Bước ra khỏi nhà kho, ánh mặt trời hắt vào mắt khiến Bá Thiên phải đưa tay lên che lại, mặc dù cảnh quan xung quanh vẫn âm u như vậy nhưng ít nhất nó đã bớt đi một phần ma mị và lạnh lẽo. Đám bạn đi đằng sau Bá Thiên, mặc dù tin tưởng vào lời nói của hắn nhưng ai cũng không muốn đến gần mà cách một đoạn khá xa, khoảng một mét. Hắn đã thu phục được Âm Tướng, sau khi hỏi ra thì biết được cô ta bị một lão thầy pháp nào đấy phong ấn vào nhà kho, hay là cái nhà xác thời còn chiến tranh, bởi vậy nên Âm Linh, Âm Khí mới nhiều như vậy, lão ta cũng đã dùng một trận pháp tạm thời làm giảm mức độ thất thoát đi phần Dương của các Âm Linh vậy nên họ mới có thể có được thần trí tới tận bây giờ. Bá Thiên cũng có thể đoán ra được một phần kế hoạch của lão già kia, hẳn là phương pháp nuôi cổ đây mà.
Nuôi cổ thì nhiều cách, nhưng phương pháp người ta vẫn hay dùng nhất đó là nhốt các loài vật mang độc tố chết người vào chung một cái chum nhỏ hay một cái lu, không để bất kì ánh sáng nào lọt vào, bởi ánh sáng cũng sẽ mang Dương Khí, ảnh hưởng rất lớn đến quá trình nuôi cổ. Các loài vật không được tiếp tế lương thực nên chỉ có thể ăn thịt nhau mà sống, con nào sống đến cuối cùng sẽ là loại có độc mạnh nhất, các cổ sư lúc đó sẽ dùng một số bí pháp để tiếp tục nuôi dưỡng nó. Nhưng cách này đôi khi cũng không hiệu nghiệm khi tất cả đều chết do kịch độc của nhau, một số loài sau khi chết thậm chí có thể làm nhiễm độc một vùng không khí. Phương pháp của lão thầy pháp kia có lẽ cũng giống như vậy, lão biết ở đây có rất nhiều Âm Linh nên mới bày trận phong ấn chúng vào đó, sau đó lại dùng một trận pháp khác để làm hạn chế sự thất thoát của phần Dương. Các Âm Linh vài năm đầu thì có lẽ không sao, nhưng dần dà sự cô độc và bóng tối sẽ nuốt chửng họ, khi đấy thì họ sẽ bắt đầu chém giết lẫn nhau, Âm Khí thoát ra sẽ càng khiến họ điên cuồng hơn. Càng giết nhiều thì Âm Linh đó càng phát triển, đến một lúc nào đấy thì sẽ thành Âm Tướng nhưng Linh Trí sẽ bị mai một rất nhiều do bị phần Âm lấn át, khi ấy thì lão thầy pháp sẽ dùng các loại bí pháp để khống chế con Âm Tướng này.
Không thể không nói cách làm của lão ta rất hữu hiệu khi lúc đầu thì tình cảnh chém giết diễn ra rất nhiều, cũng có rất nhiều Âm Linh mất đi cơ hội Luân Hồi, nhưng lão đã tính sai một chuyện. Sau khi giết chết được Mỹ Dung, chính là Âm Tướng ở trong kho, lão đã đưa cô vào đó, nhưng lão có lẽ sẽ không ngờ rằng Mỹ Dung là Phệ Âm Thể, một loại thể chất có khả năng hấp thụ Âm Khí rất mạnh. Sau khi bị nhốt vào đó, nàng đã vô tình nuốt rất nhiều Âm, Âm Khí và một vài Âm Linh đã phát điên sau đó phát triển lên được Âm Tướng, từ đấy cảnh chém giết mới không còn tái diễn. Bá Thiên cũng phát hiện ra dấu vết của trận pháp, nhưng do cái trận pháp đó quá mức yếu đuối cũng như quá dễ phá nên trong lúc đánh nhau với Mỹ Dung hắn đã vô tình phá nát trận pháp. Vốn cú đấm đó chỉ là một cú đấm bình thường, nhưng sau khi được Dương Hỏa bao bọc thì lực phá hoại cũng đã hơn rất nhiều, thế là hắn chỉ đấm có một cái thì trận pháp cũng nát luôn.
