Bá Thiên nhìn đồng bạn, cảnh tượng này khiến hắn vô cùng khó chịu, khuôn mặt cũng rất khó xem. Bên trong căn phòng có những Âm đã biến chất, chúng không còn giữ được hình dạng ban đầu mà đã trở thành những thứ vô cùng quái dị.
Một vài Âm có hình dạng giống với một con rắn với một cái đầu người đang nở một nụ cười kinh tởm; một con khác thì lại giống như một con nhện nhưng lại có tám cái chân người run rẩy liên tục; ở góc phòng nếu nhìn kĩ thì có một con Âm khác bộ dạng giống con người nhưng cái đầu đã bị biến đổi dữ dội đến mức không biến nó còn có thể gọi là cái đầu hay không;…
Khung cảnh bên trong kinh khủng đến mức Bá Thiên không khỏi nhắc nhở Ái Tâm để nàng đừng có mà tự tiện sử dụng Âm Đồng:
“Tâm, đừng tháo kính ra.”
Ái Tâm vốn đang muốn tháo kính nhưng nghe Bá Thiên nói vậy nàng liền dừng lại. Quả thật nàng đã cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng cái lạnh này không phải là do ngoại giới, mà là do tự thẳm sâu trong linh hồn cảm thấy lạnh lẽo.
Bá Thiên nhìn xung quanh căn phòng, sau khi chắc chắn chúng sẽ không tấn công hắn liền không ngần ngại bước vào, với tư cách là một thủ lĩnh thì chính hắn sẽ là kẻ đầu tiên đương đầu với những khó khăn thay cho mọi người.
“Em đúng là rất dũng cảm đó nha, biết là bên trong có những thứ không sạch sẽ cũng dám bước vào.”
Sau khi mọi người bước vào, cánh cửa chợt đóng sầm lại, tiếng nói kia vang vọng từ trong những bức tường. Mọi người nghe vậy liền co cụm lại, rét run nhìn ngó khắp nơi. Bá Thiên thấy vậy liền nghiêm mặt, căng thẳng nói với mọi người:
“Tất cả đứng chụm lại cho ta, không có lệnh tuyệt đối đừng tách ra. Thứ này ngay cả ta đối phó cũng có chút khó nuốt.”
Tám người kia nghe vậy không chút nghi ngờ liền làm theo, co cụm một chỗ. Bá Thiên tách đoàn người, bước lên một bước, quát lạnh:
“Chỉ là một Âm Tướng mà thôi, dù ta không đánh thắng được ngươi nhưng trấn áp ngươi còn không dễ dàng sao?”
Bá Thiên đúng là có rất nhiều cách để trấn áp một Âm Tướng, dù cho sức mạnh hai bên có chút chênh lệch nhưng nếu hắn đánh tất tay có gì chơi đó thì kết quả ai thắng cũng khó mà nói. Âm Tướng kia nghe vậy dĩ nhiên là khinh thường, mặc dù nó đúng là cảm thấy có chút áp bách khi đối đầu với Bá Thiên nhưng muốn trấn áp nó thì đúng là si tâm vọng tưởng. Nó hừ lạnh:
“Trấn áp ta? Chỉ là một thằng nhóc mà cũng lớn lối đấy.”
Mặc dù nó không biết cấp bậc Âm Tướng kia lợi hại thế nào, nhưng nó biết chắc chắn là đã rất bá đạo rồi, bằng không tên nhóc kia sẽ không bày ra vẻ mặt ngưng trọng như vậy.
Bá Thiên thấy mình bị khinh thường chỉ khịt mũi một cái, trong tay liền xuất hiện một tấm Phù màu vàng, đó là Bạo Dương Phù. Loại phù này đối với người sống không có lực công kích, chỉ có tác dụng làm choáng một thời gian, nhưng nếu là Âm thì lại có sức sát thương rất lớn.
