Chương 11: Giờ Học Nhàm Chán

"Các em ngồi." Giọng nói của một nữ giáo viên vang lên trong một lớp học, là lớp của Bá Thiên. Giọng cô vô cùng trẻ trung và đầy sức sống. Tuy vậy nhưng chỉ bằng giọng nói ấy là không thể giữ Bá Thiên tiếp tục tỉnh, thứ duy nhất giúp hắn còn chống chịu tới được giây phút này là do thân hình gợi tình của vị nữ giáo viên kia. Khuôn mặt xinh xắn như hai mươi, cơ thể đầy đặn của một người phụ nữ trưởng thành và hơn hết là có bộ ngực và cặp mông trông rất đầm tay. Làn da cô có hơi tái, có lẽ là do bệnh, mái tóc đen của cô được cắt ngắn chỉ còn ngang vai, nhưng khi kết hợp với khuôn mặt và giọng nói kia nó tạo cho người đối diện một cảm giác rất tích cực cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Với cơ thể đầy đặn đó và tính tình cũng khá tốt nên cô rất được mọi người trong trường yêu quý, khác hẳn với cô Nguyệt dù cho vẻ đẹp của hai người rất khó phân ra cao thấp.

Sau khi ra hiệu cho học sinh ngồi xuống, cô liền bắt đầu bài giảng của mình. Cô Hà là giáo viên dạy môn sử, vậy nên bài giảng của cô sẽ là môn sử. Nhờ chất giọng và thân hình mê người kia mà lớp học gần như không ai ngủ, không phải vì thân hình của cô mà phần lớn vẫn là do bài giảng được đầu tư rất kĩ, rất nhiều câu chuyện bên lề được lồng ghép vào rất hợp lí càng làm tăng hứng thú của học sinh. Đối với học sinh, họ vẫn chưa bao giờ ghét sử, chỉ là ghét cách nó được giảng dạy thế nào mà thôi, đặc biệt là sử nước nhà.

"Các em thấy đấy, vào năm ấy, họ đã đưa ra được những quyết định vô cùng sáng suốt,..." Chất giọng lanh lảnh trong lành của cô vang lên giữa lớp học tĩnh lặng. Lớp của Bá Thiên vốn là lớp được xem là cá biệt nhất cả khối, tất cả là vì đây là lớp mà tất cả thành phần cá biệt nhất được xếp chung với nhau. Với thành tích của Tuấn Minh thì đáng lẽ ra cậu đã không phải vào lớp này, mà vì thương bạn nên cậu đã quyết định quậy một trận tới bến, xém tí bị đuổi học và kết quả được xếp vào lớp này luôn, nhưng dẫu trong môi trường cách ba mét là có một tụ điểm đánh nhau thì thành tích của Tuấn Minh vẫn gần như là tốt nhất cả khối.

Bộp!

"Anh Thiên, xin đừng ngủ trong giờ học." Cô Hà gõ nhẹ quyển sách lên vai Bá Thiên, gọi hắn tỉnh dậy. Bá Thiên bị làm phiền liền chậm rãi mở cặp mắt mệt mỏi kia lên, vẫn là thân hình mọng nước hắn thấy lúc nãy, nhưng bây giờ nó đã gần hơn rất nhiều, xem ra hắn bị tiếp cận mà không hay biết. Bị nhắc nhở, Bá Thiên không thể hiện cái gì, chỉ ngáp thêm một cái rồi sau đó kéo ghế lại gần, chống cằm rồi sau đó vờ như đang chú ý vào bài giảng kia. Cô Hà biết Bá Thiên căn bản không có bao nhiêu hứng thú cũng như đã biết trước năm nay Bá Thiên không thể tốt nghiệp được nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói:

"Em nên tập trung hơn, bây giờ mới chỉ là học kì một, nếu cố gắng có lẽ em sẽ được tốt nghiệp." Bá Thiên nghe rồi quên, mấy cái thứ đó hắn không muốn nhớ đâu, dù sao sau này hắn có ra trường hay không thì mọi chuyện vẫn vậy mà thôi, không khác đi bao nhiêu cả. Biết lời nói của mình không thể vào được tai Bá Thiên, cô Hà cũng chỉ thở dài rồi sau đó lại tập trung giảng bài, đã từng có rất nhiều học sinh giống Bá Thiên nhưng tất cả sau khi được nhân viên trong nhà trường quan tâm, hỏi han, đốc thúc thì đều có tiến bộ rõ rệt, chỉ riêng Bá Thiên thì không.

