Bá Thiên thấy chúng xuất hiện liền nở một nụ cười hưng phấn vô cùng nhưng chính điệu cười này lại càng làm cho hội bạn càng thêm nghi ngờ về thân phận thật của hắn.
"Mày cười cái gì?!" Tuấn Minh đứng dậy, phủi phủi lớp bụi đất sau lưng rồi nói lớn với Bá Thiên, những người khác cũng chậm rãi đứng lên, ai cùng dùng một cặp mắt thù địch nhìn hắn. Bá Thiên thấy thái độ của bọn họ vẫn một mực không thay đổi liền thở dài, thật là nhiều khi nói thật lại không ai tin. Biết không thể giải thích cho họ hiểu, Bá Thiên làm như không nhìn thấy đám Âm Binh rồi chậm rãi bước vào trong nhà kho, đám bạn thấy vậy liền hét lớn:
"Đứng lại!" Tuy nhiên lời nói đó không thể nào ngăn cản được Bá Thiên, cực chẳng đã bọn họ đành phải chạy theo sau lưng hắn tiến vào nhà kho. Khi tất cả bước vào bên trong, cánh cửa rỉ sét kia đóng lại bằng một tiếng "két..." kéo dài, khung cảnh bên ngoài bất chợt trở nên âm u hơn. Bên trong nhà kho, không khí lạnh ập đến khiến cho hơi thở của mọi người thậm chí còn ra khói màu trắng, đám con gái còn co cụm với nhau để chống lạnh, thậm chí ngay cả đám con trai hai chân cũng run lên từng đợt, chỉ riêng Bá Thiên là vẫn an ổn đứng đấy, dù sao thì hắn cũng đã là Tứ Tinh rồi, chỉ một lần làm tình với dì Mai thôi mà hắn đã có thể lên đến cấp bậc này rồi. Thấy bạn mình đang co người vì lạnh lẽo, Bá Thiên cảm thấy có chút không đành lòng nhìn họ chịu khổ, ngay lập tức đi tới, trên tay hắn bất chợt xuất hiện một ngọn lửa vàng. Đám bạn cảm nhận được một hơi ấm lan tỏa đến liền vô ý thức nhìn theo hướng đó, nhưng khi thấy có một ngọn lửa được tạo ra trên tay Bá Thiên thì tất cả đều kinh ngạc, sau đó lùi lại một bước, Tuấn Minh đề phòng nói:
"Đó là thứ gì?" Bá Thiên thở dài, hắn đáp:
"Thôi nào, tao là Thiên đây, nói đến đó mà vẫn không tin sao? Mà thôi, thứ này gọi là Dương Hỏa, có tác dụng khác chế Âm Khí." Nói rồi hắn chậm rãi tiếp cận đám bạn của mình.
"Có thể tụi mày không tin nhưng tao vẫn là Thiên nhưng cũng không phải Thiên, có chút khó hiểu đúng không? Sau này từ từ tụi mày sẽ hiểu, bây giờ tụi mày chỉ cần biết rằng tao sẽ không để tụi mày vụt khỏi tay tao một lần nữa." Bá Thiên chậm rãi nói ra những lời khó hiểu nhưng khuôn mặt của hắn lại nghiêm túc vô cùng, hiện tại toàn bộ kí ức về họ hắn đã nhớ lại tất cả vậy nên bằng mọi giá hắn phải cứu được họ, bọn họ nghe vậy nửa hiểu nửa không nhưng không biết vì cái gì lại cảm thấy tin tưởng hắn, có thể đó chính là sự tín nhiệm của họ với một vị thủ lĩnh đáng tin? Bá Thiên chậm rãi tiếp cận mọi người mà không gặp bất kì trở ngại gì. Đám bạn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ Dương Hỏa liền cảm thấy cả người đều thư thái ấm áp.
Mặc dù hiện tại Bá Thiên chỉ là Tứ Tinh nhưng hắn vẫn có thể sử dụng một chút xíu linh khí, chưa kể hắn chỉ là dùng Dương Khí để làm vật dẫn cho ngọn lửa, sau đó Âm Khí mới là chất đốt, việc hắn cần làm chỉ là ngăn đừng cho ngọn lửa tắt mà thôi, việc ấy vẫn đơn giản. Dương Hỏa về cơ bản chính là một ngọn lửa tạo nên từ Dương Khí hay phần Dương, nó là khắc tinh của phần Âm và tất cả những vật có liên quan đến phần Âm, tỉ như Âm Linh và các loại khác, thứ duy trì ngọn lửa không nhất thiết phải là Dương Khí, có thể dùng Âm Khí hay Âm Linh để thay thế. Mà không khí lạnh lẽo ở đây có một phần là do Hàn Khí nhưng phần lớn vẫn là Âm Khí vậy nên Dương Hỏa mới có thể cháy liên tục như vậy.
