Reng Reng Reng
Ba tiếng chuông vang lên báo hiệu tiết học đã hết, cô Nguyệt nghe thấy tiếng chuông này liền dừng bài giảng lại, gấp sách, sau đó quay người xuống nhìn đám học sinh đang bị phạt cuối lớp, nàng nói:
"Tất cả được nghỉ, trừ những ai bị phạt đem tập lên đây tôi kiểm tra." Bá Thiên đang ngái ngủ cũng chậm rãi mở mắt dậy, nhìn xuống cuốn vở trắng tinh như mới của mình Bá Thiên không khỏi thở dài, cơ thể hiện tại của hắn đúng là có chút yếu, không thể theo kịp được suy nghĩ của hắn, chỉ làm tình và tu có một đêm thôi mà giờ cơ thể yếu thật sự yếu. Than ngắn thở dài là thế nhưng Bá Thiên vẫn tỏ ra bản thân rất tự tin cầm lấy cuốn vở dẫn đầu đi lên nộp. Cầm lấy cuốn vở trắng như mới, Nguyệt không khỏi hỏi:
"Mới mua hả?" Thật sự thì cuốn vở không có lấy một nét bút bi nào, thậm chí là vết tích bút chì còn không có. Bá Thiên không đáp mà hắn đoán nàng cũng không cần hắn đáp. Nguyệt cũng nghĩ vậy, nàng chỉ đơn giản là hỏi theo bản năng mà thôi, không cần câu trả lời của Bá Thiên lắm. Gập lại cuốn vở, nàng nói:
"Tiết sau tôi muốn anh bổ sung cho đủ bài, nếu không mời phụ huynh đến gặp tôi." Nói xong nàng liền đi ra khỏi lớp mà không cần kiểm tra những người khác, kết hợp với biểu hiện lúc nãy khiến cho không ít người đã bắt đầu đoán già đoán non về mối quan hệ thực sự của hai người. Ngay khi Bá Thiên đang ngơ ngác, một bàn tay chợt đặt lên vai hắn, quay đầu lại nhìn thì phát hiện đó là Tuấn Minh và Phong đang dùng một cặp mắt vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, ba người nhìn nhau, Tuấn Minh rốt cuộc lên tiếng:
"Ra nhà kho, tao nghĩ chúng ta cần một cuộc nói chuyện. Phong, đi gọi mấy đứa kia đi." Phong gật nhẹ đầu rồi bước ra khỏi lớp, trước khi đi đôi mắt còn liếc Bá Thiên một cái rồi mới chịu đi. Bá Thiên thấy Tuấn Minh nghiêm túc như vậy cũng gật đầu đồng ý, có chuyện gì mà cần họp nhóm đây? Tuấn Minh thấy Bá Thiên gật đầu liền dẫn đầu đi trước, Bá Thiên ngay lập tức bám theo sau lưng cậu. Bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng bởi lẽ không ai nói chuyện với ai cả, thậm chí đôi lúc Tuấn Minh còn nhìn Bá Thiên bằng một cặp mắt không giống lúc trước, nó giống như đang nhìn một người xa lạ.
Nhà kho nằm trong một góc ở sân sau, tính ra cũng không xa so với phòng học, đi tầm năm phút là đến nơi. Nhà kho được xây tại một góc ở sân sau, do cây cối um tùm nên ở đây có chút thiếu sáng, hơi tối tăm, lại kết hợp với một vài tin đồn đã từng có một nữ học sinh chết ở trong kho khiến nơi này không một ai dám đến gần, dù cho có là giáo viên hay bảo vệ, vì nguyên do đó nên mỗi khi bước tới nơi đây đều phải đi ít nhất là hai người, đỡ sợ ma là một, hai là để đề phòng bất trắc. Mặc dù vậy, nơi đây vẫn chứa những dụng cụ để học thể dục và để một số đồ dùng tịch thu của học sinh, nơi này do không ai dám đến gần nên đã trở thành một nơi lí tưởng để cất đồ. Trước đây cũng từng có một nhóm học sinh cố gắng đột nhập vào đây, nhưng sau đó không một ai thấy họ xuất hiện trở lại, cũng không biết tin đồn này có đúng hay không nhưng chỗ này cũng từng bị phong tỏa một thời gian dài.