Âm Dương đúng là hòa hợp, nhưng đó chỉ là khi cả hai cùng bên trong một thể, còn khi bị bên ngoài tác động vào thì sẽ gây ra những thiệt hại rất lớn. Bạo Dương Phù tạo ra bằng cách tiêu tốn Dương Khí của bản thân hoặc thậm chí là Dương Thọ, tùy vào số lượng bao nhiêu mà sức công phá sẽ thay đổi bấy nhiêu. Bá Thiên đã đốt vào đó chín phần mười số Dương Khí của mình, tuổi thọ của hắn từ một trăm năm đã giảm mạnh xuống chỉ còn lẹt đẹt mười năm mà thôi. Nhưng đổi lại sức công kích lại mạnh hơn rất nhiều. Âm Tướng ăn phải một phát dù không chết cũng lãnh trọng thương.
Loại Phù này yêu cầu không nhiều, chỉ cần có Dương Khí là có thể tạo được, vậy nên Bá Thiên không cần giấy, bút và mực mà vẫn có thể tạo ra được. Tuy nhiên nếu có thể dùng những thứ đó để tạo phù thì sẽ làm giảm mức độ thất thoát xuống nhưng hiện tại không có đồ nghề nên chỉ đành chơi chay vậy. Nếu sớm biết có chuyện này thì Bá Thiên đã chuẩn bị vài cái Hộ Thân Phù rồi, ai mà biết được chỉ đi ăn thôi mà cũng gặp chuyện, đúng là Thiên Hạ Chi Địch thể có khác, gợi đòn khắp mọi nơi.
Âm Tướng thấy thứ màu vàng vàng kia vừa xuất hiện, nó chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như thứ đó là khắc chế cứng của nó vậy. Không để nó lên tiếng hỏi rõ, Bá Thiên đã cướp lời:
“Nghe này, ta không có ý định đánh sống đánh chết ở đây, đối với ta không có lợi, với ngươi cũng vậy. Chi bằng ngươi hiện thân, chúng ta nói chuyện rõ ràng thì sao? Ngươi biết ta nhìn thấy ngươi mà, ẩn thân cũng không có bao nhiêu tác dụng.”
Âm Tướng dĩ nhiên biết được sự tự tin của Bá Thiên tới từ tấm bùa màu vàng đó, chỉ cần nó cướp được nó thì đám nhóc này sẽ chỉ là cá trong rọ, hoàn toàn không đọ được với nó. Nghĩ thế, nó nói:
“Trông ngươi có vẻ rất tự tin nhỉ? Nhưng chỉ là một tấm bùa thì có thể làm gì được ta? Đừng quên ở đây còn có rất nhiều vong linh tùy ý ta điều khiển.” Nó vừa dứt lời, đám Âm kia hiện hình.
Ngay cái giây phút đó Bá Thiên nghe rõ rất nhiều tiếng nuốt nước bọt, và cả tiếng rên rỉ sợ hãi nữa. Đối với họ, đây vẫn còn quá sớm để chứng kiến những thứ kinh tởm này. Bá Thiên thấy đồng bạn bị dọa sợ cũng chỉ đành mặc kệ, hữu tâm vô lực thôi. Mục tiêu của hắn là con Âm Tướng kia vậy nên không thể phân thần đối phó với đám tạp binh kia được. Nghĩ vậy, hắn cắn răng nói:
“Tất cả lấy tờ giấy tao đã đưa ra. Làm theo những gì tờ giấy chỉ thì tụi mày sẽ đối phó được với đám tạp binh này. Còn tao bận phải đối phó với con Âm Tướng kia rồi, xin lỗi nhé.”
Lời Bá Thiên vừa dứt, hắn ngay lập tức phóng đi, ngay vị trí hắn đứng vừa nãy chợt dâng lên một cái kết giới màu vàng kim bao bọc xung quanh mọi người, nhìn từ bên ngoài giống như một cái bát úp ngược. Đó là Dương Khí Thuẫn, Bá Thiên vì sợ mọi người bị tổn thương nên đành phải dùng chín thành Dương Khí còn lại tạo nên kết giới tranh thủ thời gian cho mọi người. Thời gian sống của hắn cũng từ đó giảm xuống chỉ còn đâu đó một năm mà thôi. Bao nhiêu công sức tích cóp vì một lần đối phó với con Âm Tướng này mà đổ sông đổ bể hết.