Lại ngáp thêm một cái, Bá Thiên thực sự không hứng thú với lịch sử thế giới, thay vào đó hắn lại thích lịch sử nước nhà hơn, những chiến công lẫy lừng năm ấy, khi đã lên được vị diện cao hơn hắn cũng đã từng cố gắng tái hiện lại nhưng tất cả đều thất bại, vậy nên đối với lịch sử nước nhà hắn vẫn có sự tôn trọng rất lớn. Có dân tộc nào bị đô hộ một ngàn năm mà không hề mất đi tiếng nói sao? Có dân tộc nào dù biết là sẽ bị đàn áp đẫm máu nhưng vẫn đứng lên chống lại sao? Có dân tộc nào tự hào được mang trong mình dòng máu rồng tiên sao? Không, hắn dám chắc như vậy. Dòng máu rồng tiên vẫn luôn chảy trong huyết quản của họ, chỉ là sau biết bao nhiêu thế hệ đã bị phai mờ đi mất, nhưng một khi dân tộc bị xâm phạm nó lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính vì mang trong mình huyết mạch như vậy, nên người tài của dân tộc thường sẽ chỉ được sinh ra ở trong những thời điểm đất nước cần họ nhất!

Tuy rất yêu nước cũng như tôn trọng những chiến công của dân tộc nhưng hắn vẫn không dám khinh thường lịch sử của những nước khác, họ có ngày hôm nay, ắt lịch sử phải có gì đó nổi bật, dĩ nhiên hắn vẫn không thích lịch sử và cả dân tộc nào đó chỉ là lâu quá rồi không nhớ nữa. Hai mắt lim dim nhìn vị nữ giáo viên xinh đẹp kia, tuy thân hình của nàng rất nổi bật nhưng so ra vẫn kém đi một phần mị lực so với dì Mai, mà chính hắn đêm qua còn hành tẩu trên cơ thể của nàng, vậy nên sáng nay hắn dục vọng của hắn cũng không đến mức cao lắm.

"Tiết sau tiết gì?" Bá Thiên nghiêng người qua hỏi Tuấn Minh, nói thật, đêm qua đến giờ hắn vẫn chưa soạn cặp vậy nên cũng không biết được tiết tiếp theo là gì. Tuấn Minh đang nghiêm túc ghi chép bài học chỉ chép miệng nói:

"Anh." Bá Thiên gật nhẹ đầu rồi sau đó lại chống cằm nghe giảng. Sách vở không mang, không có gì có thể xem được thành ra chỉ có thể nhìn ngắm cơ thể của vị nữ giáo viên kia mà thôi. Bốn mươi lăm phút bình thường trôi qua vô cùng nhanh chóng, nhất là trong thời kì chạy deadline nhưng bây giờ nó lại chậm như sên. Bá Thiên chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ một cái nhưng kim phút vẫn chẳng nhích được bao nhiêu. Lại thở dài, chín phần mười đầu óc của hắn lại tập trung vào việc tu luyện tẻ nhạt kia, tuy nó cũng chán nhưng ít nhất thời gian vẫn trôi qua nhanh hơn một chút. Chừa lại một phần đầu óc, đôi mắt của hắn hơi mờ đi một chút, dù sao chỉ làm việc có một phần nên không thể đòi hỏi hơn được, dĩ nhiên nếu hắn muốn thì cái mờ mờ đó sẽ biến mất.

Thời gian hết một tiết học nhanh chóng trôi qua trong sự tiếc nuối của mọi người, họ đã mong tiết này sẽ dài hơn. Nghe được tiếng chuông báo hết giờ, cô Hà gấp lại cuốn sách, đi lên bàn giáo viên rồi sau đó xách cái cặp, nói với lớp:

"Tất cả nhớ học bài đầy đủ, có thể cô sẽ kiểm tra." Nói xong, cô Hà liền đi ra khỏi lớp, di chuyển tới một lớp khác. Bá Thiên như được giải thoát liền giãn người một cái, rồi sau đó lại gục đầu xuống bàn. Tuấn Minh và Phong thấy hành động của hắn cũng mặc kệ, bởi họ cũng đã khá quen thuộc với hình ảnh này rồi, vậy nên cũng không ai tới đánh thức hắn.

