Bá Thiên nghe vậy có chút kinh ngạc, hắn hỏi:
"Anh em đến đây làm gì?" Ái Tâm đáp lại:
"Chuyện là lúc nãy trên đường đi về nhà thì anh em có gọi bảo là sẽ không về ăn trưa, nhân tiện lúc ấy thì em kể chuyện của anh cho anh ấy nghe, thế là ảnh bảo em đến đây. Em xin lỗi vì đến mà không báo trước." Bá Thiên gật gật đầu, không xem chuyện nàng đến không báo trước là chuyện to tát, dù sao thì hắn cũng rất hứng thú với cô nhóc này. Nhưng hắn không để ý thì không có nghĩa Tâm cũng sẽ không để ý, nàng hơi ngẩng đầu, quay mặt về phía Ái Tâm, nói:
"Vậy thì tôi có quyền đuổi khách đúng không, vì dù sao thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay tôi mà?" Ái Tâm nghe vậy có chút xấu hổ, lúc nãy nàng đến cũng chỉ chào hỏi một câu mà thôi, hai người lúc đó nói chuyện cũng khá hợp nhưng không biết vì sao khi nhắc đến chuyện mình trong nhóm của Bá Thiên thì thái độ của Tâm lại thay đổi như vậy. Bá Thiên nghe Tâm nói cũng chỉ mỉm cười, cong ngón tay búng vào trán nàng một cái rồi giả vờ nghiêm khắc nói:
"Không được vô lễ, nhóc ấy là bạn anh." Tâm phùng má rời khỏi ngực Bá Thiên, nói thầm:
"Nhưng em và cô ta bằng tuổi mà...." Bá Thiên hiển như nghe rõ câu nói của nàng nhưng lại làm như không nghe thấy, hắn lại tiếp tục nhìn về phía Ái Tâm, hỏi:
"Vậy khi nào anh của em đến?" Ái Tâm vốn đang đỏ mặt mà nghe Bá Thiên nói cũng vội ngẩng đầu lên, nàng đáp:
"Dạ ảnh nói khoảng năm mười phút nữa sẽ đến." Chưa kịp để Bá Thiên nói gì Tâm đã nói thầm:
"Khách mà để gia chủ phải đợi, làm như mình là khách quý không bằng..." Bá Thiên nghe vậy đáp:
"Nhưng họ vẫn là khách, phải không?" Tâm bị Bá Thiên đáp lại một câu như vậy liền không dám nói gì nữa, nàng chỉ nhích lại gần Bá Thiên rồi ôm tay hắn. Thật đúng là hết cách với cô nhóc này, Bá Thiên xoa đầu Tâm mấy cái rồi nói:
"Hai đứa ăn trái cây không?" Hai đứa tuy nhìn có vẻ không hợp nhưng nghe câu này ai cũng ngẩng đầu lên đáp:
"Dạ ăn..." Bá Thiên cười, nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Tâm rồi sau đi về phía cái tủ lạnh, lúc sáng hắn cũng đã nhìn thấy mấy hành động của Tuấn Minh nên cũng hiểu rõ chút chút. Kéo ngăn kéo lấy ra mấy cái dĩa rồi sau đó lại mở cửa tủ lạnh lấy ra mấy trái táo, mấy trái xoài rồi đặt lên dĩa, lại lấy thêm một chén muối ớt, hắn bưng tất cả về phía hai cô nhóc kia.
Ngồi lên ghế, còn chưa kịp ấm mông thì cả hai đã thúc giục:
"Anh gọt cho tụi em đi." Hết cách, Bá Thiên chỉ có thể thở dài rồi sau làm như hai người nói. Cầm trên tay con dao thái, Bá Thiên nhắm mắt lại một giây rồi sau đó mở ra, toàn bộ tinh thần đều tập trung.