Bá Thiên cực kì không cam lòng. Không phải hắn tiếc rẻ gì tu vi của mình, thứ đó đối với hắn hiện tại cũng không có gì quá lớn lao, tu lại thêm lần nữa cũng không sao. Thứ hắn không cam lòng chính là hắn chỉ mới vừa hồi sinh, không thể nào lại chết tiếp được, hắn còn chưa kịp hưởng thế gian ngũ vị tạp trần, chưa kịp hưởng hết thế gian mỹ nhân, tận hưởng thế gian mỹ tửu, huynh đệ hắn vẫn chưa báo đáp. Và hơn hết, hắn còn một lời hứa vẫn chưa hoàn thành.
Bá Thiên cắm đầu mà phóng, vị trí hắn phóng tới chính là nơi con Âm Tướng kia đang ẩn thân. Một quyền vung ra, trực tiếp đem căn phòng này đấm cho rung chuyển. Trên cánh tay hắn có Dương Khí liên tục lưu chuyển nên con Âm Tướng cũng không dám ngạnh kháng mà ngay lập tức né ra.
Bá Thiên có được đà, không chần chờ chút nào liền đuổi theo không tha, quyền pháp tung ra liên tục. Âm Tướng khẽ nhíu mày, nó không muốn vào thế bị động, vậy là đành phải hiện thân. Một chưởng vung ra hóa giải hầu hết quyền của Bá Thiên, ngọc thủ vì trực tiếp va chạm với Dương Khí mà bốc lên tiếng xèo xèo vô cùng khó nghe. Ngay lúc đó Bá Thiên nhảy lùi lại, nhìn rõ đối thủ trước mắt.
Đó là một cô gái độ tuổi khoảng tầm từ mười tám đến hai mươi, bộ dạng trông vô cùng tức giận. Cơ thể nàng vô cùng mỹ miều, đôi gò bồng ngạo nghễ dâng lên hạ xuống theo từng bước di chuyển, cặp kiều đồn săn chắc tạo nên một đường cong hoàn mĩ vô cùng. Mái tóc dài óng ả của nàng bay lên tạo ra một hình ảnh vừa xinh đẹp nhưng lại vừa rợn gáy.
Nàng mặc một bộ quần áo khá rách rưới với những chỗ bị xé nát một cách thô bạo. Đối với một Âm Tướng như nàng thì chuyện phục hồi quần áo là đơn giản, nhưng nàng lại không làm vậy, có thể là để ghi nhớ điều gì đó chăng? Dựa theo những gì Bá Thiên quan sát được thì hắn dám chắc chín phần mười là cô gái này bị hiếp rồi bị giết, sau đó quăng xác vào đây, bởi vậy nên cô ta mới có oán khí nặng nề như vậy. Nghĩ đến lí do khiến cô ta có nhiều oán khí, Bá Thiên tỏ ra có chút đồng cảm nhưng không đồng nghĩa hắn sẽ tha cho nàng, hắn đã đốt chín mươi chín năm Dương Khí để đối phó với nàng, cái giá này hắn thật sự nuốt không trôi.
“Ai… Nghe này, ta không có ý định đánh tới chết với cô, chúng ta mỗi người nhướng một bước, cô giả vờ chưa bao giờ nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi vờ như ở đây không có gì. Thế nào?”
Âm Tướng thu lại thế thủ, đứng trước mặt Bá Thiên, cười gằn:
“Dựa vào cái gì? Các ngươi chỉ là đám nhóc miệng còn hôi sữa, lấy gì đối chọi với ta?”