Nhưng sau khi nhìn lại, hắn phát hiện nơi mình đấm cũng chính là trận nhãn, mà nơi nàng đứng cũng là nơi đó, từ đây có thể suy ra Mỹ Dung vốn đã biết được vị trí trận nhãn nhưng lại không thể tự mình phá trận nên mới nhờ hắn giúp, có lẽ nàng cũng chỉ đánh cược mà thôi. Thở dài một hơi, thật đúng là quá mức mệt mỏi mà, chưa kể đến lúc nãy còn điều động linh khí trong cơ thể, thành ra muốn lên được Ngũ Tinh thì có lẽ tối nay mới lên được. Thấy Bá Thiên thở dài nhưng không ai dám đi lên hỏi han, chỉ riêng Ái Tâm là dám, nàng đi song song với hắn, hỏi:
"Anh cũng thấy những thứ đó hả?" Bá Thiên quay đầu sang nhìn Ái Tâm, nở một nụ cười nhẹ, đáp:
"Dĩ nhiên, nếu anh mà không nhìn được thì mới có chuyện để nói, chứ nhìn được thì quá bình thường rồi." Bá Thiên nhẹ nhàng nói. Mặc dù hiện tại chỉ là người bình thường nhưng công pháp tu luyện, nhãn lực đều đã từng là Thần Tôn, nếu không nhìn được mấy cái Âm Linh nhỏ bé đó thì hắn nên chết đi cho đỡ chật đất.
"Em cũng nhìn thấy chúng nhưng kể ra thì không ai tin cả." Ái Tâm có chút hớn hở nói, có lẽ là vì đây là lần đầu tiên nàng thấy được một người giống mình. Bá Thiên nghe vậy chỉ cười cười không đáp, đùa gì vậy, có Tử Âm Đồng mà không nhìn thấy những thứ ấy thì đúng là hàng rởm rồi. Nghĩ nghĩ cái gì, Bá Thiên bất chợt nói:
"Em thấy nhưng cũng không có nghĩa là người khác cũng thấy, những thứ đó không phải là thứ người bình thường có thể tiếp xúc." Bá Thiên dịu dàng đáp, Ái Tâm nghe vậy liền ra sức gật đầu trông vô cùng đáng yêu. Nàng vốn chỉ mới lớp mười nhưng thể hình cũng chỉ hơn Tâm một đoạn mà thôi, vậy nên nàng trông khá nhỏ nhắn xinh xắn, rất dễ đốn tim bất kì chàng trai nào chỉ với một nụ cười tươi của mình. Bá Thiên lúc này mới nói thứ quan trọng, hắn hỏi:
"Cho anh mượn kính một lát được không?" Ái Tâm tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn tháo kính ra rồi đưa nó cho Bá Thiên. Hăn cầm lấy cặp kính, lật trước lật sau rồi sau đó nhìn vào một góc của cái gọng, có một chữ "Trấn" bằng chữ Nôm vô cùng nhỏ, đến mức nếu không nhìn kĩ thì chỉ xem như đó là một vết xước mà thôi. Sau khi quan sát một lúc, Bá Thiên đưa cái kính lại cho Ái Tâm, hắn lại hỏi:
"Cặp kính này là ai cho em vậy?" Ái Tâm nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
"Là anh của em đưa ạ. Khi em nói chuyện thấy được những thứ kia cho anh ấy nghe thì ảnh chỉ cười xòa cho qua, sau đó biến mất hẳn một ngày rồi sau đó lại tặng cho em cặp kính này." Bá Thiên nghe vậy khẽ cười, xem ra kiếp trước hắn đúng là bỏ lỡ rất nhiều chuyện thú vị, tỉ như có một lão thầy pháp nuôi cổ bằng các Âm Linh hay một thanh niên có trình độ Phù Lục khá tốt, đến mức có thể tạm thời trấn được năng lực của Tử Âm Đồng. Tử Âm Đồng mặc dù không phải loại nhãn thuật cao siêu gì, thậm chí nó còn có chút phổ biến nhưng đây chính là tiền đề rất quan trọng để một người biết mình có thiên phú trong việc tu luyện nhãn thuật hay không, Ái Tâm dù cho chưa tu luyện nhưng lại có thể tự thức tỉnh được Tử Âm Đồng điều này nói rõ nàng rất có thiên phú trong việc luyện nhãn thuật.