Con dao trên tay hắn như có sinh mệnh của riêng mình, nó chậm rãi đi từng đường cơ bản nhưng vô cùng nhanh chóng. Không mất bao lâu, sau khi múa một vòng thì rốt cuộc toàn bộ táo, xoài đã được gọt vỏ rồi sau đó được bày biện vô cùng đẹp mắt trên dĩa trái cây. Vết cắt đẹp đến mức gần như không có một chút bỏ sót thịt quả nào hay thậm chí là thể tích của nó cũng không quá khác biệt so với lúc đầu. Sau khi làm xong, hắn nói:
"Hai đứa ăn đi." Xong xuôi mọi thứ, Bá Thiên nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế sô pha, thuận tay với lấy cái đồ bấm ti vi, hắn lại mở lên xem mấy bản tin nhàm chán kia. Ái Tâm và Tâm sau khi được Bá Thiên gọt vỏ trái cây liền lấy cái nĩa nhỏ xiên từng miếng rồi đưa vào miệng ăn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Bá Thiên nhìn hai cô nhóc chỉ cười khẽ, kiếp trước tu luyện chính là lẽ sống duy nhất của hắn vậy nên không bao giờ hắn có thể có vẻ mặt hưởng thụ, hạnh phúc ấy được, một kiếp tu luyện nhàm chán, rập khuôn và khô khan. Lúc ấy hắn quan niệm rằng chỉ có vô tình đạo mới có thể giúp mình đi đến đỉnh cao nhanh nhất và xa nhất, kết quả đúng là vậy thật, tu vi thời đỉnh phong của hắn đã là Thần Tôn, tiếp cận rất gần với Bản Nguyên của mình, nhưng càng lên cao hắn càng tự hỏi mình một câu: Đỉnh phong để làm gì? Tạo bố cục cho tài kiệt thiên hạ phá sao? Hay ngắm nhìn thế gian vạn vật thay đổi? Hay tiếp tục tìm kiếm con đường của mình? Hoặc là sáng tạo ra những sinh mệnh mới? Một vũ trụ mới?...
Những câu hỏi ấy cứ liên tục chạy vụt qua đầu hắn mỗi khi hắn nhìn lại con đường mình đã đi qua, đặc biệt là trong mấy vạn năm ở ẩn. Ban đầu hắn chỉ là một tiểu tử không có chút thiên phú nào, thậm chí ngay cả đan điền cũng nhỏ hơn người thường gấp đôi, không những vậy thần trí lại còn nhỏ yếu đến mức chỉ cần hơi động chí là tan nát, khi độ kiếp thì Thiên Kiếp toàn là hàng khủng, cùng cấp thì thường ăn có mười đạo, hắn bị đánh tới bốn chín đạo, thậm chí có hôm còn lãnh tận chín chín đạo, xui thêm nữa là sẽ có ngày bị Thiên Phạt không rõ nguyên do, nghiệp lực và sát lực của hắn khi phạm sẽ phải chịu những sự trừng phạt mạnh mẽ hơn những người khác. Nhưng bằng những nỗ lực điên cuồng đến mức cái chết cũng chỉ là trò cười, hắn rốt cuộc đã vượt qua những nghịch cảnh đó. Mặc dù con đường đi lên có chút huyết tinh cùng không giống ai nhưng ít nhất hắn vẫn đi lên được, giết người, hấp thụ thần hồn, luyện người thành đan, lấy người làm cổ, hiến tế ngời khác để trở thành sức mạnh cho mình, hấp thụ sinh lực kẻ thù,... Tội ác hắn gây ra lớn đến mức dù là Nghịch Sát Thiên khi chứng kiến cũng phải thốt lên: Ngươi không còn xứng đáng để được gọi là con người, ngươi không khác gì súc sinh, ma quỷ...
Bá Thiên khi ấy cũng chỉ bỏ ngoài tai mà thôi, Thiên Đạo muốn diệt hắn, thiên hạ muốn diệt hắn, yêu ma muốn diệt hắn, nhân tộc bỏ rơi hắn, vậy cớ gì hắn không thể giết bọn chúng? Nếu bọn chúng không ép hắn vào đường cùng hắn cũng chả muốn vấy bẩn đôi tay. Sau khi lên tới Thần Vương, hắn rốt cuộc mới nhận ra vì sao bản thân lại gặp phải nhiều trắc trở như vậy, là vì thể chất của hắn: Thiên Hạ Chi Địch. Thể chất này từ khi sinh ra đã phải trở thành địch nhân của cả thiên hạ, dù là côn trùng dế kiến cũng sẽ xem hắn là địch, Thiên Đạo vốn vô tình nhưng cũng sẽ sợ hãi mà muốn diệt hắn, vì vậy hắn mới gặp phải nhiều trắc trở như vậy. Thể chất này vô cùng hiếm gặp, dù là Thượng, Trung, Hạ Cấp Vị Diện số người sở hữu thể chất này tuyệt đối không bao giờ vượt qua con số 5, mà Bá Thiên lại vô cùng xui xẻo gặp phải loại này. Sở dĩ nó không vượt qua con số 5 là vì thường người sở hữu thể chất khi sinh ra đã gặp phải Thiên Phạt, với một đứa trẻ con nào có sức mạnh chống lại Thiên Đạo? Vậy nên phần lớn đều sẽ chết, mà số còn lại nếu sống thì cũng bị hắt hủi như chó ghẻ. Bá Thiên nhớ tới đây chợt sững người, vậy tại sao hắn vẫn còn sống? Nếu mới sinh ra đã gặp Thiên Phạt thì với trình độ của người Trái Đất tuyệt đối khó mà tránh được, vậy tại sao hắn vẫn còn tồn tại? Trong đầu hắn lúc này nhớ lại vị tiền bối ở Thời Không Trường Hà, người đó từng nói vẫn luôn ở cùng bọn hắn, mà người đó còn đặt Bá Thiên vào bàn cờ của mình, không lẽ người ấy đã cứu hắn?