"Có thể kể cho tụi tao nghe chuyện gì đã xảy ra sao?" Huy Hoàng đánh bạo hỏi. Bá Thiên nghe vậy chỉ nhún vai, đáp:
"Tùy, tao vui thì kể, không thì thôi." Đám bạn nghe vậy trên trán liền xuất hiện gân máu, chứng tỏ họ đang rất muốn lột da Bá Thiên. Nhưng cũng nhờ vậy mà không khí căng thẳng giữa họ đã vơi đi bớt, mặc dù mọi người vẫn còn nghi ngờ Bá Thiên nhưng đã ít hơn lúc nãy rất nhiều. Ngay khi mọi người đang thở dài vì nghi hoặc của họ đã được giải đáp một chút thì bất chợt một tiếng nói thì thào vang lên bên tai của mọi người:
"Cứu...tôi....cứu tôi với...đau quá....lạnh quá....ai đó cứu tôi với...." Họ không phân biệt rõ đây là giọng nam hay nữ do cái tiếng nói ấy quá khàn nhưng có một điều họ chắc chắn, đó là người đó cần sự giúp đỡ. Bọn họ nhìn nhau, không ai nói gì chỉ gật nhẹ đầu một cái rồi sau đó quyết định đi sâu vào trong nhà kho mà không sợ hãi chút nào. Bá Thiên thấy quyết tâm của họ cũng chỉ cười xòa, không phải hắn cười chê sự nhẹ dạ của họ mà là cười chê cái phương pháp dẫn dụ người của cái Âm Tướng ở đây. Vốn lúc đầu hắn còn có chút nghi ngờ nhưng sau khi thấy có Âm Binh thì hắn rốt cuộc mới xác định ở đây có Âm Tướng. Âm Tướng về cơ bản chính là Âm sau khi chém giết các loại Âm Linh khác mà phát triển lên, nó đã có lại một chút Linh Trí, không những vậy còn có thể sai khiến các loại Âm Linh yếu hơn, hay tạo ra một Âm Binh bằng cách chuyển hóa Âm Linh. Ngoài phương pháp chém giết đó để thăng cấp thì các loại sinh vật sống sau khi chết, nếu phần Âm chiếm quá nhiều, đến mức có thể áp chế cả phần Dương ép nó không được tan biến thì cũng sẽ có tỉ lệ biến thành Âm Tướng, quá trình này nếu nói ra thì rất dài dòng, vậy nên chỉ tóm tắt vậy thôi.
Một Âm Linh bình thường có lẽ chỉ đủ để Bá Thiên tăng thêm một chút sức mạnh, nhưng nếu là một Âm Tướng thì có thể giúp hắn vượt qua cả hai sao cùng lúc, nếu được thì hấp thụ hết đám ở đây có thể hắn sẽ hoàn thành được Cửu Tinh, tiến vào Nhập Trần Cảnh, nếu đủ may mắn có thể sẽ vượt quá một phần ba cảnh giới này. Chỉ nghĩ tới những thứ này thôi Bá Thiên cảm thấy có chút hưng phấn, mặc dù mục đích chính của hắn khi trọng sinh trở về chính là thỏa mãn những khát vọng kiếp trước, nhưng tiền đề là hắn phải mạnh cái đã rồi muốn làm gì thì làm.
Nhà kho nếu nhìn bên ngoài thì rất nhỏ, diện tích thì có lẽ chỉ là năm mươi mét vuông, vậy nên bên trong vẫn như vậy, không khác gì, vẫn là năm mươi mét vuông, nhưng do thiếu sáng nên mọi người lầm tưởng nó phải lớn hơn thế nhiều, chỉ có Bá Thiên là vẫn bình tĩnh. Sau khi được một phút, họ rốt cuộc đi đến điểm cuối, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ ai kêu cứu, thậm chí ngay cả một sinh vật sống cũng không có, nếu có chỉ là những vật dụng thể dục cũng như vài món đồ bị tịch thu tích tụ từ bao nhiêu năm ở đây.
"Có ai có ý kiến gì không?" Văn Long lên tiếng nói, đó là một cậu trai cao gầy với khuôn mặt khá là điển trai, đặc biệt là có một miếng băng cá nhân dán trên mũi càng khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến đây là một dân anh chị trong trường. Mọi người nghe cậu nói tất cả đều nhất quán lắc đầu, sau đó thở dài. Bá Thiên thấy cảnh này trong lòng hăn mừng như mở hội, bởi hắn đã hoàn toàn tìm ra có bao nhiêu Âm Linh ở đây rồi, tất cả là một trăm ba mươi bảy Âm Linh, sáu cái Âm Binh cùng với một Âm Tướng, thật đúng là khó tin khi chỉ là một căn nhà kho năm mươi mét vuông thôi mà đã có nhiều Âm Linh như vậy.