Bá Thiên mệt mỏi thở dài một hơi. Đây là một trong những hậu quả khi rút quá nhiều Dương Khí trong một lần, nó sẽ gây ra áp lực rất lớn với cơ thể. Cố gắng giương đôi mắt đã mờ của mình lên, Bá Thiên đưa tấm Phù ra trước mắt, nói:
“Dựa vào thứ này. Nếu như đánh sống đánh chết thì cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, ngươi không giết được ta, trái lại còn bị thương nặng. Nhưng ta cũng không giết được ngươi, trái lại ta cũng sẽ chết sớm.”
Bá Thiên cố gắng nở một nụ cười. Trên phương diện sức mạnh hắn có thể thua, nhưng trên phương diện mặt mũi thì không thể nào. Âm Tướng nghe Bá Thiên nói cũng chỉ khẽ nhoẻn một nụ cười, nàng nói:
“Nhưng nếu ngươi rơi vào trạng thái suy yếu thì chỉ là một con cá nằm trên thớt. Trái lại, ta dù đã suy yếu nhưng vẫn mạnh hơn đám người phàm các ngươi rất nhiều.”
Lời nàng vừa dứt, chợt liên tục có tám tiếng vang ầm ầm vang lên đằng sau Bá Thiên. Hắn cố sức liếc về phía sau, trên cơ thể mỗi người đều đang lưu động những dải sắc màu vô cùng bắt mắt, sức mạnh từ những dải sắc màu đó tỏa ra khiến đám Âm dù đã mất Linh Trí vẫn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Đây là thứ gì?”
“Tao cảm thấy trong người tràn ngập sức mạnh!”
“Những dải màu đang di chuyển kia là gì?”
“....” Những tiếng nói kinh ngạc liên tục vang lên, họ đã có một chút tin tưởng vào Bá Thiên hoàn toàn không muốn hại họ mà chỉ muốn họ trở nên mạnh hơn.
Bá Thiên thấy tất cả đều đã đột phá được Nhất Tinh liền nở một nụ cười thỏa mãn, tuy hiện tại vẫn còn trong nguy hiểm nhưng đối với một Âm Tướng đã suy yếu thì chạy trốn hẳn là không có vấn đề gì. Còn hắn thì khó nói, hắn đã sắp dốc hết vốn liếng rồi, còn chơi nữa thì có khả năng cái mạng nhỏ này cũng bán luôn.
“Hừ, nếu là họ lúc trước thì cô còn có khả năng giết được. Nhưng hiện tại…haha….khi nào bắt được tụi nó rồi nói tiếp.” Bá Thiên nhìn Âm Tướng, nở một nụ cười vô cùng ngạo nghễ.
Âm Tướng tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó cảm thấy rằng mọi chuyện đang đi theo một chiều hướng mà nó không hề mong muốn. Nó muốn tiến lên thăm dò thực hư nhưng song quyền của Bá Thiên vẫn một mực cản đường nó khiến nó muốn đánh cũng không được mà đi cũng không xong. Ai mà biết được một khi nó quay đầu đi thì tên đó có kích nổ tấm bùa kia không?
Ngay khi nó đang bứt rứt tìm đường đột phá thì chuyện tiếp theo liền khiến nó kinh ngạc. Đám nhóc kia sau khi cảm nhận được sức mạnh liền không chút do dự phóng ra khỏi tấm màng chắn màu vàng kim kia rồi sau đó đứng chắn xung quanh Bá Thiên, bảo vệ hắn bên trong.
Tám con người, đôi mắt ai cũng lộ ra vẻ kiên cường, bất khuất, hoàn toàn không sợ chết. Bá Thiên cũng bị hành động của họ làm cho sợ ngây cả người, hắn vội quát:
“Các ngươi mau trở về kết giới!”
Nhưng đáp lại sự lo lắng của hắn chỉ là những đôi mắt kiên định kia. Bọn hắn mỗi người liếc Bá Thiên một cái, sau đó cười nói:
“Yên tâm, yên tâm. Chỉ là vong hồn quỷ quái mà thôi, bọn tao không sợ đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy, mày cứ ngồi yên mà chờ xem!”