Tạm không nghĩ về mấy điều đó nữa, Bá Thiên hơi quay đầu ra đằng sau, nói:
"Tao có ăn thịt tụi mày đâu mà, cách gì xa dữ vậy?" Tuấn Minh nghe vậy liền đáp:
"Ít nhất chừng nào mày vẫn chưa nói rõ mọi chuyện thì chúng ta tạm thời cứ cách xa thế này đi, đâu ai chắc chắn mày có phải là tên biến thái giết người hay không?" Biết nói nữa cũng không có ý nghĩa, Bá Thiên chỉ đành thở dài một chặp rồi sau đó quay đầu không quan tâm họ nữa. Hắn biết sở dĩ họ có đề phòng như vậy một phần là để bảo vệ an toàn cho mình nhưng phần lớn vẫn là họ không tin tưởng hắn chính là Bá Thiên mà họ từng biết, đối với họ chỉ có một Bá Thiên mà thôi và đó sẽ không phải là người này.
Reng Reng Reng
Ba tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã hết, tất cả học sinh đều nhanh chóng trở lại lớp học của mình, nhóm của Bá Thiên cũng vậy. Trước khi về lớp mình, họ vẫn không quên nhìn Bá Thiên với một cặp mắt đề phòng, thậm chí dù là Phong hay Tuấn Minh đều dùng một cặp mắt như vậy. Bá Thiên cũng lười đi giải thích, hắn cũng không rảnh nói đi nói lại một vấn đề. Giáo viên nhanh chóng vào lớp, tiết học cũng đã bắt đầu, Bá Thiên cũng đã bắt đầu đánh thêm một giấc.
Tiết này là tiết Văn, mà Bá Thiên cảm thấy nó khá làm nhàm vậy nên hắn rất nhanh chóng ngủ tiếp. Tiết học chán là một phần mà thôi, phần lớn vẫn là do lúc nãy sử dụng linh khí khi chưa lên đến Ngũ Tinh thành ra linh khí trong cơ thể của hắn bị rút chỉ còn hai phần ba mà thôi, vậy nên cần ngủ một giấc để hồi phục lại lượng linh khí đã mất. Ba tiết học nhàm chán nhanh chóng trôi qua trong sự vô tâm của Bá Thiên, hắn bây giờ đang chìm đắm trong mộng đẹp rồi.
Reng Reng Reng
Ba tiếng chuông nữa vang lên báo hiệu giờ học đã hết, Bá Thiên nghe ba tiếng chuông này đôi mắt liền chậm rãi mở ra. Đúng là thời gian trôi nhanh thật, mới chợp mắt có chút thôi mà đã hết giờ học rồi. Nhìn sang bên cạnh, Tuấn Minh và Phong đã sớm rời khỏi lớp đi về nhà mà không thèm gọi hắn dậy. Bá Thiên thấy tốc độ này liền cảm thấy có chút kinh ngạc, chuông mới reng chưa tới mấy phút mà hai tên kia đã biến khỏi lớp rồi. Không quan tâm đến họ nữa, Bá Thiên dọn dẹp bàn học dù rằng nó không có gì cả, sau đó hắn cầm cặp lên, ngáp một cái rồi chậm rãi đi ra khỏi lớp. Ánh nắng ban trưa khiến Bá Thiên cảm thấy có chút chói mắt liền đưa một tay lên che lại, thời tiết đúng là thất thường thật, khi thì nắng vỡ đầu khi thì lạnh thấu xương, khi thì âm u khi thì nắng gắt đúng là không biết đường nào mà lần.