Mọi người sau khi thở dài liền chậm rãi quay đầu lại, chuẩn bị rời đi thì có chuyện xảy ra, đằng sau họ tất cả mọi thứ đã chìm vào bóng tối, thậm chí dù là Dương Hỏa cũng không thể rọi tới, không khí lại ngày càng lạnh. Ngay khi họ muốn biết chuyện gì đang xảy ra, thì có một cái bóng xuất hiện, là một cô bé khoảng mười tuổi nhanh chóng lao ra khỏi vùng tối, hét to với mọi người:
"Mọi người chạy đi! Nhất định phải chạy đi! Thứ đó lại đến rồi!" Cô bé chạy một lúc rồi sau đó vấp ngã, ngã sấp mặt xuống sàn cứng, nhưng lại không có tiếng động nào vang lên giống như nơi đó đã biến thành bông gòn vậy. Mọi người dù có chút nghi hoặc tại sao một cô bé lại xuất hiện ở đây nhưng ai cũng muốn cứu cô bé đó, nhưng vừa tiến lên được một bước thì lại bị Bá Thiên cản lại.
"Mày làm gì vậy? Đó chỉ là một cô bé thôi!" Huy Hoàng có chút không nhịn được ngay lập tức hét lên nhưng đáp lại lời nói ấy chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Bá Thiên. Không chú ý tới mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt gì, Bá Thiên chỉ nhìn vào một góc rồi sau đó nói:
"Một là ngươi tự xuất hiện, hai là ta đừng trách ta nặng tay." Bá Thiên hờ hững nói, hai bàn tay đã nắm lại thành quyền, song quyền của hắn đều được bọc Dương Hỏa. Lí do chỉ Ngũ Tinh mới có thể sử dụng được linh khí thoải mái là vì nó dễ điều khiển hơn, cũng như sẽ hạn chế được việc thất thoát linh khí dẫn đến cạn kiệt, nhưng nó cũng có nghĩa là ở cấp dưới vẫn có thể sử dụng chỉ là hiệu quả kém hơn mà thôi, bây giờ chính là lúc Bá Thiên phải sử dụng linh khí để có được cái lợi to hơn. Mọi người lần đầu thấy Bá Thiên như này liền không tự chủ được mà lùi lại một bước đứng sát vào tường, chỉ còn Ái Tâm vẫn còn đứng ở đấy.
"Đừng làm hại họ, họ cũng chỉ là bị ép!" Ái Tâm như nhìn thấy gì đó, ngay lập tức mở miệng nhắc nhở Bá Thiên. Hắn nghe vậy liền hơi bất ngờ nhìn lại đằng sau thì thấy đôi mắt vốn là màu đen của Ái Tâm nay đã chuyển sang một màu tím vô cùng yêu dị, nó phát sáng nhè nhẹ nhưng có lẽ vì thứ đó mà nàng mới có thể nhìn thấy những thứ không nên thấy. Ra đây là nguyên nhân cô ấy thường đeo kính, có lẽ là để che giấu cặp mắt này cũng như hạn chế năng lực của mình.
"Ừm, tôi biết, em đi ra đứng chung với họ đi." Bá Thiên xưng hô như vậy là vì Ái Tâm đúng là người nhỏ nhất cả nhóm, chỉ mới học lớp mười. Vốn là cô ấy bị bắt nạt nhưng được Bá Thiên giúp sau đó sau vài lần nói chuyện thì cô ấy quyết định nhập bọn dù biết rằng đó có thể là sẽ là ác mộng. Ái Tâm nghe Bá Thiên nói như vậy cũng chỉ đành gật đầu, đeo lên cặp kính, đôi mắt màu tím kia lại trở về màu đen như thường sau đó nàng đi về phía bảy người còn lại. Nhìn mọi người đã có chút sợ hãi mình Bá Thiên cũng không biết nên nói gì cho phải vậy nên chỉ đành im lặng.
Hắn lại quay đầu về phía trước, cô bé ấy vẫn một mực nằm im và tên kia cũng vậy, không có bất cứ động tĩnh nào. Thấy cảnh này, kết hợp với sự khó chịu do bị nghi ngờ nên tâm trạng của hắn khá là không tốt, bẻ cổ hai cái rồi nắm hai tay lại, tiếng "rôm rốp" vang lên liên tục. Sau khi khởi động xong, lại nhìn xung quanh một chút, mấy con Âm Linh có lẽ sẽ không tấn công bạn của hắn, nhưng để cho chắc, Bá Thiên chỉ búng tay một cái, một kết giới chợt xuất hiện bao phủ bảo vệ mọi người bên trong.