Bước đến nhà kho, cảnh vật âm u, ma mị, lại kết hợp với gió lạnh thổi tới khiến bất kì ai cũng phải rợn tóc gáy, dĩ nhiên là ngoại trừ nhóm của Bá Thiên ra, bởi họ đã từng làm một chuyến "du lịch" tới đây rồi và phát hiện cũng chẳng có gì đáng sợ, từ đó về sau nơi này trở thành nơi họp nhóm của nhóm Bá Thiên luôn. Cánh cửa sắt hoen gỉ và tiếng "két..." nhức óc do thiếu dầu mỗi khi mở ra càng khiến cho nhiều người sợ nơi này hơn, kiếp trước tới nơi này Bá Thiên không cảm thấy có gì đặc biệt ngoại trừ cảnh vật ở đây có hơi kinh dị, nhưng lần này thì khác, hắn cảm nhận được vài thứ đáng ra không nên xuất hiện - Âm Linh.
Một con người hoàn chỉnh thường được tạo ra bởi cả hai phần Âm và Dương, Âm ở đây chính là thứ cấu tạo nên linh hồn, vậy nên ai có phần Âm càng nhiều thì càng dễ bị Âm Linh bám đuôi. Phần Dương chính là thứ cấu tạo nên cơ thể, cũng chính là thứ giúp ta tương tác được với mọi vật ở cõi người sống. Nam thì phần Dương sẽ nhiều hơn phần Âm, do đó rất hiếm trường hợp bị Âm Linh chiếm xác, ngược lại nữ nhân thì phần Âm thường sẽ nhiều hơn, do đó sẽ dễ bị các Âm Linh bám đuôi và chiếm xác hơn, dĩ nhiên nếu học được một số bí pháp thì vẫn có thể chống lại được. Âm Linh chính là thứ còn sót lại sau khi chết, chúng chính là phần Âm của một con người, người khi sống giúp được càng nhiều người thì phần Âm sẽ càng nhạt, sẽ càng mau biến mất khỏi cõi trần thế mà vào cõi Luân Hồi, ngược lại, người khi sống hại càng nhiều người thì phần Âm sẽ càng nhiều, càng tồn tại ở cõi này lâu hơn. Đừng nghĩ có nhiều phần Âm mà mừng, đây mới chính là sự trừng phạt, sỡ dĩ Âm Linh được gọi như vậy là vì chúng hội tụ đủ hai thứ: Âm và Linh. Linh có thể hiểu chính là Linh Trí của một con người hay cũng có thể hiểu là nâng cấp của bản năng, nhưng dù là thế nào, miễn là có thể suy nghĩ tức là vật đó đã có được Linh Trí, dù cho có mờ nhạt hay đơn giản đến đâu, phàm là vật sống đều sẽ có Linh Trí, thậm chí dù là cục đá nếu tích tụ lâu cũng có thể sinh ra Linh Trí. Mà Âm Linh chính là linh hồn của con người hay các loại động vật sau khi chết, cũng tức là đã có Linh, nhưng theo thời gian càng lâu thì phần Linh đó sẽ dần biến mất, trở về với thiên địa, mà một khi đã mất đi Linh thì thứ đó sẽ không còn được gọi là sinh vật nữa mà đã trở thành một giống loài khác rồi. Một Âm Linh khi mất đi Linh sẽ được gọi là Âm, cũng tức là chỉ thứ đó chỉ tồn tại duy nhất phần Âm mà thôi, mặc dù nó sẽ hơi cuồng bạo tấn công bất kì thứ gì kể cả là cục đá hay mặt đất nhưng được cái do phần Âm khá lớn nên thường được săn đón. Tốc độ mất đi phần Linh phụ thuộc vào phần Dương của người đó nhiều hay không, khi chết đi thì chỉ có một phần Dương rất nhỏ được Âm Linh hấp thụ, nó cũng chính là thứ giúp Âm Linh tương tác với các loại đồ vật hay hiện hình trước người khác, nhưng do tốc độ thất thoát thì nhanh mà tốc độ hấp thụ lại thì chậm vậy nên rất ít Âm Linh dám làm vậy.