Đi trên con đường quen thuộc kia, Bá Thiên vừa đi vừa ngáp, hôm nay thực sự dùng có hơi nhiều linh khí rồi. Bất chợt, hắn nhìn sang một góc đường, có một cái hẻm tối ở đó, không biết vì sao nhưng hắn lại cảm thấy có chút hứng thú, ngay lập tức đi đến đó. Một trong số các loại công pháp hắn tu có một loại tên là Cảm Bảo Công, một loại công pháp không thuộc loại chiến đấu hay tu luyện mà chỉ thuần để đi tìm bảo vật. Khi tu công pháp này thì người tu có thể cảm nhận được các loại bảo vật hay các chuyện sắp tới có lợi cho bản thân ở trong một bán kính nhất định, sở dĩ hắn tu loại này bởi hắn cảm thấy mình đã bỏ qua khá nhiều thứ. Mà bây giờ công pháp này lại cảm giác được ở trong cái hẻm tối đó có thứ gì đó không tồi nên mới báo hiệu như vậy.
Bá Thiên đi về phía đó với không chút nghĩ ngợi gì, hắn hoàn toàn tin tưởng vào các loại công pháp mình đang tu luyện, mặc dù đôi khi sẽ có vài pha hơi lỗi nhưng phần lớn chúng vẫn giúp hắn rất nhiều. Đi vào bên trong hẻm, một mùi rác thối nhanh chóng xộc vào mũi hắn, con hẻm này khá nhỏ vậy nên sẽ không có bất cứ ai ở đây, đây chỉ là một con đường nhỏ được tạo ra bởi hai tòa nhà lớn hai bên. Mặc dù mùi hôi này khiến hắn có chút khó chịu nhưng vẫn quyết định tiến vào, chỗ tử hắn còn ra vào thường xuyên như cơm bữa thì mấy thứ này có xá chi? Càng đi sâu vào thì không gian càng tối, Bá Thiên ngẩng đầu lên, ánh mặt trời đã bị hai tòa nhà che khuất mất vậy nên càng đi sâu thì càng tối tăm.
Sau khi đi khoảng một hai phút, rốt cuộc hắn đã nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường, nhưng đồng thời hắn cũng nghe được tiếng nói của một nữ nhân:
"Đây là số tiền các người yêu cầu, giờ thì nói cho ta biết em ấy đang ở đâu?" Hoàn toàn không khó nghe ra đây là giọng của cô Nguyệt, mà nghe giọng điệu này thì có vẻ cô đang rất gấp gáp. Bá Thiên nghe vậy cũng không vội ra mặt mà đứng dựa vào góc tường, chuẩn bị nghe tiếp đoạn đối thoại này.
"Chờ đã cô em, tụi anh chưa kiểm tiền mà đã muốn nói chuyện thông tin rồi?" Giọng một tên choai choai vang lên, Bá Thiên hé đầu ra, đó là một tên thanh niên tuổi chắc cũng hơn hai lăm nhưng trên cơ thể đã đầy vết xăm trổ, thậm chí trên cánh tay còn vài chỗ do vết kim lưu lại, xem ra cũng là một dân chơi "hàng trắng". Tên thanh niên đó nói xong liền đưa tay ra tiếp nhận xấp tiền trong tay cô Nguyệt, tên đó còn cố tình lấn thêm một chút để được chạm vào làn da trắng kia. Bá Thiên đứng ở góc tường, mắt thấy cảnh này liền cảm thấy vô cùng khó chịu, nữ nhân của ta mà ta vẫn chưa được chạm vào, một tên choai choai như ngươi cũng dám làm vậy? Nhưng hiển nhiên là hắn lo xa rồi, cô Nguyệt tất nhiên cũng biết được ý định của tên đó nên hắn càng lấn sâu thì nàng lại càng rụt tay lại, kết quả là tên đó không xơ múi được gì cả, chính vì thế mà vẻ mặt của hắn mới có chút bực tức.