Không khí vui vẻ của cả lớp chậm rãi tắt ngấm theo từng bước chân của một nữ giáo viên đang đi tới. Bá Thiên nghe tiếng bước chân này hàng mi khẽ run, sau đó lại kê cằm ngồi thẳng người dậy, hắn biết muốn ngủ ở môn này là bất khả thi khi giáo viên lúc nào cũng sẽ gọi hắn lên. Tiếng bước chân lại càng gần, không mất mấy phút một vị mỹ nhân mặt mày có chút muộn phiền xuất hiện trong lớp, là cô Nguyệt, hôm nay cô lại mặc giống hôm qua, vẫn là những bộ đồ quen thuộc đó. Thấy cô vào, cả lớp không cần ai ra hiệu đã tự động đứng dậy chào cô, nét mặt của ai cũng có chút lo sợ, không phải họ sợ kiểm tra mà là vì bầu không khí căng thăng vẫn luôn xuất hiện ở mỗi nơi cô đi tới. Cô Nguyệt nhìn đám học sinh, nàng bất chợt vô ý thức tìm kiếm hình ảnh của Bá Thiên, thấy hắn đang đứng vật vờ ở phía cuối lớp không hiểu vì sao mà hôm nay trông hắn có vẻ bảnh trai hơn thường ngày rất nhiều. Ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống, nàng đi đến bàn giáo viên, đặt cái cặp của mình xuống rồi nói:

"Hôm qua tôi đã dặn soạn bài cho kĩ, vậy nên bây giờ ai chưa soạn, chưa làm gì hết đứng lên!" Lời nàng nhẹ nhàng mà đanh thép khiến cho những anh chàng dù bình thường rất chi là bố đời cũng không dám phản kháng.

"Soạn bài chưa?" Tuấn Minh quay đầu qua hỏi Bá Thiên nhưng khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn liền hiểu mình hỏi thừa rồi, cậu cũng chỉ thở dài rồi thôi, dù sao đây cũng chả phải lần đầu. Cả lớp ba mươi lăm người đã lục tục có vài người đứng dậy, dù sao đây vẫn là một lớp có thành tích bết bát nhất, đó là điều không thể cãi được vậy nên số lượng học sinh chưa soạn bài nhiều lắm, ít nhất là nửa lớp. Bá Thiên lại thở dài sau đó đứng lên thể hiện mình là một con người trung thực. Cô Nguyệt thấy nhiều học sinh chưa soạn như vậy cũng không bất ngờ lắm, dù sao ở lớp này mà có được nhiều học sinh soạn bài như vậy đã là may mắn rất nhiều. Chỉ có điều nàng vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên khi Bá Thiên đứng lên dù biết rằng hắn là người có thành tích tệ nhất trong cả lớp, nàng cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy như vậy.

"Tất cả xuống cuối lớp đứng, từ đây đến hết giờ tôi muốn một bài soạn hoàn chỉnh xuất hiện." Nguyệt vô cùng cứng rắn nói khiến cho học sinh không ai dám phản kháng lại, dĩ nhiên là vẫn phải chừa Bá Thiên ra. Tuy nhiên hiện tại hắn vẫn đang còn nhỏ yếu, vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn vậy nên Bá Thiên vô cùng nghe lời đi xuống góc lớp đứng, còn không quên cầm theo quyển tập, sách và cây bút bi. Hiện tại thực lực của hắn khá là yếu, một nắm đấm toàn lực chỉ có thể tạo ra một cái hố sâu khoảng một mét và bán kính xung quanh khoảng vài mét, vẫn còn quá yếu, còn nói về sức chịu đựng thì có thể chỉ mất ít máu khi bị đạn bắn ở khoảng cách xa, còn ở khoảng cách gần thì hơi khó nói, ngoài ra hiện tại hắn cũng chỉ có thể nhảy trực tiếp từ lầu mười xuống mà không bị thương hay bị xe tông với vận tốc 70km/h mà chỉ bị trầy một tí. Đây chỉ là những dự đoán của hắn về thực lực hiện tại, hiển nhiên sẽ có một chút sai sót, có thể là sẽ mạnh hơn hoặc cũng có thể yếu hơn. Nhưng dù là cái gì thì hiện tại hắn vẫn chỉ là một con người bình thường không có bất kì sức phản kháng nào.

Sau khi thấy tất cả đã xuống cuối lớp đứng, Nguyệt lại nhìn họ một lần nữa, đặc biệt là khi nhìn Bá Thiên thì cô không tự chủ được mà dừng lâu hơn các học sinh khác, không biết vì sao mà nàng luôn cảm thấy Bá Thiên luôn rất đặc biệt, nhất là khi nàng có cảm giác cuộc đời của mình sẽ rẽ sang một hướng mà nàng hoàn toàn không thể ngờ tới. Tuy cảm giác là thế nhưng hiện tại nàng vẫn chưa nhìn thấy điểm nổi bật nào ngoài khả năng tiếp thu đáng kinh ngạc của hắn, vậy nên hắn vẫn luôn nằm trong diện bị nàng theo dõi. Thở dài một hơi, không nghĩ về mấy chuyện đó nữa, Nguyệt lấy sách, lấy giáo án ra rồi bắt đầu bài học của mình, tiếng giảng dạy của nàng nhanh chóng vang lên trong lớp.