“Chỉ là đám chuột nhắt thì có gì đâu mà sợ!”
“....” Lần lượt những tiếng nói lạc quan vang lên chứng tỏ rằng họ không sợ chút nào. Nhưng Bá Thiên có thể nhìn thấy rõ ràng những nắm đấm của họ đang run rẩy theo một biên độ vô cùng nhỏ. Họ cũng sợ, đây là lần đầu tiên họ phải đối mặt với những thứ như thế này. Bình thường bản năng của họ đã vô cùng nhạy bén, nhưng sau khi lên được Nhất Tinh thì thứ bản năng kia cũng được tăng lên gấp đôi, và bây giờ nó đang gào thét tuyệt đối phải tránh xa thứ kia.
Bá Thiên cắn răng. Bọn họ đúng là một lũ ngốc, đây không phải là một cuốn tiểu thuyết, không phải là một thế giới ảo tưởng mà đây là hiện thực! Ở đây không có khái niệm sức mạnh tình bạn, không có khái niệm nhân vật chính, chết một lần đồng nghĩa với chết mãi mãi. Nghĩ như vậy rồi sau đó nghĩ về chuyện bọn họ lại chết trước mắt mình một lần nữa, hắn gầm lên:
“Ta mặc kệ đám ngốc các ngươi hiện tại mạnh bao nhiêu, nhưng trở về kết giới cho ta. Âm Tướng không phải loại dễ đối phó!”
Lời hắn vô cùng nghiệt ngã nhưng lại không thể giấu đi sự lo lắng cho an nguy của mọi người. Hắn đã từng đánh mất họ một lần, chính vì thế lần này dù có phải thí cái mạng ra thì hắn cũng phải bảo vệ họ chu toàn.
Mọi người bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc đến ngây cả người. Bá Thiên bình thường rất cục súc nhưng chưa bao giờ gọi họ là lũ ngốc cả, chính vì cái tiếng đấy mà mọi người mới nhận thức được lần này nguy hiểm thế nào. Họ cũng vì thế mà có cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng sợ hãi quy về sợ hãi, sự kiên định trong đôi mắt của họ vẫn không giảm mà ngược lại còn tăng cao. Đối với họ Bá Thiên là một vị thủ lĩnh tốt, mà đã là thủ lĩnh thì nên chết sau cùng, còn chuyện thí quân thì cứ để họ làm cho.
Bá Thiên thấy đám này vậy mà coi lời nói của mình không ra gì, vốn muốn chửi thêm mấy tiếng, nhưng lời vừa ra đến miệng thì một ngụm máu liền phun ra. Áp lực cơ thể quá lớn rồi, Dương Khí của hắn đang giảm xuống một cách nhanh chóng, tính đâu vào đấy thì một tuần là quá nhiều.
Âm Tướng nhìn thấy tình trạng của Bá Thiên, nàng vốn muốn tiến lên cho hắn một kích trí mạng nhưng nhìn bộ dạng của mọi người xung quanh hắn thì chuyện này xem như là bất khả thi rồi, lại nói, tấm bùa trong tay hắn mà phát nổ thì khá chắc nàng cũng sẽ đi tong bởi từ nãy đến giờ tên đó luôn giữ khư khư tấm bùa mà không kích hoạt, chứng tỏ đó là vốn liếng cuối cùng để đối chọi với nàng.
Âm Tướng nghĩ nghĩ cái gì, sau đó nàng nở một nụ cười có nét buồn mang mác. Nàng khẽ nhấc tay, đám Âm như nhận được chỉ lệnh liền trở lại đứng xung quanh nàng. Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt chỉ có một nét dịu hiền, trong sáng như một cô gái đôi mươi. Nàng nói:
“Đem hắn đi đi. Khi nào hắn khôi phuc thì có thể bàn chuyện hợp tác sau.”