Bá Thiên chợt dựng hết tóc gáy, mảnh không gian đó hắn không biết thuộc vị diện nào, nhưng có thể dò xét tới đây để cứu hắn thì người đó tuyệt đối phải mạnh, rất mạnh, mạnh hơn tất cả các loại Bản Nguyên cộng lại. Tuy biết được sự thật có lẽ mình chỉ là một quân cờ nhưng Bá Thiên lại không chút nào sợ hãi mà lại hừng hực chiến ý, đối với hắn nếu sống mà không biết dám đầu với thực tại thì nên chết đi cho xong. Nhưng Bá Thiên lại nhận ra một việc, mình đã trở về thời niên thiếu, tức là mình hiện tại đối mặt chính là vị cường giả ở mốc thời gian này, nó cũng có nghĩa mình sẽ có cơ hội nhảy ra khỏi bàn cờ! Nghĩ đến đây hắn chợt có chút hưng phấn, mặc dù phương pháp tu luyện của hắn rất ác độc nhưng phần lớn tu vi vẫn đến từ chiến đấu vậy nên hắn rất có hứng thú với chuyện đập lộn hay đàm đạo nhân sinh bằng nắm đấm.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên, kéo hắn về thực tại, nhìn về phía dĩa trái cây đã bị ăn hết và chén muối ớt đã vơi đi một phần ba, Bá Thiên khóe mắt hơi giật, hắn hỏi:
"Hai đứa không chừa cho anh miếng nào à?" Ái Tâm nghe vậy có chút xấu hổ, ai đời đến nhà khách mà lại ăn hết đồ ăn trước khi gia chủ ăn vậy? Nhưng trái ngược với vẻ xấu hổ của Ái Tâm, Tâm lộ ra vẻ mặt vẫn còn thèm, nói:
"Anh tự làm đi, em ăn nữa..." Hết cách với cô em gái này, Bá Thiên chỉ cười nhẹ rồi thôi. Hắn lúc này đi ra cửa, chậm rãi mở cánh cửa ra.
Ở bên ngoài là một cậu thanh niên tầm hai lăm hai sáu trên người mặc một cái áo sơ mi và một cái quần tây, trên tay vẫn còn mang một cái vest. Anh chàng này trông khá điển trai với một nụ cười rạng rỡ luôn treo trên mặt và một mùi hương khá dễ chịu tỏa ra từ người anh ta. Anh ta có vẻ rất cầu kì với cách ăn mặc, vì vậy đầu tóc được trải rất gọn gàng, quần áo cũng được ủi thẳng tắp nên không nhìn thấy bất kì vết nhăn nào. Nhưng thứ khiến Bá Thiên chú ý nhất vẫn là đôi mắt của anh ta, nếu hắn đoán không nhầm nó đã tiến hóa lên Song Tử Đồng. Thấy có người mở cửa mà lại là một người con trai, anh ta liền nở nụ cười nói:
"Cậu hẳn là Bá Thiên?" Bá Thiên nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, nở một nụ cười đáp lại:
"Đúng vậy, anh có lẽ anh trai của Ái Tâm?" Cậu thanh niên đó nhẹ nhàng gật đầu. Nhận được sự khẳng định Bá Thiên liền né mở cửa rồi đi về phía ghế sô pha ngồi xuống. Cậu thanh niên có chút kinh ngạc với cách đãi khách của Bá Thiên nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài cái gì, chỉ là thuận theo ý hắn cởi bỏ đôi giày da rồi đặt trên kệ để giày, lại chỉnh lí trang phục một chút, anh ta mới đi vào. Ái Tâm thấy anh mình đã tới liền vọt tới kêu:
"Anh!" Anh thanh niên khẽ gật đầu cười mỉm đáp lại rồi đi đến trước mặt Bá Thiên, chào một tiếng:
"Chào cậu một lần nữa, tôi gọi là Quang, Trần Minh Quang, là anh trai của Ái Tâm, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho em gái tôi, chúng ta nói chuyện được chứ?" Bá Thiên cười nhẹ, tắt ti vi, chìa tay chỉ về một góc của ghế sô pha, nói:
"Anh ngồi đi, nếu chuyện đời sống thì không có gì để nói, nhưng chuyện đó thì có rất nhiều đấy." Được Bá Thiên cho phép anh ta liền ngồi ở hướng Bá Thiên chỉ rồi đặt cái áo vest sang một bên, rồi kêu Ái Tâm ngồi gần mình, anh muốn nó biết được sự thật. Trái với vẻ hiếu khách của Bá Thiên thì Tâm lại tỏ ra rất khó chịu, nàng ngay lập tức rúc vào người Bá Thiên muốn kiếm tìm một chút hơi ấm. Bá Thiên biết nàng không thích, nhẹ nhàng ôm nàng, một tay khẽ xoa lưng nàng. Sau khi tất cả đã ổn định, Quang lên tiếng mở đầu:
"Đó là em của cậu sao?" Một câu hỏi không hề liên quan nhưng Bá Thiên vẫn hiểu hàm ý của câu nói đó, chỉ nói:
"Đều là người một nhà cả." Quang nghe vậy khẽ gật đầu. Kì thực hàm ý của anh là muốn hỏi liệu cô nàng đó có phải người ngoài hay không vì chuyện này mà lộ ra sẽ không hay chút nào, nhưng được Bá Thiên xác nhận thì anh cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Sau khi im lặng một lúc, Quang lại lên tiếng:
"Làm sao cậu nhìn thấy được chúng?" Bá Thiên nghe câu này không chút nào bất ngờ, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa lưng Tâm rồi đáp:
"Các anh thấy được, vậy tại sao tôi không thể thấy?" Bá Thiên không vội vàng trả lời mà hỏi ngược lại. Quang không nhận được đáp án cũng không tức giận mà tiếp tục hỏi:
"Lúc này em tôi có nói cậu mượn kính của nó ngắm nghía một lúc, vậy mục đích là gì?" Lần này Bá Thiên nghe ra cậu thanh niên này đang vô cùng nghiêm túc, hắn liền nhẹ nhàng đáp:
"Chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi. Nhưng nhờ vậy tôi mới biết ở đây cũng có người có trình độ Phù Lục không tệ, tạm thời trấn được cả Tử Âm Đồng...." Bá Thiên cười nhẹ. Quang nghe vậy liền kinh ngạc nhưng rồi sau đó lại nghi hoặc:
"Tử Âm Đồng? Là thứ gì?" Bá Thiên lúc này chợt nhớ ra, kể cả tu luyện thì dù cùng một cảnh giới nhưng vẫn có nơi sử dụng thước đo khác vậy nên ở đây có người không biết Tử Âm Đồng là gì cũng khá bình thường. Nghĩ vậy nét mặt của Bá Thiên hơi hòa hoãn lại, hắn đáp:
"Là con mắt Ái Tâm đang sở hữu, không biết các anh gọi nó thế nào nhưng với ta thì nó chính là Tử Âm Đồng." Quang nghe vậy có chút kinh ngạc, anh đáp:
"Chúng tôi gọi nó là Nhập Môn." Bá Thiên nghe vậy cũng chỉ không đáp cái gì. Quang sau khi được giải đáp một nghi hoặc, anh lúc này vẫn tiếp tục hỏi:
"Làm sao cậu biết tôi luyện Phù Lục mà không phải thứ khác?" Bá Thiên nhẹ nhàng đáp:
"Phù Lục thì có nhiều cách luyện, tỉ như anh luyện bằng chữ Nôm, người khác thì luyện bằng chữ khác. Riêng tôi luyện bằng cổ tự, và Văn. Trình độ Phù Lục của anh nếu đặt ở thời đại này thì đúng là rất cao minh, nhưng đối với tôi vẫn chỉ là trò trẻ con." Bá Thiên không chút ngần ngại nói ra dù biết rằng nó sẽ mất lòng. Quang nghe Bá Thiên đánh giá mình thấp như vậy trong lòng mặc dù có chút giận nhưng vẫn nói:
"Vậy không biết trình độ của cậu cao đến mức nào?" Bá Thiên nghe tới đây vẫn là nụ cười ấy, hắn đáp:
"Không cao lắm, nhưng vẫn đủ để khè người." Cái mức không cao lắm ấy chính là dưới ánh mắt của các đại thần trong ngành chế luyện Phù Lục, còn dưới ánh mắt của đám tiểu bối thì thật sự quá mức kinh dị. Sở trường của Bá Thiên chính là có thể tạo ra rất nhiều loại phù cũng như ghi nhớ công dụng rõ ràng của từng cái, nhưng sở đoản của hắn lại là chất lượng của từng loại, cùng là một loại phù nhưng các đại thần kia sẽ có uy lực lớn hơn. Nhưng cái chất lượng không cao đó chỉ áp dụng với các loại Phù Lục thần cấp mà thôi, thậm chí là Thiên Dị Cấp, còn mấy loại phù trẻ con thì cứ vô tư mà chơi thôi. Quang nghe Bá Thiên nói vậy khẽ kinh ngạc, hiển nhiên là anh hiểu lầm cái mức độ không cao kia, anh tưởng đó là đối với người trong ngành vậy nên nói:
"Vậy sao? Vậy thì cậu lấy tư cách gì nói trình độ tôi không cao?" Hiển nhiên anh có chút giận, tuy có thể lời nói lúc nãy của Bá Thiên chỉ là vô tình nhưng nó vẫn động chạm đến lòng tự ái của anh. Bá Thiên hiển nhiên cũng biết Quang đã hiểu nhầm vậy nên thái độ mới chuyển biến như vậy. Ái Tâm thấy không khí có chút ngột ngạt liền nhẹ nhàng giật áo của Quang ra hiệu cho anh đừng làm khó Bá Thiên, còn Tâm thì lại dùng ánh mắt vô cùng thù địch nhìn anh, hai người ở đây không ai bảo ai đều biết phải bảo vệ Bá Thiên. Bá Thiên thấy hai cô gái làm trò như vậy lại cười nhẹ, hắn nói:
"Anh muốn tôi trả lời thế nào?" Bá Thiên hiển nhiên không quan tâm lắm Quang sẽ nghĩ về mình thế nào vậy nên mới đưa quyền quyết định cho anh. Minh Quang tất nhiên không hài lòng với câu nói đó, liền lấy từ trong túi áo ra một loại phù, anh nói:
"Cậu có thể nói cho tôi biết đây là loại phù nào được chứ?" Bá Thiên nhìn tấm phù, khuôn mặt liền hiện lên vẻ vô cùng khinh bỉ, hắn nói:
"Chỉ là một tấm Hộ Thân Phù mà thôi, mặc dù được làm bằng chữ Nôm nhưng trình độ người làm không cao, với uy lực này cùng lắm chỉ có thể chịu từ hai đến ba cú tông xe trực diện mà không chết. Tôi nói thật, tôi mà biết ai làm ra cái này chắc chắn tôi sẽ lột da tên đó, làm có tấm phù làm cũng không xong." Bá Thiên có chút khó chịu nói. Chữ Nôm vốn là một loại chữ rất phù hợp để luyện phù, thậm chí đến Trung Thượng Vị Diện vẫn có người dùng vì đặc tính dễ luyện dễ ăn của nó, mức độ phổ biến còn đứng trên chữ Hán dù cho chữ Nôm có nguồn gốc từ chữ Hán nhưng chữ Hán lại không có được các loại đặc tính dễ luyện, dễ hấp thụ linh khí và tốn hao ít tài nguyên của chữ Nôm, nhưng dù vậy nó vẫn đứng sau Cổ Tự và Văn, hai thứ này mới là thứ thích hợp nhất để luyện phù.
Quang nghe Bá Thiên trả lời vanh vách như vậy liền vô cùng kinh ngạc, thậm chí đến chịu được mấy đòn hắn cũng nói được mà anh thì không. Nhưng nghe câu cuối của hắn khiến anh cảm thấy có chút xấu hổ vì tấm phù lục này cho chính tay anh vẽ. Bá Thiên càng nhìn càng khó chịu, nói với Quang:
"Anh có mang theo đồ nghề không? Tôi phải chỉnh lại thứ này, bằng không thứ này nếu mà dùng thì chỉ có chết mà thôi." Bá Thiên khó chịu nói.