Cho dù là đang đứng nhưng nó vẫn không thể nào ngăn cản được cơn buồn ngủ của Bá Thiên, hắn liên tục ngáp. Đêm qua làm cả mấy hiệp liền với dì Mai nên giờ hắn đuối thực sự đuối, chưa kể đến do bộ não của hắn luôn làm việc liên tục nên nó thường sẽ rơi vào trạng thái căng thẳng khiến Bá Thiên ngáp ngủ liên tục. Cô Nguyệt thấy Bá Thiên lại mất tập trung trong giờ của mình liền cảm thấy có chút không vui, ngay lập tức gọi hắn lên bảng:

"Anh Thiên, lên sửa bài cho tôi." Bá Thiên nghe vậy liền tỉnh cả ngủ, giật mình tỉnh dậy, hắn ngơ ngác hỏi:

"Nhưng mà em đang bị cô phạt mà?" Nguyệt bị Bá Thiên đáp trả lại như vậy, nét mặt vẫn như cũ, nàng nói:

"Ừm, tôi nói từ đây đến cuối giờ phải có bài cho tôi, chứ tôi không hề nói là các cô cậu sẽ được miễn gọi lên, hiểu chứ?" Cô Nguyệt nở một nụ cười lần đầu tiên trong lớp học khiến bất cứ ai cũng phải kinh ngạc và sợ hãi, họ sợ hôm nay sẽ có điềm báo gì đó. Thấy cô Nguyệt cười lên xinh đẹp như vậy khiến Bá Thiên cũng có chút ngẩn ngơ, cái tầm mắt cao chót vót lúc làm Thần Tôn đã bị hắn ném ra bãi rác rồi. Lần đầu tiên thấy một mỹ nhân lạnh như băng cười, Bá Thiên ngẩn ngơ một lát rồi cười theo:

"Dạ hiểu." Nói rồi hắn bước lên bảng làm bài trước sự xôn xao của cả lớp. Vốn là mấy năm liền ở trường này, thậm chí là cả ngoài đường thì vẫn không có ai có thể thấy được nụ cười kia, vậy mà một đoạn đối thoại với Bá Thiên có thể khiến nàng cười, cái này khiến cả lớp bắt đầu có chút nghi ngờ về mối quan hệ thật sự giữa họ, không lẽ cô Nguyệt là loại thích bá đạo hơn hiền dịu sao? Đám nam sinh trong lớp nghĩ thầm. Bá Thiên bước lên bục giảng, tay cầm viên phấn, ngó nhìn đề một lát rồi sau đó rất nhanh chóng hoàn thành bài tập cô giao trước con mắt ngạc nhiên lần hai của mọi người, hôm nay làm sao vậy? Cục băng biết cười đã là kinh khủng lắm rồi, bây giờ lại còn một học sinh cá biệt với thành tích ba năm điểm liệt như Bá Thiên lại có thể sửa được bài. Họ cảm thấy hôm nay thật sự sẽ có bão vô hay gì đó tương tự như vậy ập đến.

Trả lại viên phấn vào rổ phấn, Bá Thiên nói thầm khi đi qua Nguyệt:

"Cô cười lên thật sự rất xinh đẹp đó." Câu nói này khiến Nguyệt hơi đỏ mặt, nàng bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, nàng có cười sao? May mà câu nói của Bá Thiên cũng như biểu cảm của Nguyệt không bị ai nhìn thấy chứ không là mọi người sẽ còn xôn xao nhiều hơn nữa. Trở lại vị trí của mình, Bá Thiên lại dựa đầu vào tường mà lim dim đôi mắt, đây chính là lí do hắn chọn góc tường là nơi phạt của mình, nơi này vừa là góc khuất, vừa là nơi tối, lại mát mẻ khiến cho việc ngủ gật là rất dễ xảy ra. Nguyệt thấy biểu hiện của Bá Thiên liền cảm giác có hơi bực mình nhưng nàng vẫn kìm lại được, quay đầu lên bảng, nàng nhanh chóng sửa lại đáp án của Bá Thiên, không ngoài dự đoán, không sai câu nào cả. Tiết học sau đó vẫn tiếp tục diễn ra nhưng bầu không khí trong lớp đã có chút nhộn nhịp hơn trước cũng như trong đầu Nguyệt vẫn cứ tua đi tua lại câu nói lúc nãy của Bá Thiên. Tuấn Minh và Phong nhìn Bá Thiên, họ không cần nói gì mà chỉ liếc nhau một cái rồi sau đó cùng nhau gật đầu, giống như họ không cần nói mà đã có thể hiểu được đối phương muốn nói gì. Tiết học rất nhanh chóng trôi qua trong bầu không khí nhẹ hẳn đi, giờ học cũng sôi động hơn, mà tất cả chỉ vì hai sự kiện.