Trở lại với nhà kho, ở đây Bá Thiên cảm nhận phải có ít nhất bảy Âm Linh, và còn rất nhiều Âm Linh khác chưa bị hắn phát hiện, nhưng số lượng chắc chắn phải nhiều hơn con số hai mươi, xem ra lời đồn nơi này từng là nhà xác có vẻ là thật. Bá Thiên bây giờ mới rõ vì sao ở đây không khí lại âm u và lạnh lẽo như vậy hóa ra là do Âm Linh tụ tập ở đây rất nhiều, mà nơi tụ tập nhiều Âm Linh thường sẽ xuất hiện một Âm Tướng, mà đã có Âm Tướng thì kiểu nào cũng sẽ có Âm Binh, Âm Linh nơi này có lẽ sẽ không bao lâu nữa sẽ bắt đầu tác quái, mà ngày đó hẳn sẽ trùng với ngày năng lượng khôi phục.
Đứng dựa vào một gốc cây, Bá Thiên che miệng ngáp dài, hắn đang suy tính tối nay có nên diệt hết đám này hay không dù sao cũng là đồ bổ cả, mặc dù việc này của hắn cũng có nghĩa là sẽ khiến một sinh linh mất đi cơ hội luân hồi mà hắn cũng sẽ phải chịu toàn bộ nghiệp lực của người đó. Nhưng hắn có một bộ công pháp thích hợp cho đám người Ma Tu, càng có nhiều nghiệp lực thì người đó càng mạnh, ngược lại càng có ít nghiệp lực thì người đó càng yếu. Đây là một bộ công pháp của một vị Ma Tôn tên là Nghịch Sát Thiên, do từ nhỏ đã không có thiên phú, gia đình lại bị diệt trước mặt hắn, hôn thê lại bị thằng khác nẫng tay trên, yêu được một vị cô nương thì ba hôm sau cô ta bị hiếp trước mặt hắn, gia nhập vào một tông môn thì đúng một năm sau lại bị diệt, có được một vị sư phụ thì hóa ra tên đó cũng chỉ lợi dụng hắn, thu được mấy tên đồ đệ lại bị chúng thọt cho mấy đao xém tí chết. Tất cả những việc ấy tạo cho Nghịch Sát Thiên một bản tính lạnh lùng chỉ thích khống chế mọi thứ trong tay, do chịu quá nhiều tổn thương nên khi có đủ sức mạnh hắn đã trở lại báo thù, nhớ lại ngày hôm ấy máu chảy thành sông, cốt chất thành núi, vạn dân gào thét, thiên địa biến sắc. Dòng sông ấy sau này được hậu thế gọi là Ma Huyết Hà, ngọn núi thì được gọi là Báo Cừu Sơn. Do giết nhiều người nên nghiệp lực và sát lực của hắn cũng rất nhiều, thế là trong một lần diệt tông hắn đã sáng tạo ra một bộ bí pháp gọi là Nghiệp Sát Hóa Cường bí pháp, cái tên thì nghe hơi chuối nhưng công dụng thì đúng là không chê vào đâu được, càng nhiều nghiệp lực thì càng mạnh, vô cùng thích hợp cho một tên như hắn. Chỉ đáng tiếc, do nghiệp lực quá nhiều gây nên thiên địa phẫn nộ quyết tâm diệt sát hắn, Nghịch Sát Thiên lúc đó đã đấu cùng thiên địa bảy năm trời gây ra biết bao tang thương cho thiên hạ. Nhưng càng chiến thì Nghịch Sát Thiên lại càng mạnh, càng đánh lại càng hăng, cuối cùng tên đó đã diệt được thiên địa ở tinh cầu đó. Câu chuyện sau đó Bá Thiên không rõ ra sao, chỉ biết tên đó đã luyện hóa một vị diện hóa thành sức mạnh của bản thân. Nghịch Sát Thiên suy cho cùng cũng chỉ là do hoàn cảnh đưa đẩy, nếu như hắn được sống một cuộc sống bình thường thì có lẽ đã chẳng bao giờ có một tên ma đầu sinh ra, lại nói, nếu như có một người sẵn sàng kề bên chỉ cho hắn con đường đúng đắn thì có lẽ đã không có một Nghịch Sát Thiên ra đời, chỉ tiếc tên đó đã lầm đường lạc lối để rồi trở thành một tên bị cả thiên hạ truy sát.