Cầm lấy cọc tiền, tên đó đưa cho một tên trong số năm tên sau lưng mình, đầu hất hất mấy cái người kia liền hiểu. Sau khi tiếp nhận cọc tiền, bọn hắn rất nhanh chóng đếm lấy, Bá Thiên đứng một bên cũng dỏng tai lên nghe. Sau khi đếm được một lúc, số tiền bọn hắn đếm ra là năm mươi triệu, khuôn mặt của bọn chúng ai cũng hớn hở, nhưng tên cầm đầu hiển nhiên vẫn còn cay chuyện lúc nãy, hắn lên tiếng:
"Ý gì đây cô em? Chúng ta kêu mỗi người mười triệu sao ở đây chỉ có năm mươi triệu?" Bà mẹ nó! Bá Thiên trong lòng mắng thầm, muốn tăng giá cũng nên làm kín kín tí chớ, làm gì mà thẳng như ruột ngựa vậy? Cô Nguyệt bị tăng giá giữa đường mặt vẫn không biến sắc, nàng vô cùng bình tĩnh nói:
"Đây đúng là số tiền chúng ta thỏa thuận, đừng có tăng giá giữa đường, mau đưa số thông tin tôi cần." Tên cầm đầu nghe vậy liền cười, hắn rút bên hông ra một con dao bấm, nói:
"Cô em, thỏa thuận là thỏa thuận, nhưng tính mạng em gái cô còn đáng giá hơn mà, phải không?" Tên đó dùng một cặp mắt dâm dục nhìn khắp cơ thể của cô Nguyệt. Bị khinh nhờn như vậy nhưng Nguyệt vẫn không chút sợ hãi, nàng nói:
"Đúng là tính mạng em tôi đáng giá hơn vậy nhiều, nhưng tiếc quá, tôi lại không đem theo đủ tiền." Nguyệt thở dài một hơi tỏ vẻ nuối tiếc. Tên cầm đầu nghe vậy liền chuốc lấy thời cơ, dâm dục nói:
"Vậy sao? Đúng là tiếc quá, nhưng không nhất thiết phải là tiền đâu, cô em có thể trả bằng cái khác mà...." Nói xong câu đó, sáu tên đó dùng một đôi mắt thèm thuồng nhìn khắp cơ thể của Nguyệt, lần này thì khuôn mặt mới có chút thay đổi. Lông mày nàng hơi nhíu lại, hiển nhiên nàng hiểu bọn chúng đang nói về thứ gì, nhưng nếu làm như vậy thì liệu chúng có nói thật hay không?
"Cô em, đừng chần chờ nữa, đó là tính mạng của một người đó, không phải giỡn đâu." Bọn chúng tiếp tục thúc dục Nguyệt muốn nàng nhanh chóng chọn lựa. Nguyệt hơi chần chờ một lát rồi sau đó cắn răng, bỏ cái túi xách của mình qua một bên, tỏ vẻ buông bỏ. Bá Thiên lúc này đã không nhịn được nữa, nữ nhân của ta mà các ngươi dám hưởng dụng? Muốn Chết! Bước ra khỏi hẻm tối, hắn quát:
"Dừng tay!" Hai tiếng nói cùng lúc vang lên. Một là của Bá Thiên và một là của nữ nhân nào đó