh vực của mình phản sát, nói chung là có rất nhiều lí do, số đệ tử của hắn chỉ có 10 người nhưng chín người chết và một người bị điên, sau đó cũng tự tử để giải thoát. Bá Thiên thật sự không hiểu vì sao hễ mình nhận ai làm đệ tử thì người đó chết, không sớm thì muộn. Nhưng hiện tại ở trái đất hắn cũng cần một thế lực âm thầm ủng hộ từ đằng sau, bằng không với sức mình hiện giờ mà muốn tiếp tục phát triển cũng hơi khó, chưa kể là phải chuẩn bị cho ngày đó.

Nghĩ như vậy, một tên chạy vặt là rất cần thiết, hơn nữa Bá Thiên cảm thấy người này khá là có thiên phú, dù chỉ trấn được Tử Âm Đồng nhưng có không ít kẻ ngay cả con mắt đó cũng trấn không được mà phải tốn ít nhất cả năm mươi năm mới được. Bá Thiên nhìn xuống Quang vẫn đang một mực dập đầu, đến mức trán anh rách ra lúc nào không hay, một số giọt máu đã bắt đầu thuận theo vết thương mà chảy ra ngoài. Ống tay áo của hắn cũng bị cái gì đó giật giật, quay đầu nhìn lại thì thấy Ái Tâm đang dùng cặp mắt đáng thương nhìn mình, khỏi nghĩ cũng biết nàng muốn gì. Thở dài một hơi, Bá Thiên lại thuận tay xoa đầu nàng một cái rồi nói với Quang:

"Ngồi đàng hoàng đi..." Nhưng Bá Thiên vừa dứt câu anh ta vẫn một mực không chịu, anh ta đáp với cái đầu vẫn còn dập trên sàn:

"Không....nếu ngài không nhận tôi làm đệ tử....tôi sẽ dập đầu đến chết để chứng tỏ thành ý của mình...." Quang vô cùng kiên định nói. Bá Thiên thở dài, hắn nói:

"Làm đệ tử của ta thì cũng dễ thôi, nhưng báo trước là ngươi sẽ chết lúc nào không hay đâu." Quang nghe vậy liền hớn hở ngẩng mặt lên, thậm chí quên cả cái trán đang rỉ máu của mình, anh như muốn nói gì đó nhưng Bá Thiên lại cướp trước:

"Nhưng nếu dễ quá thì lại mất thân phận của ta, thế này đi, ta sẽ cho anh vài tấm phù, nhiệm vụ của anh là xác định từng loại có công dụng gì cũng như cấu tạo của nó. Thời gian của anh là một tháng, nếu vượt qua thì sẽ được làm đệ tử kí danh, không vượt qua thì tự hiểu đi." Bá Thiên có chút mệt mỏi nói. Quang nghe vậy liền đại hỉ, vội vàng dập đầu tiếp:

"Vâng, vâng tôi nhất định sẽ tìm ra được...." Bá Thiên nghe vậy cười nhẹ, nói:

"Lau máu đi, tôi đi làm mấy tấm phù." Nói rồi hắn đứng dậy quay lưng bước về phòng mình. Quang nghe Bá Thiên nói ngay lập tức ngồi trên ghế rồi rút ra một tấm khăn sạch lau nhẹ đi vết máu trên trán.

Bá Thiên sau khi vào phòng liền tìm đại mấy tờ giấy rồi sau đó đặt bút lên vẽ. Kì thực vẽ phù không khó, chỉ khó ở việc khống chế nét bút sao cho đừng lệch là được cũng như nhớ rõ vị trí từng nét dù lệch 1 li cũng không được. Sau khi vẽ xong thì phải xem nó có hợp lí hay chưa, liệu có thiếu gì không. Một tấm phù thường phải có đủ ba tiêu chí: Một là có thể hấp thụ được năng lượng để phóng thích năng lực, hai là có thể phóng thích được năng lực khi được cung cấp đủ năng lượng, ba là các đường phù không được xung đột lẫn nhau.

Ngoài mấy cái đó ra thì vẫn cần ba thứ để vẽ một tấm phù là: Bút, giấy và mực. Nhưng hiện tại Bá Thiên khá là túng nên không có dư tiền mua mấy cái đó, chỉ có thể sử dụng giấy A4 cắt nhỏ ra rồi dùng bút bi mà vẽ. Đây cũng chỉ là phù cấp thấp nên cũng không có ảnh hưởng gì lớn chứ nếu là phù cấp cao thì dù có tán gia bại sản hắn cũng nhất định phải mua đủ đồ nghề rồi mới dám làm.

Bá Thiên ngồi hì hục mười phút rốt cuộc ra được năm tấm phù lần lượt là Li Hỏa Phù, Tạc Băng Phù, Tốc Hành Phù, Hộ Giáp Phù, Định Vị Phù. Do là chỉ dùng đồ nghề thô sơ nên chất lượng đầu ra không tốt như hắn tưởng nhưng ít nhất vẫn đủ để xài mà không có vấn đề. Cầm lấy năm tấm phù, hắn bước ra ngoài. Bên ngoài mọi người vẫn ngồi tư thế như cũ, thậm chí một chút nhúc nhích cũng không có, Bá Thiên dù thấy vậy nhưng cũng không để tâm. Đứng trước mặt Quang, hắn nói:

"Đây là năm tấm phù, đều là loại cấp thấp thôi, anh có một tháng để giám định." Quang run rẩy hai tay cầm lấy năm tấm phù kia, đôi mắt lại nhìn như muốn khóc, anh nói:

"Vâng, nhất định, nhất định.." Đây đúng là một kẻ phù si. Nhưng như nhớ ra gì đó, Bá Thiên lại nói:

"Phải rồi, mỗi tờ là năm mươi triệu, nhớ trả đủ." Quang nghe vậy liền mở to mắt kinh ngạc. Bá Thiên thấy vậy tưởng mình ra giá có hơi cao, khi hắn định giảm giá thì Quang liền cười nói:

"Vâng, vâng, nhất định trả đủ, trả tiền mặt." Bá Thiên có chút nghệch ra. Lúc nãy Quang mở to mắt kinh ngạc không phải là vì giá tiền quá cao, mà ngược lại nó quá thấp, đến mức gần như tặng không nên anh mới kích động như vậy.

Tiễn hai người Ái Tâm và Quang ra khỏi cửa, Bá Thiên lại thở dài, xem ra vấn đề tiền bạc có thể tạm giải quyết rồi. Vừa quay mặt lại liền thấy Tâm đang phồng má, hỏi:

"Anh rốt cuộc đang giấu em cái gì!"