Bá Thiên nhớ về chuyện năm đó có chút thở dài, Nghịch Sát Thiên cũng là một nhân vật có máu mặt, và hơn hết nữa đã từng là một trong những bằng hữu tốt nhất của Bá Thiên. Năm đó hắn hành tẩu khắp nơi, vô tình cứu được Nghịch Sát Thiên đang bị một đám người tự xưng đại diện cho chính nghĩa truy sát, do khá ngứa mắt với việc ỷ đông hiếp yếu nên hắn đã ra tay cứu giúp. Mặc dù thời gian đầu hai người đúng là không hòa hợp nhưng lâu dần về sau, khoảng một hai ngàn năm cùng nhau hành tẩu thì đã xem nhau như ruột thịt, thậm chí còn lập lời thề xem nhau như huynh đệ, biết được câu chuyện cuộc đời của hắn nên Bá Thiên có chút cảm thông, sau đó Bá Thiên vẫn cho Nghịch Sát Thiên giết người nhưng chỉ giết người đáng giết và cố gắng kìm lại cái sát tính kia. Mặc dù xem nhau như anh em là thế, nhưng đến cuối cùng Nghịch Sát Thiên lại chọn con đường tiếp tục hành tẩu vạn giới còn Bá Thiên lại chọn ở ẩn, từ đấy hai người mất đi liên lạc nhưng chỉ cần một trong hai cần thì người kia sẽ ngay lập tức xuất hiện dù có là vạn giới xa xôi.
Chờ khoảng vài phút, một nhóm học sinh chậm rãi bước tới, Bá Thiên ngẩng đầu lên, nhóm học sinh gồm khoảng sáu người, thêm cả Phong nữa là bảy. Mỗi người tuy mỗi vẻ khác nhau, mập có mà gầy cũng có, có cao cũng có lùn, đặc biệt là có tới tận ba nữ sinh trong nhóm đó. Nam thì phần lớn khá là điển trai, nữ thì ai cũng xinh xắn dễ thương dễ mến. Tuy mỗi người mỗi vẻ ngoài khác nhau nhưng ai cũng bày ra khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, tất cả đi đến trước mặt Bá Thiên và Tuấn Minh. Thấy nhóm người đi tới, Tuấn Minh rời khỏi chỗ mình đứng rồi sau đó nhập bọn, cả đám nhìn Bá Thiên với ánh mắt vô cùng sắc bén.