"Chừng nào còn trong kết giới tụi mày sẽ được an toàn. Nhớ, dù có bất cứ chuyện gì cũng không được xông ra!" Bỏ lại một câu như vậy, khuôn mặt Bá Thiên chợt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn ngay lập tức phóng đến một góc vô cùng bình thường, một quyền liền vung ra. Tên kia không thể ngờ được Bá Thiên lại có thể nhìn thấy được mình ngay lập tức khó khăn tránh né nhưng vẫn lãnh một chút vết thương. Nhờ đòn đánh ấy mà tên đó cũng chậm rãi xuất hiện.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp và có vài nét tương đồng với cô Nguyệt, tỉ như cặp ngực lớn khủng bố hay mái tóc dài xõa xuống tận gót chân. Khuôn mặt nàng vô cùng tinh xảo, thậm chí có bảy phần giống với cô Nguyệt, chỉ khác ở đôi mắt kia, đó là một con màu xanh lam, con còn lại là màu tím giống với cô Nguyệt. Bá Thiên thấy Âm Tướng lại là một cô gái xinh đẹp như vậy liền vỗ trán, có chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Âm Tướng trước đây hắn gặp toàn là hàng hung thần ác sát, hay dị dạng, cũng có một số ngoại lệ là vẫn có hình người, nhan sắc cũng không tồi nhưng đến mức này thì đúng là có chút vượt qua tầm hiểu biết của hắn.
"Ngươi không phải người thường!" Âm Tướng vô cùng chắc chắn nói. Giọng nói của nàng vô cùng dễ nghe cũng như cũng rất dịu dàng, hoàn toàn không giống với một Âm Tướng nào. Nhưng như thế lại không đúng với những gì Bá Thiên từng biết, phải biết hắn đã từng dành ra năm trăm năm để nghiên cứu về Âm nhưng kết quả lần nào cũng giống nhau, thậm chí dù có khác thì cũng chỉ một chút mà thôi, nhưng đằng này lại khác quá rồi. Âm Tướng mặc dù có được Linh Trí nhưng đã là không hoàn chính, mà Âm Tướng này có thể nhận ra sự khác biệt giữa hắn và người khác, điều này nói rõ cô ta chắc chắn không phải hạng tầm thường.
"Ta đổi ý rồi, nếu ngươi chấp nhận làm thuộc hạ của ta, ta đảm bảo sẽ chỉ cho ngươi con đường nào là đúng đắn nhất để trở nên mạnh hơn." Bá Thiên vô cùng ngạo nghễ nói. Nhưng đáp lại sự ngạo nghễ đó, Âm Tướng đó chỉ im lặng, sau đó chậm rãi nói:
"Cậu có thể khiến ta sống lại sao? Hay khiến ta được vào cõi Luân Hồi?" Bá Thiên nghe vậy liền cười nhẹ, đáp:
"Đơn giản mà thôi, mặc dù ở cấp độ hiện tại thì cải tử hồi sinh vẫn là có chút khó khăn, nhưng chỉ cần năm năm nữa, hoặc căng lắm là sáu năm nữa ta có thể khiến ngươi sống lại. Còn chuyện vào cõi Luân Hồi thì ta chịu, nhưng nếu nói đưa người về cát bụi thì ta vẫn làm được." Bá Thiên cười nói, kì thực ở thời kì toàn thịnh thì hắn có thể dễ dàng thao túng được luân hồi của kẻ khác, chỉ quan trọng là hắn thích hay không mà thôi, ở cấp độ này thì có chút khó, muốn đưa một Âm Linh vào cõi Luân Hồi thì ít nhất cũng phải là Hư Thần.
Âm Tướng nghe vậy liền khẽ thở dài, hoàn toàn không biết nàng ta đang vui hay đang thất vọng. Sau khi suy nghĩ một lúc nàng hỏi ra câu hỏi mấu chốt:
"Vậy dựa vào cái gì tôi phải tin cậu?" Giọng điệu của nàng đã có chút hòa hoãn, điều này nói rõ nàng cũng đã động lòng. Bá Thiên bị hỏi như vậy cũng chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Dựa vào lòng tin của ngươi thôi. Dù sao thì ngươi cũng chỉ là một mẫu vật đáng để nghiên cứu mà thôi." Bá Thiên nhún vai nói. Cô gái kia hiển nhiên không ngờ đến câu trả lời này, không gian lại trở về tĩnh lặng. Sau khoảng vài phút, giống như đưa ra quyết định khó khăn gì đó, nàng nói:
"Được thôi, dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, cược một lần đi." Bá Thiên nghe vậy khuôn mặt không có bao nhiêu biến hóa giống như hắn đã biết rõ câu trả lời sẽ thế nào.