Đây là nhóm bạn thân của hắn, có tất cả chín người bao gồm cả hắn, mặc dù hiện tại không giao du nhiều với nhau, đó cũng là lí do Hoàng đã không nhận ra hắn, hay nói đúng hơn là cậu ta mới chỉ chuyển về trường này tuần trước nên chỉ nhớ mang máng Bá Thiên là đúng. Chín người, mỗi người mỗi lớp, mỗi người mỗi tính cách nhưng khi đã vào nhóm này lại hòa hợp nhau đến lạ, mặc dù vẫn có lúc đánh nhau nhưng giận chưa quá một ngày đã lại rủ đi ăn rồi. Chín người có cả nam cả nữ nhưng dường như không có bất kì màng ngăn nào giữa họ, bất kể giới tính có là gì, bất kể tính cách thế nào thì chỉ cần một người gọi thì tám người còn lại sẵn sàng giúp đến cùng. Chín người gọi lần lượt theo thứ tự gia nhập là Tuấn Minh, Hoàng Phong, Huy Hoàng, Diệu Ngân, Diệu Thanh, Văn Long, Thanh Dương, Ái Tâm, chín người này do Bá Thiên đứng đầu nhưng thân phận vẫn bình đẳng với nhau, sở dĩ phân ra thứ tự như vậy là thể hiện mọi người chính là anh chị em với nhau. Chín người nhìn nhau khoảng vài giây, sau đó Tuấn Minh lên tiếng hỏi:
"Mày là ai?" Bá Thiên nghe vậy liền nghệch mặt ra, cái gì vậy, sao tự nhiên hỏi câu không đâu vậy?
"Ý mày là sao?" Bá Thiên thắc mắc hỏi lại, thật sự hắn cảm thấy bản thân vẫn không khác lúc trước mà, vậy thì tại sao bọn họ lại nghi ngờ đây?
"Đừng có giả ngu, thằng Thiên không bao giờ có thể giải được những câu tiếng Anh như vậy, chưa kể đến nó học ngu nhất là môn Anh và tao chắc chắn nó chưa bao giờ học thêm môn này." Lần này là Phong lên tiếng, nhóm bạn nghe vậy liền vô cùng cảnh giác nhìn Bá Thiên, mặc dù chuyện này có chút khó tin nhưng không ai dám không tin.
"Còn một chuyện nữa, thằng Thiên chưa bao giờ tập võ cũng như không hứng thú với võ thuật, vậy thì không có lí do gì mà mày có thể nhìn ra thể trạng của ông tao, rồi còn đưa ra phương pháp chữa trị!" Hoàng nói, sau khi được Phong thông báo về chuyện này thì cậu mới dần nhận thức được chuyện ngày hôm qua vô lí thế nào. Đám bạn lại bước lên một bước, ép Bá Thiên phải lùi xuống một bước trước khí thế của họ. Bá Thiên nghe vậy liền bụm miệng cười, sau đó chịu không nổi nửa mà cười đến run cả người.
"Hahaha....Nói thật, tụi mày không đi làm thám tử thì thật đúng là uổng phí." Bá Thiên cười một lúc mới dừng được, lau đi giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, hắn cười nói. Không biết hắn có ý gì nhưng đám bạn lạ cho rằng câu này là câu thú tội cũng như sự chế giễu của hắn dành cho họ. Tuấn Minh rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà xông lên, một quyền đấm tới hét lớn:
"Thằng Thiên đâu rồi!" Bá Thiên vô cùng nhẹ nhàng tránh thoát cú đấm, sau đó chỉ bước lên một bước rồi gạt chân kéo chân Tuấn Minh về phía mình khiến cậu mất thăng bằng ngã ngược ra sau.
"Nó vẫn ở đây này." Bá Thiên chỉ chỉ vào bản thân nhưng hiển nhiên không ai quan tâm, tất cả lại tiếp tục xông đến. Thấy cảnh tượng này Bá Thiên chỉ có thể thở dài, sau đó bằng vài đường cơ bản tất cả đều bị đánh ngã ngoại trừ ba cô gái duy nhất được hắn hạ một cách vô cùng nhẹ nhàng. Có thể Bá Thiên không chú ý tới nhưng chính những hành động nãy giờ của hắn chính là thứ khiến họ càng không tin đây là chính là người đứng đầu của họ.
"Ài....Sao tao nói vậy mà không ai tin tao nhở?" Bá Thiên thở dài nói. Lúc này bất chợt dị biến liền nảy sinh, cánh cửa nhà kho bất chợt mở toang, từ bên trong đó chợt thoát ra một làn khí lạnh cùng với vài con Âm Linh thoát ra ngoài, không, phải gọi là Âm Binh mới đúng.